Trong phòng ngủ, Trương Cư Chính nằm trên giường lớn gỗ đỏ, trừ con gái, Tần Lâm và hai tên thân tín Du Thất Diêu Bát ra, những người khác không được vào, còn có A Cổ Lệ cùng Bố Lệ Nhã bưng nước ở bên cạnh phục dịch.
Trương Kính Tu cúi người nói:
- Phụ thân Đại nhân, trị ngọn còn cần trị gốc, hài nhi cảm thấy nên mời Thái Y viện Lý Viện Sứ đến xem qua...
- Ta không có bệnh...
Trương Cư Chính đột nhiên mở miệng, thanh âm trung chính bình hòa giống như bình thời, mang theo lực lượng đặc biệt.
Dứt lời lão bèn đá một cước rơi chăn, dứt khoát ngồi dậy.
Hai huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu ngơ ngác nhìn nhau, không biết được phụ thân muốn giở trò gì, Trương Mậu Tu chần chờ nói:
- Phụ thân, không phải là hài nhi nguyền rủa người ngã bệnh, quả thật mới vừa rồi là...
- Mới vừa rồi là ta giả bộ.
Trương Cư Chính vô cùng dứt khoát nói, sau đó nhìn về phía Tần Lâm và Trương Tử Huyên tươi cười:
- Nếu không làm như vậy, tìm đâu ra lý do cho hai đứa nhỏ này thành quyến thuộc?
Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, Trương Cư Chính vừa cố ý thành toàn cho nữ nhi cùng Tần Lâm, lại không muốn một lần nữa lâm vào vòng xoáy dư luận sau sự kiện đinh ưu đoạt tình, nhất là để cho nữ nhi lâm vào vòng xoáy loại này.
Nếu như đương triều Thái Sư gả nữ nhi độc nhất cho Tần Lâm làm thiếp thất, tất nhiên sẽ làm dấy lên phong ba không nhỏ. Cộng thêm nội dung âm thầm truyền lưu trước đó, sĩ lâm tuân thủ lễ giáo nhất định sẽ nói thiên kim tướng phủ có tư tình với Tần Lâm, không gả cho Tần Lâm là không được, Trương Thái Sư bị buộc bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là thành toàn cho hai người bọn họ. Trương Tử Huyên trở thành nhân vật trong vở kịch Hồng Phất dạ bôn, tương lai không biết sau lưng sẽ bị người ta nói xấu tới mức nào.
Hiện tại tình huống như vậy đã khác rất nhiều, Trương Cư Chính một lời nói ra tựa ngàn vàng, có thể thấy đức cao vọng trọng. Trương Tử Huyên là vì báo ân cứu phụ thân nên chịu thiệt gả cho người, chính là hiếu nữ hai năm rõ mười, cả sự kiện từ nhục nhã đối với tướng phủ đã biến thành giai thoại tốt đẹp.
Mọi người nghe Trương Cư Chính chính miệng nói ra giả bộ bệnh lập tức nghĩ đến những chuyện này. Trên mặt ai nấy tỏ ra vô cùng cổ quái, muốn cười lại không dám cười, ai có thể nghĩ tới đường đường Thủ Phụ Thái Sư vì chung thân đại sự của nữ nhi mà diễn trò giả bệnh như vậy.
Trong lòng Trương Tử Huyên vừa ngọt ngào lại vừa cảm kích, kéo kéo Tần Lâm, vai sóng vai quỳ xuống:
- Đa tạ phụ thân Đại nhân thành toàn!
- Đa tạ nhạc phụ Đại nhân thành toàn!
Trương Cư Chính bật cười ha hả, đỡ con gái con rể dậy, lại nhìn sang Tần Lâm:
- Chỉ tiếc có lỗi với hiền tế, làm cho hiền tế trở thành tiểu nhân trước mặt nhiều người như vậy.
Tần Lâm sờ sờ mũi:
- À, không sao cả. Tiểu tế vốn là da mặt dày, cộng thêm thua thiệt không chịu, có tiện nghi nhất định phải chiếm, đây là chuyện ai ai cũng biết. Chuyện này tối đa người khác nói tiểu tế mặt dày, dù dày tới mức nào cũng không thể dày hơn tường thành kinh sư, cũng không có vấn đề gì.
Mọi người nghe vậy suýt chút nữa hôn mê, Trương Mậu Tu đánh hắn một quyền:
- Giỏi cho Tần lão đệ, mới vừa rồi ngay cả hai huynh đệ chúng ta cũng bị đệ lừa gạt, thật là đáng ghét!
Tần Lâm nhìn Trương Cư Chính chép miệng:
- Đây chính là hai vị Trương huynh làm theo kế sách của lệnh tôn Đại nhân.
Tâm trạng Trương Cư Chính cực tốt, cố ý trừng mắt về phía con trai:
- Ai bảo các con không nhìn ra, lúc ấy Tần Lâm chỉ liếc mắt qua đã lập tức nhìn ra.
Trương Mậu Tu kêu khổ:
- Phụ thân Đại nhân, làm sao chúng con so sánh được với quái vật Tần lão đệ này?
- Này này…
Trương Tử Huyên chu cái miệng nhỏ nhắn, giận dỗi nói:
- Ca ca, vì sao gọi em rể mình là quái vật?
Nàng còn chưa xuất giá đã nói giúp cho Tần Lâm rồi…
-----------
- Vì sao Trương lão nhi bị bệnh đúng lúc như vậy, có phải giả bộ hay không?
Từ Tân Di lẩm bẩm oán trách, trong lúc vô tình vạch trần chân tướng.
Nữ binh Giáp lắc đầu một cái:
- Đại tiểu thư, không thể nào, Trương Thái Sư là nhân vật nào, vì sao lại giả bộ bệnh?
- Đúng rồi, chỉ là Tần trưởng quan may mắn mà thôi.
Nữ binh Ất cũng vô cùng cả quyết.
- Hoàn toàn tán thành. Kể từ khi chúng ta biết hắn, vận may của hắn đã đặc biệt tốt.
Nữ binh Bính tỏ vẻ tán thành.
Tiểu Đinh đứng ở cửa sổ, từ trong cửa sổ nhìn Thanh Đại bên ngoài đang bận rộn:
- Muội cảm thấy, Tần trưởng quan cưới được Thanh Đại tiểu thư mới thật sự là gặp vận may.
Một lời trúng đích, ngay cả Từ Tân Di cũng tràn đầy đồng cảm gật đầu một cái.
- Từ tỷ tỷ mau tới đây xem, đôi long phụng giấy này dán ở chỗ này có thích hợp hay không?
Thanh Đại cười gọi.
- Phục muội rồi!
Từ Tân Di lấy tay vỗ trán, đi ra ngoài hỏi:
- Hảo muội muội của ta, tên Tần Lâm kia sắp kết thân, vì sao muội lại tỏ ra vui vẻ như vậy?
Đôi mắt trong suốt như pha lê của Thanh Đại chớp chớp, đưa đầu ngón tay ra tính:
- Thanh Đại thích Tần ca ca, hy vọng mỗi ngày huynh ấy thật vui vẻ, muội cũng thích Tử Huyên tỷ tỷ. Bây giờ Tần ca ca có thể cưới tỷ ấy về nhà, dĩ nhiên Thanh Đại vui mừng, chẳng lẽ Từ tỷ tỷ không vui sao?
Đi quanh Từ Tân Di một vòng, Thanh Đại vỗ tay cười lên:
- A... Muội biết rồi, tỷ ghen!
Trời, gặp phải tiểu nha đầu này... Từ Tân Di thật sự không thể làm gì, bất đắc dĩ phải phụng bồi Thanh Đại đi bố trí xung quanh.
- Ôi, nữ nhân…
A Sa gối đầu lên Đại Hoàng, phát ra một tiếng thở dài đầy trí tuệ.
Đúng lúc Tần Lâm gió Xuân đầy mặt trở lại, đi tới bên người nó, vô cùng dương dương đắc ý.
- Ôi, nam nhân…
A Sa lại phát ra tiếng ta thán, dường như xuyên qua cả không gian lẫn thời gian.
Thanh âm của Tần Lâm từ cách đó không xa vang lên:
- Này, con nuôi, đại gia kết thân, thưởng túi thức ăn ngọt này cho con.
Bộp!
Một bọc da trâu đựng quà vặt ném vào trước mặt A Sa.
- Ôi, thức ăn ngọt…
A Sa theo thói quen thở dài, bất quá rất nhanh phản ứng kịp, như chó đói tranh mồi xông tới, chộp lấy tui da trâu vào tay, ánh mắt trở nên rực sáng:
- A, thức ngọt…
Đại Hoàng dùng chân che kín mắt, không đành lòng nhìn cảnh tượng khiến cho chó cũng không thể sủa này.
A Sa vừa ăn quà vừa nhìn mây trên trời, lại đưa tay gãi gãi đầu: kỳ quái thật, từ khi từ biệt trên thảo nguyên, lâu như vậy cũng không có tin tức sư phó, là đi tìm Cao Tả Sứ lấy Bạch Ngọc Liên Hoa rồi sao? Ôi chao, sư phó hợp Hỗn Độn Chi Cầu cùng Bạch Ngọc Liên Hoa lại làm một, nhất định thần công đại thành, Tần trưởng quan sẽ phải xui xẻo rồi!
Không biết vì sao thức ăn vặt trong miệng dường như trở nên không còn mùi vị, A Sa cũng mất hứng không vui.
Cùng lúc đó, thấy thân ảnh Tần Lâm bước đi vội vã qua hành lang, phu thê Lý Kiến Phương ở nhà ngang cũng lên tiếng cãi nhau.
Lý Kiến Phương thấp giọng nhỏ nhẹ nói:
- Phu nhân, chức quan này của ta là Tần ca nhi giúp một tay có được, gạt hắn không tiện chút nào. Thật ra thì ta cũng không muốn trở về, nhưng cô nương, cô gia biết được nhất định sẽ tức giận.
- Ôi chao, chàng được làm chức ngũ phẩm Viện Sứ này dễ dàng lắm sao?
Trầm thị quơ tay múa chân nước miếng văng tung tóe:
- Chàng đi rồi chắc chắn sẽ có người thay vị trí này, đến lúc đó Thái Y Viện Sứ cũng không còn họ Lý nữa!
Ngày hôm qua, hai người nhận được thư nhà từ Nam Kinh gửi tới, vì vậy có lần tranh chấp này.
Lý Thời Trân lão gia tử ở in sách Nam Kinh, Bản Thảo Cương Mục hết sức khổng lồ đồ sộ, chỉ riêng khắc bản in đã có trên trăm thợ tăng giờ làm việc, hao phí mấy năm. Thời Tống có in typo, nhưng chất lượng in tương đối kém, in bản khắc vẫn có chất lượng tốt hơn.
Y học là một môn khoa học cực kỳ rộng lớn, cho dù là Đại Minh Dược Vương Lý Thời Trân cũng không thể biết hết được. Lúc trao đổi với các vị danh y ở Huệ Dân dược cục Nam Kinh, mọi người cảm kích ân nghĩa Tần Lâm, lại bội phục Lý Thời Trân in sách tế thế, ai ai cũng nói ra hết độc môn bí truyền và tâm đắc mấy chục năm hành y của mình.
Lý Thời Trân trao đổi với những người đồng nghiệp, có được thể ngộ mới về y dược học, vì vậy quyết định thêm một phụ lục phía sau nguyên bản Bản Thảo Cương Mục, bổ sung thêm một số nội dung mới vào trong đó.
Dù sao lão thần y lớn tuổi, muốn làm chuyện này có hơi lực bất tòng tâm, trước kia ở Kỳ Châu có mấy đứa con trai cộng thêm cháu gái Thanh Đại trong nhà cũng có thể giúp một tay. Hiện tại Lý Kiến Trung thăng điều đến Vân Nam làm Thông Phán, Lý Kiến Nguyên, Lý Kiến Mộc đã vào trường học, sang năm sẽ thi Cử Nhân. Thanh Đại đã gả cho Tần Lâm, lão gia tử không thể làm gì khác hơn là viết thơ tới, bảo Lý Kiến Phương xin nghỉ về giúp lão.
Trong mấy đứa con trai Lý gia, chỉ có Lý Kiến Phương thân là Thái Y Viện Sứ y thuật cao nhất, làm chuyện này là vô cùng thích hợp.
Nhưng Lý Kiến Phương lại do dự, viết sách tế thế cứu dân đương nhiên là chuyện thật tốt danh lưu thiên cổ, nhưng y còn có quan chức Thái Y Viện Sứ. Kinh sư ngược hướng Nam Kinh, chuyến này trở về không biết được phải ở Nam Kinh bao lâu. Thời gian dài như vậy là không thể nào xin nghỉ, vậy thì phải từ quan.
Chớ nói Lý Kiến Phương nhức nhối, lão bà y Trầm thị càng thêm đau lòng, mặc dù Thái Y Viện Sứ là chức quan tạp nhỏ như hạt đậu, địa vị ngay cả thất phẩm Tri Huyện cũng không bằng. Nhưng lớn nhỏ cũng là một chức quan, làm sao có thể nói từ là từ?
Lý Kiến Phương do dự không quyết, hai vợ chồng bèn lớn tiếng cãi nhau.
Nếu như là Lý Kiến Phương lúc còn ở Kỳ Châu nhất định sẽ kiếm cớ cự tuyệt phụ thân, nhưng sau khi đến kinh sư nhãn quang kiến thức y được nâng cao không ít. Lúc này miệng cãi nhau với lão bà, mắt lại nhìn chằm chằm qua cửa sổ, đợi Tần Lâm đi qua, y do dự chốc lát, rốt cục thoát khỏi Trầm thị dây dưa, sải bước đuổi theo:
- Tần, Tần cô gia dừng bước!
- A, là Tam thúc!
Tần Lâm nở một nụ cười khả ái, mặc dù Lý Kiến Phương tham luyến vinh hoa phú quý, tính tình không tốt lắm, nhưng dù sao cũng là Tam thúc Thanh Đại, sau khi tới kinh sư cũng từng làm giúp Tần Lâm vài chuyện, không có công lao cũng có khổ lao.
Nghe Tần Lâm gọi Tam thúc, Lý Kiến Phương lập tức cảm thấy nhẹ nhõm toàn thân, xoa xoa tay nói:
- Cô gia... Cô gia thật là khách sáo! Nghe cô gia vừa mới thăng Thái Tử Thiếu Bảo, ty chức, không, Tam thúc ta thật là vui vẻ. Vốn muốn đưa rượu chúc mừng cô gia, chẳng qua là gia phụ từ Nam Kinh gởi tin thúc giục, bảo ta trở về giúp lão nhân gia hoàn thiện phần bổ sung Bản Thảo Cương Mục...
Tần Lâm khẽ nhướng mày làm ra vẻ kinh ngạc, Lý Kiến Phương thuận thế liền đưa thư Lý Thời Trân gởi tới, trong lòng mừng thầm không dứt.
Tần Lâm xem qua một lượt, sau đó trả thư lại cho y:
- Tam thúc chỉ cần từ quan đi Nam Kinh, chức Thái Y Viện Sứ ta sẽ nói một tiếng với Phùng Bảo, tạm thời để trống cũng không sao, chờ Tam thúc xong chuyện phục hồi quan chức như cũ là được.
Trời ơi, nỗi vui trong lòng Lý Kiến Phương không phải là tầm thường, chỉ cảm thấy toàn thân run lên, vội vàng khom người xuống nói lời cảm tạ Tần Lâm.
- Tam thúc còn khách sáo làm gì, không lẽ xem cháu rể như người ngoài sao?
Tần Lâm cười khách sáo đôi câu, sau đó rời đi, hắn không để ý mấy chuyện nhỏ như chức Thái Y Viện Sứ này.
Lý Kiến Phương vô cùng cao hứng trở vào nhà ngang, tỏ ra đắc ý trước mặt Trầm thị:
- Nữ nhân này tóc dài kiến thức ngắn, hôm nay Tần cô gia làm đến Trụ Quốc, Thái Tử Thiếu Bảo, chỉ là chức Thái Y Viện Sứ đã đáng là gì? Ta chỉ cần từ quan trở về Nam Kinh, đến khi xong chuyện sẽ phục hồi chức quan như cũ!
Lần đầu tiên Trầm thị không có tranh chấp với trượng phu, trượng phu thường bị nàng mắng là kẻ vô dụng, dường như bất thình lình trở nên cao lớn hơn rất nhiều.
- Há chỉ mình ngươi đi về Nam, e rằng sau khi thành thân ta cũng phải rời kinh sư…
Sau khi Tần Lâm rời khỏi chỗ Lý Kiến Phương, lẩm bẩm một mình.
Từ Văn Trường từ sương phòng lắc mình ra:
- Thiếu Bảo hỏi thăm rõ ràng rồi sao?
- Quả nhiên không ngoài sở liệu...
Tần Lâm cười nói:
- Phó Đô Ngự Sử Vương Triện, Giám Sát Ngự Sử Chiết Giang đạo Trương Thông, Giám Sát Ngự Sử Phúc Kiến đạo Tôn Quảng Duyên liên danh thượng bản, tấu thỉnh triều đình sai phái đại quan tuần tra sự vụ Mân Chiết khai hải, có lẽ chuyện này là do nhạc phụ Đại nhân cho ta.
- Thái Sư hành sự thật là quyết đoán!
Từ Văn Trường cũng cười lên.
Đương triều Thủ Phụ Thái Sư gả nữ nhi độc nhất cho Tần Lâm làm thiếp thất, cho dù có màn kịch Trương Cư Chính giả bộ bệnh cũng chấn động khắp kinh sư, lời đồn đãi đủ kiểu bay đầy trời. Cho nên lão xảo quyệt quan trường như Từ Văn Trường đoán chắc, nhất định Trương Cư Chính sẽ nghĩ biện pháp để cho Tần Lâm đi ra ngoài một chuyến tránh né.
Từ lão đầu tử lại cười xấu xa:
- Bất quá Tần Thiếu Bảo nên phấn chấn tinh thần chuẩn bị hôn lễ ngày mai đi. Trương tiểu thư đẹp như thiên tiên, kinh sư không biết bao nhiêu thanh niên tử đệ hâm mộ Thiếu Bảo!
Đó là đương nhiên, Tần Lâm vô cùng đắc ý, chỉ cảm thấy trong lòng nóng bừng bừng, ngay cả nhịp tim cũng tăng nhanh mấy phần...
- Xem ngươi còn có thể chịu đựng đến khi nào!
Từ lão đầu tử nhìn bóng lưng Tần Lâm, cười hết sức âm hiểm. Chu Dịch Tham Đồng Khế Huyền Công của ta năm xưa đã truyền cho Lý Như Tùng, hiện tại lại sắp sửa có truyền nhân mới, ha ha ha…
-----------
Hôn lễ kinh động nhất kinh sư trong những năm qua được cử hành dưới vạn chúng chú ý.
Hai bên đường phố trà lâu tửu quán đầy ắp người, tất cả đều kiễng chân nhìn về phía tướng phủ. Hoàng đế còn có mấy vị Công chúa, tướng phủ chỉ có một nữ nhi này, thế nhưng gả cho người làm bình thê... bình thê cũng coi là thiếp.
Chỉ thấy từng đội đèn lồng quan hàm đại hồng bước ra, bên rước dâu là Trụ Quốc, Thái Tử Thiếu Bảo, Long Hổ tướng quân, Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ, Phụng chỉ giám sát chiếu ngục, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, Thế tập cẩm y Thiên Hộ, bên đưa hôn lại là Tả Trụ Quốc, Thái Sư, Thái Phó, Trung Cực Điện Đại Học Sĩ, Đặc Tiến Quang Lộc Đại Phu...