Khâm Sai vốn là đi thăm dò tệ án Hoàng Hà vỡ đê ở Hà Nam, trên công báo sẽ đăng là đi xem xét thiên tai thủy hạn ở Tứ Xuyên. Khi đến Hà Nam, Khâm Sai vừa xuống ngựa lập tức bắt đầu điều tra, khiến cho quan viên Hà Nam bất ngờ không thể ứng phó.
Loại chuyện như vậy rất thường gặp, vì vậy Tuân Trường Phong hiểu lầm là Tần Lâm dùng chiêu này tới điều tra mình, giả vờ nói là đi xử lý sự vụ khai hải Mân Chiết, trên thực tế là tới tra Sơn Đông Duyện Châu phủ, cho nên ánh mắt lão cứ lấm lét nhìn thánh chỉ và vương mệnh kỳ bài ở trên.
Trương Tử Huyên chính là thiên kim tướng phủ, trong quan trường không có ngóc ngách nào mà nàng không biết, thấy vậy bèn cố ý dẫn dắt lời nói về phương diện này, quả nhiên Tuân Trường Phong bị dọa sợ đến kinh hoảng thất thố.
Phải biết biện pháp như thế thường thường là phong cương đại lại mới có tư cách ‘hưởng thụ’, quan viên cấp bậc như Tri Phủ dưới tình huống thông thường vẫn chưa xứng để triều đình phải đăng thông tin sai lệch trên công báo. Trừ phi là quan viên có tội lớn thập ác bất xá, được triều đình cực kỳ coi trọng.
Tuân Trường Phong lăn lộn trong quan trường đã nhiều năm, đương nhiên hiểu được lợi hại trong đó, bị dọa sợ đến toàn thân phát run.
Trương Tử Huyên khẽ mỉm cười, ung dung tự tại nói:
- Tuân Tri Phủ, có muốn đông ông nhà ta chính miệng tuyên đạo thánh chỉ này cho lão hay không? Lão cũng biết vương mệnh kỳ bài là tiện nghi hành sự, đối với đại gian ác nghịch, Bắc Trấn Phủ Ty cũng có quyền tiên trảm hậu tấu...
Bốp! Tần Lâm cũng vỗ kinh đường mộc một cái:
- Tuân Trường Phong, bản quan phụng thánh chỉ, vương mệnh kỳ bài ở chỗ này, lão còn không chịu khai thật?
Trời, đây rõ ràng là phụ xướng phu tùy…
Tuân Trường Phong có tật giật mình, không ngờ rằng Tần Lâm chỉ là ngẫu nhiên gặp phải vụ án, trong lòng lão chỉ cho rằng trung tâm triều đình cố ý xử lý mình, cho nên dùng thủ đoạn đặc thù sửa công báo để đối phó phong cương đại lại, đại gian đại ác như mình, phòng tuyến tâm lý của lão lập tức liền sụp đổ, quỳ trên mặt đất luôn miệng nói:
- Cầu xin Khâm Sai Tần Thiếu Bảo tha mạng, phạm quan... phạm quan xin khai ra tất cả!
Hắc hắc, quả nhiên phu nhân lợi hại! Tần Lâm nhìn Trương Tử Huyên giơ ngón tay cái lên, vị thiên kim tướng phủ của ta còn giỏi hơn Công Tôn tiên sinh của Bao Đại nhân mấy phần.
Trương Tử Huyên mím môi cố gắng nhịn cười, mặc dù nàng đã bôi mặt vàng khè, nhưng cau mặt nhăn mày vẫn lộ ra nét xinh đẹp khó tả.
Tuân Trường Phong không thể chối cãi, nhất nhất khai ra hết thảy mọi chuyện. Hiện tại lão chỉ cầu được chết, không bị tịch biên gia sản, liên lụy đến người nhà đã coi như vạn hạnh.
Lão già này là một đại tham quan hết sức rõ ràng, chèn ép dân chúng, bóc lột bá tánh, biển thủ của công. Những năm qua lão đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu ở Duyện Châu phủ, có thể nói ghi ra không hết.
Tần Lâm cũng không cắt đứt lời lão, cho đến cuối cùng mới hỏi:
- Vì sao lão vu hãm năm người báo án của Hội Xương tiêu cục, lại phái sai nha bản châu giết người diệt khẩu, sau đó còn muốn đốt thi diệt tích, rốt cục là có ý đồ gì?
- Ôi, phạm quan... phạm quan là nhất thời hồ đồ...
Vẻ mặt Tuân Trường Phong ủ rũ như đưa đám:
- Vốn bản quan muốn dẹp yên chuyện này, kết thúc êm đẹp, hoặc là bắt tử tù gánh tội thay, nhưng thảy đều không tiện…
Dẹp yên cuối cùng cũng phải có câu trả lời rõ ràng, nếu dùng tử tù gánh tội thay, vậy tang vật ở đâu?
- Như vậy là lão vì giữ quan vị mới vu hãm bọn họ sao?
Tần Lâm cười lạnh vỗ kinh đường mộc một cái:
- Ta khuyên lão thành thật khai ra!
Tuân Trường Phong cả kinh toàn thân run run:
- Ta... Ta khai, là hạ quan nhận hối lộ mới làm như vậy...
Căn cứ theo lời khai của Tuân Trường Phong, lúc ban đầu nhận được báo án, lão vẫn muốn phá vụ án này. Như vậy mặc dù xảy ra vụ án lớn nơi cảnh nội nhưng quan địa phương khuyên dụ giáo hóa, dẫn dắt dân chúng hướng thiện, dù sao cũng được tiếng tinh minh mẫn cán, phá án đắc lực, không đến nỗi mất ô sa khi triều đình ngoại sát.
Không ngờ rằng vụ án này quá khó, Bộ Đầu Chu Đức Hưng cũng coi như là lão công môn, ba ngày tới kỳ hạn bị đánh cho mông đít nở hoa cũng không tra ra được đầu mối gì. Nha môn Tuần Phủ Sơn Đông và Bố Chính Sứ Ty lại phát công văn nghiêm khắc khiển trách, muốn lão phá án đúng thời hạn, nếu không nhất định cách chức điều tra, Tuân Trường Phong không khỏi kinh hãi trong lòng.
Lúc này nhân vật then chốt xúi giục lão vu hãm xuất hiện, là một vị Tú Tài họ Hoàng bản phủ, nhiều năm qua gánh vác chuyện địa phương, giúp đỡ Tuân Trường Phong bòn rút vơ vét bóc lột dân chúng.
Hoàng Tú Tài hiến kế, nói chuyện này liên quan tới mấy chục nhân mạng, muốn thoái thác tránh né là không được, cho dù là lấy tử tù ra gánh tội cũng không biết tìm tang vật ở đâu. Cho nên xúi giục lão làm liều, cứ gài tội danh lên đầu năm tiêu sư báo án, nói là bọn họ thấy lợi quên nghĩa. Chỉ cần dùng nhục hình bắt bọn họ nhận tội ký tên vào tờ cung trạng, ngay cả tang vật cũng có thể bắt Hội Xương tiêu cục bọn họ bồi thường, lúc ấy coi như lão đã xong trách nhiệm phá án.
Tần Lâm nghe đến đó, vỗ kinh đường mộc một cái:
- Hừ, uổng cho lão xuất thân Lưỡng Bảng, làm tới tứ phẩm Tri Phủ, chẳng lẽ lại tin chuyện hoang đường do tên Hoàng Tú Tài này bịa đặt?
- Bẩm Khâm Sai Tần Thiếu Bảo, dĩ nhiên phạm quan không tin y.
Tuân Trường Phong không nhịn được cười khổ, nhớ tới lúc đó tự cho là mình khôn vặt, thật sự không biết là nên khóc hay nên cười.
Nhiều năm qua Tuân Trường Phong tham tang uổng pháp, bóc lột dân chúng còn có thể ngồi vững vàng trên ghế Tri Phủ, khôn vặt cũng không phải là ít, lúc ấy lão cũng từng truy hỏi Hoàng Tú Tài hiến độc kế này rốt cục là có ý gì.
Hoàng Tú Tài cũng không giấu giếm, nói năm xưa y có cừu oán với Hội Xương tiêu cục, lần này cũng coi là mượn công báo thù riêng, nguyện kính hiến ba ngàn lượng bạc cho Tuân Tri Phủ lo lót trên dưới một phen, đổ vụ án này lên đầu Hội Xương tiêu cục của Tề Tường Vân.
Tuân Trường Phong đang muốn dùng biện pháp này giải thoát mình, lại có bạc có thể không vui vẻ mà làm sao? Cho nên lão mới bố trí bẫy rập, vu hãm năm người báo án Hội Xương tiêu cục.
Đáng tiếc tính toán trăm ngàn điều vẫn sót một điều, Tề Tái Hoa đột nhiên uy hiếp Tuân Trường Phong, phá hư kế hoạch bọn họ bắt năm người báo án, cùng Tập Đông Thắng chạy thoát khỏi hang hổ.
Lúc này Tuân Trường Phong sai phái Bộ Đầu Chu Đức Hưng dẫn dắt sai nha đuổi theo giết. Cách ngày Hoàng Tú Tài lại đến phủ, nếu hai người Tề, Tập đã chạy trốn, vậy phải phòng bị bọn họ tố cáo lên trên. Y đề nghị lấy chuyện phòng ngừa mùa Xuân bộc phát ôn dịch làm lý do, thiêu hủy tất cả thi thể diệt tích. Tuân Trường Phong bèn ra lệnh cho Tang Sư Gia dẫn người đi đốt thi thể, không ngờ lại bị Từ Tân Di ngăn cản.
Nghe xong lời cung, Tần Lâm chớp mắt một cái, nhìn về phía Trương Tử Huyên mỉm cười:
- Tên họ Tuân này ngu thật, cũng không biết Hoàng Tú Tài kia có dây mơ rễ má với Bạch Liên Ma giáo.