Chỉ thấy Hoàng Tú Tài nằm trong quan tài có mặt dài, vóc dáng cao gầy, sắc mặt xanh gần như tím bầm, đôi môi trắng nhợt cũng hiện sắc xanh, mặt lộ vẻ đau đớn.
Chẳng lẽ là bị độc chết?
Vậy thì chưa chắc, người bị bệnh tim nghiêm trọng có thể bởi vì huyết dịch tuần hoàn xảy ra vấn đề, sắc mặt xuất hiện sắc xanh tím, tim đau thắt kịch liệt cũng khiến cho người chết lộ vẻ đau đớn trên mặt.
Tần Lâm chỉ chỉ thi thể:
- Tên mập, ta hỏi đệ tình huống như thế có thể là nguyên nhân gì đưa đến tử vong?
Lục Viễn Chí nhìn thi thể một chút, cười nói:
- Tần ca muốn thử đệ ư, dáng vẻ này có thể là bệnh chết, có thể là độc chết, còn có thể là bị bóp cổ chết. Đương nhiên bởi vì lúc chết thân nhân đều có mặt ở hiện trường, cũng chỉ có thể là hai giả thuyết đầu.
Tần Lâm lại truy hỏi tiếp:
- Như vậy nếu là trúng độc, là loại độc dược nào có khả năng nhất?
- Theo dáng vẻ này của thi thể, ngoại trừ hạt mã tiền ra không còn loại nào cả.
Lục Viễn Chí vô cùng cương quyết đáp.
Mã tiền là một loại cây gỗ xanh biếc sinh trưởng ở vùng nhiệt đới, bán nhiệt đới, có quả hình cầu, đường kính hai ba tấc, khi chín có màu cam, bề ngoài bóng loáng. Hạt bên trong quả này chính là hạt mã tiền đại danh đỉnh đỉnh trong y học và độc lý học, mỗi quả có từ ba đến năm hạt, hình tròn, có lông tơ màu bạc dày đặc.
Trong y học, thứ này là một vị Trung dược, Bản Thảo Cương Mục ghi rằng: đắng, hàn, có độc, có tác dụng thông kinh mạch giảm đau, tiêu sưng tán kết…
Bất quá ở độc lý học, danh tiếng nó càng thêm vang dội, bởi vì nó chứa chất Strychnine C21H22N2O2 là một loại độc tố thực vật cực mạnh, có thể lấy đi tính mạng người trong nháy mắt.
Lục Viễn Chí được Đại Minh Dược Vương Lý Thời Trân chân truyền, cũng không xa lạ gì đối với đồ chơi này, nói rõ nguồn gốc của nó, sau đó hỏi đám thân nhân:
- Lúc đầu tiên, phải chăng là Hoàng Tú Tài nhà các ngươi cảm thấy nhức đầu, choáng váng đầu óc, đầu lưỡi tê dại, miệng môi căng lên, toàn thân co giật nhè nhẹ hay không? Kế tiếp cơ bắp y co rút, cắn chặt hàm răng, sắc mặt tím bầm, ánh mắt nhìn thẳng không chớp, cuối cùng mới một mạng ô hô, có đúng không?
Người Hoàng gia giống như thấy quỷ, không cần phải nói, đây chính là triệu chứng trước khi tử vong của Hoàng Tú Tài. Người Hoàng gia đều cho là lão gia bị bệnh, nửa đêm còn phái người đi mời thầy thuốc, kết quả thầy thuốc còn chưa tới Hoàng Tú Tài đã một mạng ô hô, bọn họ dứt khoát tiết kiệm tiền thuốc thang, đuổi thầy thuốc đi về.
Bây giờ mấu chốt của vấn đề là, người nào hạ độc?
Tần Lâm gọi A Sa ra:
- Để cho Đại Hoàng ngửi miệng người chết!
A Sa nhăn nhó tỏ vẻ không cam lòng, dường như rất sợ thi thể. Tần Lâm phải trợn trừng mắt nó mới chịu dắt Đại Hoàng tiến lên, để cho chó ngửi cẩn thận mùi trong miệng người chết.
Trải qua quá trình tinh chế, người ta không thể ngửi được mùi và vị của hạt mã tiền, nhưng đối với chó vấn đề này không đáng kể gì.
- Gâu gâu gâu…
Đại Hoàng sủa inh ỏi, kéo A Sa chạy ra ngoài.
Có rồi! Tần Lâm hưng phấn, dẫn người nhanh chóng theo sau.
Đại Hoàng vọt tới cửa phòng bếp, thình lình hướng vào trong bếp cất tiếng sủa gâu gâu liên hồi.
- Ôi, thật là kém cỏi…
A Sa lặng lẽ đá Đại Hoàng một cước, lại chu cái miệng nhỏ nhắn, lớn tiếng nói:
- Nhất định là nó ngửi được mùi thức ăn trong miệng người chết, kết quả đuổi tới phòng bếp này.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực nhất thời thất vọng.
Tần Lâm hơi suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái:
- Chưa chắc, có lẽ là bên trong có cái gì cổ quái... A Sa, ngươi buông chó ra, để cho nó tự do hành động.
A Sa không thể làm gì khác hơn là buông Đại Hoàng ra, con chó này lập tức xông vào phòng bếp vèo một cái, sủa liên hồi về phía một mâm chén bát.
Nữ đầu bếp thấy nhiều người đi tới phòng bếp như vậy, không khỏi kinh hoảng thất thố, Trương Tử Huyên đã lột bộ râu dê của mình ra, dịu dàng an ủi nàng ta, bảo nàng khai rõ tình huống.
Nữ đầu bếp lấy lại bình tĩnh, đáp:
- Đây là mâm chén chiều hôm qua Hồ tiên sinh đối ẩm cùng lão gia, Hồ tiên sinh đã đi trước cơm tối, bởi vì ngay đêm đó lão gia đột nhiên qua đời, trong nhà rất bận rộn nên chưa kịp rửa sạch. Có... Có cái gì không đúng sao?
Dĩ nhiên có cái gì không đúng, Tần Lâm cẩn thận kiểm tra chén, ngửi ngửi mùi vị trên đó, thậm chí thè lưỡi liếm giọt rượu còn sót trong chén.
Một lát sau, hắn bật cười lên:
- Đầu lưỡi có hơi tê dại, chén rượu này đã từng đựng qua rượu độc!
Nghe lời này, con trai Hoàng gia kêu lên oai oái đánh nữ đầu bếp:
- Con bà nó, nhà ta đối đãi ngươi không tệ, lại dám hạ độc hại cha ta...
- Độc dược hẳn không phải là nữ đầu bếp hạ.
Tần Lâm đưa mắt ra hiệu, mấy tên Cẩm Y Hiệu Úy bèn giữ con trai Hoàng gia lại.
Con trai Hoàng gia còn không biết chuyện cha mình dính líu với Bạch Liên giáo, trong cơn tức giận gân cổ hỏi:
- Không phải là nàng ta giết, còn có thể là ai?
- Hồ tiên sinh ư?
Tần Lâm nở một nụ cười khả ái:
- Có thể nói cho bản quan biết bộ dáng của y thế nào, có phải là một tên trung niên đầu hói hay không?
Vừa nói Tần Lâm vừa lệnh cho thuộc hạ lấy ra một cây bút chì, vẽ hình cho con trai Hoàng gia xem:
- Ngươi nhìn xem đây có phải là Hồ tiên sinh hay không?
- Trời ơi, thì ra Đại nhân ngài cũng biết y.
Con trai Hoàng gia kêu lên:
- Không đúng, giống thì giống thật, nhưng đầu Hồ tiên sinh này có tóc, không phải là đầu hói giống như ngài vẽ.
Tần Lâm nghe vậy hưng phấn, trao đổi ánh mắt với Trương Tử Huyên. Hói muốn trở thành không hói là chuyện hết sức dễ dàng, chỉ cần đội tóc giả lên. Hiện tại tiết trời lạnh lẽo còn phải đội mũ lông, cho nên người khác không nhìn ra.
Tên mập tiến lên, thấp giọng nhắc nhở:
- Nữ đầu bếp nói Hồ tiên sinh đi trước cơm tối, Hoàng Tú Tài lại bị độc phát vào canh hai, Tần ca thấy thế nào?
Ừm, đây cũng là vấn đề đáng để suy gẫm. Hồ tiên sinh đã đi rồi, y dùng biện pháp gì để cho Hoàng Tú Tài độc phát bỏ mình vào mấy canh giờ sau? Phải biết hạt mã tiền là một loại độc dược cực mạnh, vào miệng lập tức phát tác, không thể kéo dài thời gian.
Bên trong chén rượu ngoại trừ cặn rượu có độc ra, cũng không có gì khác lạ.
Bầu rượu. Tần Lâm lệnh nữ đầu bếp:
- Bầu rượu có rửa hay chưa, mang ra cho bản quan xem thử.
Còn may là bầu rượu chưa mang đi rửa, Tần Lâm bưng bầu rượu đi tới chỗ lộ thiên, mượn ánh sáng quan sát bên trong, nhìn hồi lâu cảm thấy tựa hồ không có gì cổ quái, lại đưa ngón tay ra sờ sờ bên trong.
Ủa, đây là cái gì? Tần Lâm cảm thấy hơi trơn nhẵn ở đáy bầu rượu, hắn rút tay ra giơ lên quan sát cẩn thận, chợt cười lên:
- Sáp ong, thì ra là sáp ong.
Trương Tử Huyên cũng hiểu ra rất nhanh, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng lóe lên ánh sáng thâm thúy:
- Hừ, tên Hồ Ngốc Tử này thật là giảo hoạt, bất quá y muốn chạy trốn cũng không dễ dàng như vậy!