Chương 7: - Thí Luyện Trí Tuệ, Ba Loại Bảo Vật Văn Minh

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********

- Trốn đi!

- Không trốn được! Chúng ta cũng chỉ lớn bằng cọng lông của nó mà thôi!

Vô số trùng vượn chạy trốn xụi lơ trên mặt đất.

Trong lúc mọi người đang gào thảm, một con trùng vượn còn nhỏ lại quật cường ngẩng đầu nhìn bầu trời,

- Cự thú nhà ngươi cũng muốn đến ăn chúng ta sao, các ngươi đã giết chết cha mẹ, giết chết đại huynh. Vì cái gì chúng ta lại nhỏ yếu như vậy. . .

Hứa Chỉ cúi đầu, hơi kinh ngạc về con trùng vượn tuổi nhỏ dũng cảm, lại có can đảm chất vấn hắn.

Thế thì, liền tuyển ngươi đi.

Hứa Chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra, bắt lấy con trùng vượn này rồi đặt vào trong lòng bàn tay.

Đầu óc con trùng vượn nhỏ bé trong nháy mắt đã trống rỗng.

Bàn tay của sinh vật to lớn này, tựa như một đại lục không có bờ bến. Mà hắn, cũng chỉ lớn bằng đường vân bàn tay kia mà thôi.

Nó lại ngẩng đầu, hai mắt của người khổng lồ vạn trượng như hai hỏa lò, tựa như mặt trời chói chang, gương mặt to lớn tắm rửa trong hào quang thần thánh. Gương mặt không thể thấy rõ kia, mang theo thần tính mênh mông mà vĩ ngạn.

Gương mặt của Hứa Chỉ bị Trùng Sào che đậy, nên tất nhiên bọn chúng chỉ có thể nhìn thấy gương mặt mơ hồ toả ra ánh sáng mông lung chói lọi.

Hứa Chỉ một tay nâng con trùng vượn nhỏ bé này, hai mắt lãnh tĩnh:

- Gilgamesh, ngươi muốn thay đổi tất cả không?

Trùng vượn bỗng nhiên run rẩy, nắm chặt tay rồi lớn tiếng thét lên,

- Ngươi lại có thể nói chuyện! ! Ngươi là cự thú gì! Trên cái thế giới này, vậy mà lại có người khổng lồ vạn trượng có trí tuệ! Làm sao có thể có loại tồn tại hoàn mỹ như thế!?

Hắn nhịn không được run rẩy nói:

- Còn nữa, ngươi gọi ta là: Gilgamesh?

- Tên, cũng là một trong những biểu hiện của trí tuệ.

Hứa Chỉ đưa bàn tay đặt ngang ở trước mắt, bình tĩnh trả lời.

Gilgamesh đứng ở trong lòng bàn tay, nhìn qua đồng tử khổng lồ có thể so với nhật nguyệt của cự thú, bỗng nhiên lại nói:

- Chúng ta đều có thể giao lưu! Như vậy là cùng giống loài, đều là loài trí tuệ. Vì cái gì, vì cái gì ngươi không cứu vớt chúng ta! Ngươi rõ ràng cường đại như vậy! Vĩ ngạn như vậy!

Bọn hắn cũng không biết mình là tồn tại gì, chỉ cho rằng mình là một loại cự thú có trí tuệ cùng loại với những cự thú kia, bản thân Hứa Chỉ cũng không có ý định nói rõ ra.

Hứa Chỉ mang theo hắn, nhanh chân đi lại ở giữa núi đồi, sông ngòi.

Mảng lớn cây cối bị san bằng, hắn để con trùng vượn nhỏ yếu này nhìn xuống thế giới phía dưới từ lòng bàn tay mình, giọng nói vang vọng đến chân trời,

- Ngươi nhìn cái thế giới này, mỗi một giống loài đều bình đẳng, các ngươi và mỗi một loại thực vật, mỗi một loại động vật đều là như thế, thế thì tại sao ta phải cứu mỗi các ngươi? Chỉ bởi vì các ngươi có trí tuệ ?

Gilgamesh lập tức á khẩu không trả lời được.

Bỗng nhiên, hắn bắt đầu tuyệt vọng, đột nhiên kêu to: Vậy tại sao ngươi tới tìm chúng ta?

Hứa Chỉ nói:

- Không ai có thể cứu các ngươi, cũng không cần mưu toan cầu ai đến cứu vớt các ngươi, chỉ có chính mình mới có thể cứu vớt chính mình. Nhưng ta có thể đưa mồi lửa văn minh cho các ngươi, để các ngươi tự cứu.

- Văn minh, đó là cái gì ?

Gilgamesh rung động nhìn xuống phía dưới.

Cuồng phong gào thét, lần thứ nhất hắn nhìn xuống mặt đất màu xanh mênh mông này từ góc độ trên đám mây. Núi non sông ngòi, tất cả đều ở dưới mí mắt, vô số tẩu thú chạy trốn, gào thét ở dưới lòng bàn chân của cự thú trí tuệ, hình thành một cảnh tượng mênh mông, chấn động đến cực hạn.

Đây là phong cảnh kỳ huyễn xán lạn đến mức nào!

Đây là lực lượng vĩ đại kinh khủng khiến người ta phải ước mơ!

- Ngươi hỏi văn minh là cái gì ?

Hứa Chỉ chưa bao giờ nghĩ đến, lại phải giải thích vấn đề của chủng tộc tân sinh này.

Hắn nghĩ một chút, nói ra đáp án của chính mình,

- Văn minh là mồi lửa, văn minh là tri thức, văn minh là trật tự, văn minh cũng là lực lượng mạnh nhất để loài có trí tuệ dùng để bảo hộ bản thân.

- Văn minh, là sức mạnh để những loài trí tuệ như chúng ta dùng để bảo hộ chính mình ?

Gilgamesh thì thào.

Hứa Chỉ trở về hẻm núi lớn, nhẹ nhàng đặt Gilgamesh lên trên bả vai, sau đó lấy ra bồn hoa nhỏ: Tùng đón khách từ ba lô phía sau ra, đào mở thổ nhưỡng, chôn ở trên mặt đất.

Cái cây Tùng đón khách chỉ có sáu mươi centimet này, thân cây uốn lượn khúc chiết, tang thương già nua. Nhưng đối với mảnh đất cỡ nhỏ này, thì nó chính là thần thụ cao ngất vào mây. Ngửa đầu nhìn lại, mây mù lượn lờ, thân cây to lớn uốn lượn không nhìn thấy điểm cuối.

- Nhìn thấy cái cây ta trồng xuống này không? Nếu muốn đạt được sức mạnh của văn minh, thì cần phải thể hiện dũng khí của ngươi. Trèo lên thần thụ, đây là thí luyện của ta đối với ngươi, thí luyện trí tuệ và dũng khí. . .

Hứa Chỉ đưa thanh kiếm kim loại mua từ trên mạng và một que diêm tẩm dầu hỏa, cộng thêm một con nhộng trong suốt chứa chất lỏng của con mối mà trước đó chưa thành công, đều đặt ở ngọn cây,

- Đây là ba loại bảo vật văn minh.

- Kiếm Damocles, là vũ khí bảo vệ văn minh. Khác biệt với các loài dã man khắp mặt đất, loài trí tuệ có thể mượn nhờ sức mạnh của công cụ.

- Bó đuốc, thiêu đốt lên ngọn lửa nóng rực, nó là cầu nối để duy trì văn minh, nắm giữ mồi lửa chính là khởi nguyên của văn minh.

- Một bình chất lỏng cuối cùng chính là máu sức mạnh, chỉ có dũng sĩ dũng mãnh nhất trên thế gian mới có thể ăn vào. Nếu không chịu nổi sẽ tử vong, chịu đựng qua sẽ có sức mạnh to lớn không gì sánh kịp!

- Nếu như ngươi muốn thay đổi vận mệnh của chủng tộc mình, thế thì hãy trèo lên thần thụ trước khi bó đuốc dập tắt, thu hoạch được ba loại bảo vật văn minh.

Hứa Chỉ liền nhẹ nhàng đặt con trùng vượn này lên mặt đất, sau đó trong sự chấn động của nó, nhanh chân giẫm đạp núi đồi rời đi.

- Tăng tốc phân liệt tế bào, một trăm lần!

Hứa Chỉ mới vừa đi ra liền mệnh lệnh cho Trùng Sào.

Mảnh đất vừa trở lại tốc độ bình thường lại một lần nữa được tăng tốc phân liệt tế bào.

Trong nháy mắt, toàn bộ mặt đất cũng bắt đầu điên cuồng hình thành các loại tàn ảnh, cây cối nhanh chóng sinh trưởng khô héo, động vật hóa thành tàn ảnh, nhanh chóng sinh lão bệnh tử.

que diêm kia được hắn nhúng vào dầu hỏa, có thể thiêu đốt ba mươi giây liền sẽ dập tắt.

Nhưng đối với mảnh đất được tăng tốc trăm lần mà nói, ba mươi giây này lại tương đương với thời gian mấy ngày.

Nói cách khác, khảo nghiệm thần thụ của hắn, có thời gian mấy ngày.

- Thời gian là tương đối, là thể hiện vật chất vận động. . . Tế bào thần kinh não của bọn chúng được tăng tốc trăm lần, tế bào thân thể phân liệt cũng tăng tốc trăm lần. Đối với bọn hắn mà nói, chính là thời gian tăng tốc một trăm lần.

Que diêm thiêu đốt trong nháy mắt, nhưng đối với bọn chúng lại là thiêu đốt tới mấy ngày. Ở trong thế giới quan của bọn chúng, que diêm đó cũng không phải là khói lửa trong nháy mắt, mà chính là bó đuốc có thể thiêu đốt được mấy ngày.

Bọn chúng cho là thời gian dài dằng dặc, nhưng ở trong mắt ta, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi.

Sau khi Hứa Chỉ rời đi, liền dùng ống nhòm quan sát cảnh tượng dưới thần thụ. Con trùng vượn nhỏ bé kia gọi thêm mấy đồng bạn, sắc mặt kiên nghị, nhanh chóng cùng nhau trèo lên thần thụ.

Ở trong mắt Hứa Chỉ, động tác trèo lên cây của những con trùng vượn bé nhỏ này nhanh đến mức chỉ còn là tàn ảnh. Trong mấy giây ngắn ngủi đã ngã sấp xuống vô số lần, sau đó lại ra sức trèo lên trên, vào thời điểm hơn mười giây đã thành công trèo lên đỉnh thần thụ.

Nhưng đối với bọn chúng thì đã qua rất nhiều ngày, đã thất bại vô số lần.

Động tác của bọn chúng quá nhanh.

Ở đỉnh của thần thụ, đứng ở trên đỉnh cây tươi tốt, Gilgamesh nâng cao thanh kiếm, tựa hồ đang nói và làm gì đó, sau đó biến thành tàn ảnh xuống dưới đất.

Hứa Chỉ hiếu kỳ, quay sang hỏi Trùng Sào:

- Bọn chúng đang nói gì vậy?

Phó não Trùng Sào, hiển thị hình ảnh vừa rồi cho Hứa Chỉ xem.

- Cự thú Trí tuệ, trên thế giới vậy mà lại có loài sinh vật có trí tuệ khổng lồ như vậy sinh sống! Đó là người khổng lồ cao tới vạn trượng!

Gilgamesh chinh phục được thần thụ, giơ cao kiếm Damocles, vung qua đỉnh đầu.

Hắn nhìn xuống phong cảnh bên dưới thần thụ, lông tóc màu đen đón gió bay lên, giáp xương đen kịt ở bả vai tỏa sáng, khuôn mặt kiên nghị của hắn bỗng nhiên tràn đầy tự tin,

- Đều có được trí tuệ như nhau, chúng ta tương lai cũng sẽ như cự thú trí tuệ kia! Mỗi một tộc nhân đều có thần năng vĩ ngạn! Đều có uy thế để vô số cự thú chạy trốn tán loạn! Ta nhất định phải dẫn đầu tộc nhân đứng ở trên đỉnh, để mồi lửa văn minh vẩy khắp mặt đất.

Lúc này đã được ghi chép thành vĩnh hằng.

Ngàn vạn năm về sau, từ nơi mà Vương triều Sumer cổ xưa nhất đã từng phồn thịnh cực hạn, nhưng lại phù dung sớm nở tối tàn, mọi người từ trong khảo cổ phát hiện bọn hắn đã viết lên một bài hát « Kỷ Sáng Thế » để ca tụng lịch sử Sumer và quân vương vĩ đại.

Bộ văn hiến cổ xưa nhất, sách sử Sumer ghi chép:

【 Cự thú trí tuệ, cao một vạn trượng, toàn thân sáng chói, gương mặt thần thánh, đạp nát núi đồi mặt đất mà đến, hạ xuống thần thụ, tạo ra thí luyện trí tuệ. Nó đưa ba loại bảo vật văn minh là bó đuốc, thánh kiếm, máu sức mạnh cho anh hùng vương lúc tuổi nhỏ, Gilgamesh. 】

----------------------

Dịch: MBMH Translate


Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]