Chương 640: Theo vết máu truy tung

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Các vị quan viên không nghi ngờ Tần Lâm phán đoán chút nào, đều nhìn chằm chằm Ngạch Triều Ni Mã. Chỉ cần biết được nội gian là ai, lần theo manh mối tra rõ, chuyện phá án tự nhiên trở nên hết sức dễ dàng.

Ngàn vạn lần không ngờ rằng thịt béo trên mặt Ngạch Triều Ni Mã run lên, cười khan nói:

- Chúng ta là Lạt Ma Trát Luận Kim Đỉnh tự, đều đã thọ Phật giới, thành tâm hầu hạ Pháp Vương, ai làm nội gian chứ? Tần tướng quân đoán sai rồi, hai vị khổ tu tăng này đều là kinh sợ quá độ cho nên vấp ngã, đầu đụng vào pháp khí bị thương.

Có thật không? Tần Lâm ngồi xổm xuống, nhìn kỹ vết thương sau tai Lạt Ma đen gầy, lại giơ tay lột miếng vải trắng băng đầu Lạt Ma béo trắng ra xem, không để ý y đau đến kêu la oai oái, quan sát cẩn thận vết thương một phen.

Ngạch Triều Ni Mã giận nói:

- Tần Lâm, ngươi không nên được voi đòi tiên! Pháp giá Pháp Vương gặp tập kích, vốn là do quan viên triều đình các ngươi kém cỏi bất tài, lại còn ở đây ức hiếp Lạt Ma chùa ta. Ta phải tố cáo tới ngự tiền, xin bệ hạ và Thái hậu chủ trì công đạo.

Phùng Bảo, Lưu Thủ Hữu vốn là có trách nhiệm, nghe vậy vội vàng khuyên giải ngọt nhạt, bảo Ngạch Triều Ni Mã không nên nổi giận.

Cũng may Tần Lâm cũng không xem tiếp tục, lại nhìn nhìn dấu chân dưới đất, cười gãi đầu một cái:

- Không xem thì không xem, cần gì phải nổi giận như vậy?

Lại trở lại trước mặt xe kéo, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đã chạy tới, trong tay Mã Bân còn bắt theo một người áo đen:

- Tần trưởng quan, huynh đệ Hiệu Úy chúng ta anh dũng truy kích, rốt cục bắt được một tên nghịch phỉ Bạch Liên giáo.

Tần Lâm nhìn lại, nào phải là cao thủ Bạch Liên giáo gì, rõ ràng là một tên dâm tặc hái hoa bị nhốt trong thiên lao Bắc Trấn Phủ Ty, đã bị tịch thu ‘công cụ gây án’, bị Mã Bân mặc cho một thân y phục đen giả làm yếu phạm Bạch Liên giáo.

- Ôi chao, Bắc Trấn Phủ Ty lại lập kỳ công, làm cho bản Đô Đốc hâm mộ vô cùng!

Lưu Thủ Hữu tranh trước kêu lên.

Phùng Bảo gật đầu một cái, sờ sờ chiếc cằm nhẵn thín:

- Tần tướng quân cùng mấy vị quan giáo này cực khổ rồi!

Nghiêm Thanh cũng thất kinh nói:

- Chẳng lẽ tên này là một trong mười trưởng lão Bạch Liên giáo?

- Hạ quan cảm thấy rất giống...

Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng cũng phụ họa.

Tên này không giống yếu phạm Bạch Liên giáo chút nào. Sắc mặt y xanh mét, vóc người yếu ớt, nhìn qua cũng biết bị nhốt trong địa lao tối tăm không ánh mặt trời ít nhất vài năm.

Nhưng quan viên có mặt tại trường ai mà không biết, đây chính là mang lại thể diện cho triều đình. Bằng không Bạch Liên giáo phát động tập kích dưới chân hoàng thành lại có thể toàn thân trở lui, các vị quan viên tại trường đều có trách nhiệm, rất khó lòng ăn nói. Hiện tại đã bắt được một tên, vậy thì lại khác.

Trong quan trường từ trước tới nay đều là như vậy.

Thấy cũng đã đến lúc, các vị quan viên cũng không có ý đối nghịch với mình, Tần Lâm liền bước nhanh tới xe kéo:

- Pháp Vương bị sợ hãi, cũng tại hạ quan truy bắt yêu phỉ Ma giáo bất lực, cho nên thỉnh tội…

Trong xe kéo lặng yên không một tiếng động.

Xem ngươi có thể giấu đầu lòi đuôi đến khi nào! Tần Lâm hừ lạnh một tiếng, đưa tay ra định vén màn xe.


- Tần tướng quân không thể!

Ngạch Triều Ni Mã cuống quít cản ở trước mặt, hai tay dang ra:

- Pháp Vương đang tụng kinh siêu độ người chết, ngươi không thể quấy nhiễu lão nhân gia! Phùng Đốc Công, Lưu Đô Đốc, Nghiêm Thượng Thư, các ngươi...

Phùng Bảo, Lưu Thủ Hữu, Nghiêm Thanh cùng nhau xoay mặt qua chỗ khác giả bộ không nghe thấy, mới vừa rồi đủ loại biểu hiện của Ngạch Triều Ni Mã, ai nấy đều nhìn ra vẻ khác thường. Vào lúc này làm trễ nãi Tần Lâm phá án, quay đầu lại ai nấy đều phải gánh trách nhiệm, cho dù là muốn sửa trị Tần Lâm, cũng giết địch một ngàn mình tốn tám trăm.

Ngưu Đại Lực, Mã Bân không chút khách sáo đẩy Ngạch Triều Ni Mã thân bị trọng thương ra, Tần Lâm không chậm trễ chút nào, lập tức kéo màn xe ra.

- Có chỉ ý, có chỉ ý...

Thình lình Trương Kình cỡi ngựa chạy như bay ra Đông An môn, cao giọng gọi to:

- Bệ hạ có chỉ, nghe thấy pháp giá Pháp Vương gặp tập kích, đặc biệt triệu vào cung hỏi!

Tần Lâm cười cười, đưa tay vỗ vỗ lên càng xe:

- Xem ra bản quan vô duyên với Pháp Vương, được rồi, lần sau bản quan trở lại lãnh giáo vậy.

Trong xe vang lên tiếng Tây Tạng hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng, cũng không biết nói cái gì.

Phù... Ngạch Triều Ni Mã thở phào nhẹ nhõm thật to, dùng ống tay tăng bào rộng lớn lau mồ hôi, gương mặt béo núc có hơi xanh.

Mấy tên không bị thương trong số mười tám La Hán lập tức ùa lên, đưa pháp giá quay đầu về phía Tây, chạy vào trong Đông An môn.

Lục Viễn Chí kinh ngạc nhìn theo bóng lưng bọn Uy Linh Pháp Vương dần dần đi xa, vô cùng buồn bã vỗ đùi kêu lên:

- Này, Tần ca, chúng ta kém may mắn để cho tên này chạy thoát. Tên này giấu đầu lòi đuôi, lén lén lút lút, chúng ta phải thẩm tra cẩn thận...

- Thẩm tra cái gì? Pháp Vương là khách quý triều đình, chúng ta chỉ cần bảo vệ an toàn cho lão nhân gia là được!

Tần Lâm nghiêm trang phản bác, nhìn chằm chằm tên mập nháy mắt vài cái, nhỏ giọng nói:

- Thông báo A Sa, mau dắt Đại Hoàng tới!

Không trách Tần ca không cứng rắn với Pháp Vương, hắn đã sớm có tính toán, có lẽ còn có đột phá khẩu tốt hơn so với bản thân Uy Linh Pháp Vương.

Tên mập vừa nghe lời này, đôi mắt nhỏ lập tức trở nên sáng ngời giảo hoạt, cỡi ngựa chạy như điên về phủ Tần Lâm ở hẻm Thảo Mạo.

Đám Phùng Bảo, Lưu Thủ Hữu không hiểu chuyện này, thấy giọng điệu Tần Lâm trở nên mềm hơn rất nhiều, đều cho là hắn bó tay hết cách, ai nấy cười lạnh trong lòng không ngừng.

Phùng Bảo đột nhiên hắng giọng cười khan:

- Phá án có Tần trưởng quan chỉ huy, nhà ta hết sức yên lòng, trong cung còn có rất nhiều chuyện. Từ Tước, Trần Ứng Phượng, hai người các ngươi phối hợp Tần trưởng quan làm việc, nhà ta đi trước một bước.

- Cung tiễn Đốc Công!

Hai vị Từ, Trần dẫn dắt chúng phiên tử Đông Xưởng quỳ rạp xuống một mảnh.

Nghiêm Thanh cùng Lưu Thủ Hữu liếc mắt nhìn nhau, gần như đồng thời thóa mạ một câu trong lòng: giỏi cho Phùng Bảo giảo hoạt.

- Ừm, lão phu chấp chưởng Hình bộ, đối với chuyện pháp giá Pháp Vương bị tập kích không thoát khỏi trách nhiệm, hiện tại phải vào cung xin tội...

Nghiêm Thanh chắp tay thi lễ bốn phía.

Lưu Thủ Hữu cũng tươi cười, nhìn về phía Tần Lâm chắp tay một cái:

- Tần tướng quân mời, hiện nay bệ hạ, Thái hậu cũng đang lo lắng chuyện bên này, trước hết bản Đô Đốc áp giải phạm nhân vào cung phục mệnh, Tần tướng quân, làm phiền!

Lưu Thủ Hữu nói xong, mấy tên đường thượng quan cẩm y thân tín của y tiến lên muốn bắt tên đạo tặc hái hoa giả mạo phỉ đồ Bạch Liên giáo kia. Thân là lão thủ Cẩm Y Vệ, tự nhiên bọn họ có biện pháp làm cho người này mở miệng, cũng có biện pháp cho y vĩnh viễn không mở miệng được.

Đây rõ ràng chính là cướp công, thật ra thì Lưu Thủ Hữu cũng có thể tìm ra tử tù giả mạo Bạch Liên giáo, nhưng y không nghĩ tới điểm này, không kịp chuẩn bị, bây giờ lấy của Tần Lâm không phải là thuận tiện hơn sao?

Mã Bân vẫn không động đậy, vẫn giữ chặt tên phạm nhân kia, đưa mắt nhìn Tần Lâm.

Trên mặt Lưu Thủ Hữu chợt lóe vẻ tức giận, không đợi y phát tác, Tần Lâm liền thờ ơ gật đầu một cái. Mã Bân thả tên nọ ra, lại nhìn hướng về phía mấy vị tâm phúc Lưu Thủ Hữu cười lạnh:

- Chư vị, nghịch phỉ Bạch Liên Ma giáo này rất ngoan cố, thế nào cũng không thể để y nói hươu nói vượn trước mặt thánh giá, như vậy mọi người sẽ không còn mặt mũi nào nữa.

- Đa tạ Mã trưởng quan...

Mấy tên cẩm y Chỉ Huy ngược lại rất khách sáo, cười híp mắt nhận lấy phạm nhân, một người trong đó đưa tay làm như vô ý đặt vào cổ phạm nhân. Chỉ nghe một tiếng rắc rất khẽ vang lên, phạm nhân chợt trợn trừng mắt, trong cổ họng ú ớ liên hồi lại không phát ra thanh âm nào. Thì ra dây thanh của y đã bị ám kình đánh thấu vào huyệt đạo đứt mất, từ nay biến thành câm.

- Dưới quyền Lưu Đô Đốc quả nhiên cao thủ như mây, công phu mấy vị lão ca này rất đẹp, trên giang hồ có thể coi là cao thủ nhất đẳng, Xưởng Vệ ta thật là đầm rồng hang hổ, hào kiệt lớp lớp. Chẳng trách nào có thể phá được nhiều kỳ án, bảo vệ giang sơn Đại Minh ta vĩnh viễn bình yên…

Tần Lâm vừa cười vừa nói, hết lời khen mấy tên cẩm y Chỉ Huy kia.

Hừ, bản Đô Đốc khổ tâm tổ chức nhiều năm, há là hạng người mới nổi như ngươi có thể so sánh? Lưu Thủ Hữu đắc ý trong lòng, dẫn người đi mấy bước đột nhiên sực nhớ ra: Tần Lâm tán dương một phen đám cẩm y Chỉ Huy thủ hạ của y, nhưng không hề khen Lưu Đô Đốc y dù chỉ một câu nửa chữ. Giống như có người mặc bộ đồ mới đi khoe, người khác lại chỉ khen y mang đôi giày cũ vừa vặn. Rõ ràng là mắng y ngồi không ăn bám, thủ hạ có thật nhiều anh hùng hảo hán, mình lại là một kẻ ngu ngốc đần độn.

Lưu Thủ Hữu tức tối cơ hồ méo mũi, thầm nói tên Tần Lâm này mắng xéo người khác, bản Đô Đốc không cẩn thận bị hắn chơi xỏ…

Từ Văn Bích ở bên cạnh thấy vậy buồn cười, đang ôm bụng cười trộm, đợi đến khi Lưu Thủ Hữu đi xa, Tần Lâm quay lại nhìn mình, lão vội vàng liên tục khoát tay nói:

- Muội phu, mấy tên này không phải là hạng tốt lành gì, nhất định sẽ nói xấu sau lưng ngươi, ngu huynh sẽ trông chừng bọn họ giúp cho.

Dứt lời, Từ Văn Bích cỡi ngựa chạy đi nhanh như một làn khói. Vị Quốc Công gia này cũng là lão hồ ly vô cùng xảo quyệt, lần trước vụ án Từ Tân Di cỡi ngựa đụng chết người, lão không đích thân tới mà là phái con trai Từ Đình Phụ, vừa trọn tình thân thích vừa không bị dính dáng quá sâu dưới tình huống không rõ ràng như vậy.

- Vẫn là đại cữu tử ngay thẳng, muội phu ta cảm kích sát đất…

Tần Lâm ở phía sau la lớn.

Thân thể Từ Văn Bích lảo đảo một cái, thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa rơi xuống, tướng quân, quan giáo bên cạnh lão cũng không nhịn được cười, thầm nói Tần trưởng quan không biết hai chữ ‘cữu tử’ còn có thể dùng để mắng người sao?

- Chẳng lẽ hắn không thể gọi lão phu là thế huynh sao?

Từ Văn Bích dở khóc dở cười, tên Tần Lâm này nhất định là cố ý.


Trước mắt hiện trường chỉ có Tần Lâm lớn nhất, hắn bèn giở uy phong ra chỉ mặt khiển trách đám quan lại các nha môn lục tục chạy tới:

- Ngũ Thành Binh Mã ty, các ngươi làm sao vậêu phỉ tập kích khách quý triều đình ngoài đường phố, các ngươi gánh vác nổi sao? Còn có Đại Hưng huyện, vào lúc này mấy tên bộ khoái dân tráng mới đến, có lẽ lúc này Huyện Lệnh các ngươi còn đang nằm trên người tiểu thiếp! Từ Chưởng Hình, Trần Lý Hình, hai vị… hai vị bảo bản quan phải nói thế nào đây?

Quan uy Tần Lâm khá lớn, cũng không quản văn võ, hết thảy quan viên hiện trường đều bị hắn quát tháo một trận. Chúng quan viên cũng đã lăn lộn mười mấy hai mươi năm quan trường, nghe lời hắn đều hiểu được ẩn ý trong đó, vội vàng bày tỏ thái độ:

- Tệ huyện thật sự có trách nhiệm, bất quá yêu phỉ khinh công cao minh như vậy, trong nha môn chúng ta toàn là thân thể phàm thai, có thể làm gì được bọn chúng?

- Trưởng quan dạy rất phải, Ngũ Thành Binh Mã ty ta thật là đàn áp bất lực, chẳng qua là trước đó cũng không nhận được tin Bạch Liên giáo ồ ạt tập kích như vậy.

- Tần trưởng quan, Xưởng Vệ chúng ta một thể, ngài nói lời này là không đúng. Đương nhiên hạ quan suy đoán ý của Phùng Đốc Công là…

Rất đơn giản, chuyện này quả thật rắc rối, yêu phỉ Bạch Liên giáo ồ ạt tập kích pháp giá Pháp Vương ngay dưới chân hoàng thành, các nha môn có liên quan đừng mong thoát khỏi trách nhiệm.

Thông lệ trong quan trường mọi người phải gánh một chút, mọi người đều hết sức đùn đẩy cho người khác, vì vậy đến cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Tối đa triều đình cũng chỉ ‘nghiêm nghị khiển trách, phạt vạ’ mà thôi, không ai thật sự động tới gân cốt.

Tần Lâm lớn tiếng tranh chấp với các nha môn quan viên, Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ, Hình bộ, tổng lý kinh doanh nhung chính phủ, Ngũ Thành Binh Mã ty, Ứng Thiên phủ, Đại Hưng huyện, bảy tám nha môn đùn đẩy cho nhau, nhất thời tranh cãi ồn ào huyên náo. Ai cũng ra sức kêu khổ than thở, đồng thời ra sức đẩy trách nhiệm sang cho người khác.

Ngạch Triều Ni Mã nội thương nghiêm trọng, lại bị tình cảnh ồn ào này làm cho váng đầu hoa mắt, vội vàng bỏ đi.

Mắt y đảo tròn mấy vòng, thấy các vị đại quan triều đình đã lục tục trở về, duy nhất còn lại Tần Lâm tựa hồ đã không còn chút hy vọng nào, chẳng qua là tận lực thoái thoát trách nhiệm, trong bụng liền hết sức vui mừng, hết nhìn Đông tới nhìn Tây, nháy mắt ra hiệu cho mấy tên sư đệ ở lại.

- Chúng ta đưa người bị thương đi về nghỉ trước, bất hạnh quy Tây cũng phải chở về Long Phúc tự!

Ngạch Triều Ni Mã nhìn Tần Lâm, chuẩn bị một khi đối phương không cho phép sẽ tranh cãi với hắn.

Không ngờ Tần Lâm vô cùng rộng rãi khoát khoát tay, lập tức cho đám Lạt Ma rời đi.

- Hừ, nói cái gì xét âm đoán dương, còn không phải là bị Phật gia quay vòng vòng sao, chờ vượt qua một kiếp trước mắt này…

Ngạch Triều Ni Mã âm thầm cao hứng, kêu các sư huynh đệ mang người bị thương và tử thi đi.

Tần Lâm cười thầm trong lòng không dứt, đợi một hồi nữa, nhân viên hắn sớm bố trí ngấm ngầm theo dõi đã mang tin tức về.

Điêu Thế Quý kê vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:

- Bẩm trưởng quan, đám Lạt Ma này trên đường trở về Long Phúc tự bắt đầu chuồn mất, kẻ không bị thương tụm năm tụm ba chui vào hẻm, xem ra chúng đang tìm người. Chúng hỏi thăm dân chúng ngoài đường có nhìn thấy hai Lạt Ma hay không, nói lo lắng bị Bạch Liên giáo bắt đi rồi.

Tần Lâm cười mũi một tiếng, Bạch Liên giáo làm gì bắt đi hai Lạt Ma. Sợ rằng có liên quan với hai Lạt Ma nằm trong cửa vòm, bởi vì đánh lén mà bị thương kia.

Nếu như đoán không sai, hơn phân nửa là hai Lạt Ma trong đội ngũ Uy Linh Pháp Vương vì nguyên nhân nào đó đột nhiên trở mặt, đánh lén đả thương Lạt Ma đen gầy cùng Lạt Ma trắng mập, sau đó thừa dịp loạn chạy mất tăm.

Đám người Ngạch Triều Ni Mã không quen thuộc địa hình, muốn tìm được hai Lạt Ma chạy trốn trong địa phương đường hẻm chằng chịt như vậy, không khác nào mò kim đáy biển.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]