Tôi là người đã có vợ, thật sự không phải loại người này!
Bùi Nguyên Minh ở bên này còn chưa kịp mở miệng, Nạp Nhã Lan đã cắn răng nhẹ giọng nói: “Nghe… nghe nói…… tuy rằng anh và vợ anh đã kết hôn được ba năm…… nhưng chưa từng có gì đó, ngay cả tay cô ấy cũng chưa từng chạm…… Có phải sự thật không?”
“Cái gì chứ?” Bùi Nguyên Minh theo bản năng nói.
Nạp Nhã Lan dậm dậm chân, phồng hai má: “Là, chuyện giữa hai vợ chồng đó…..”
Bùi Nguyên Minh càng thêm cạn lời, một cô gái, nhìn thuần thuần khiết khiết, mắt to chớp chớp. Cô chớp đôi mắt to thuần khiết hỏi tôi vấn đề này, tôi thật sự không biết trả lời như thế nào!
Nhưng mà bị Nạp Nhã Lan nhìn chằm chằm hồi lâu, Bùi Nguyên Minh cũng có chút bất đắc dĩ, cuối cùng thở dài nói: “Ừm, không sai…”
“Thật tốt quá!” Nạp Nhã Lan nhẹ giọng nói.
“Gì?” Nét mặt Bùi Nguyên Minh buồn bực, biết loại việc này của tôi thì có gì tốt, chị gái, chị có thể đừng như vậy được không?
“Việc đó…… Chờ ông nội tôi tới, tôi sẽ liên lạc với anh trước….. Đến lúc đó nếu có thời gian thì cùng nhau ăn một bữa cơm, tôi nghĩ anh sẽ không từ chối phải không?” Giờ phút này vẻ mặt Nạp Nhã Lan đầy vui sướng, túi xách của người đẹp lạnh như núi băng không biết đã vứt đi đâu.
Bùi Nguyên Minh nghĩ nghĩ, cười gật đầu: “Được.” Thực lực của nhà họ Nạp ở Đà Nẵng rất hùng hậu, đặc biệt là Nạp Hoàng Chi, là một người đặc biệt để quen biết, có cơ hội tốt như vậy đương nhiên anh sẽ không từ chối.
“Được, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với anh, bây giờ thì không quấy rầy anh nữa…… Cha…..” giọng nói Nạp Nhã Lan như muỗi khi nói ra hai chữ cuối cùng, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Bùi Nguyên Minh nhìn bóng dáng cô ta, vẻ mặt cạn lời, mẹ kiếp đây là gì chứ? Nếu là thời điểm kia, cô ta cũng gọi cha…… Bùi Nguyên Minh đột nhiên run lập cập, không thể suy nghĩ miên man, sẽ ra mạng người đó.
Quay về chỗ, nhìn thấy Hạ Vân và Trịnh Tuyết Dương đều nhìn mình chằm chằm, Bùi Nguyên Minh nhún vai, nói: “Thầy Nạp Hoàng Chi muốn tới thành phố Đà Nẵng chúng ta một chuyến, ông ấy hẹn gặp tôi.”
Đương nhiên Hạ Vân gật gật đầu, mặt mũi tổng giám đốc nhà mình lớn như vậy.
Mà khuôn mặt Trịnh Tuyết Dương lại tò mò, nói: “Bùi Nguyên Minh, vì sao chứ? Chỉ bởi vì anh giám định được ‘Phú Xuân sơn cư đồ’ kia sao?”
“Có lẽ là vậy!” Bùi Nguyên Minh cười cười.
Hạ Vân thấy Bùi Nguyên Minh không muốn nói vấn đề này, giờ phút này cô ta mở miệng nói: “Hai người, nếu không chúng ta về nhà hai người trước nhé, tối nay tôi còn có chút chuyện khác, không thể hẹn ăn cơm với hai người được.”
Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Vậy được rồi, phiền cô lo lắng.”
Chỉ có thể nói, Hạ Vân này đúng là quá khéo léo, cũng không biết sau này ai có thể đủ may mắn cưới cô ta về nhà như vậy. Hạ Vân mỉm cười xoay người, dẫn đầu đi đến bãi đỗ xe. Nhưng khi xoay người sắc mặt cô ta lại không thể ấm ức hơn nữa.
Một cô vợ Trịnh Tuyết Dương, cô ta còn có thể chấp nhận, nhưng mà chuyện của Nạp Nhã Lan là như thế nào? Sao tổng giám đốc lại đào hoa như vậy chứ? Không đúng, không phải tổng giám đốc đào hoa, là tổng giám đốc quá ưu tú. Anh đã khiêm tốn như vậy, những người phụ nữ đó còn tự mình dính tới.
Giờ phút này Hạ Vân âm thầm thề, sau này phải bóp chết tất cả đào hoa tới gần tổng giám đốc nhà mình từ bên trong trứng nước.
Nhưng Bùi Nguyên Minh thì không nghĩ nhiều như vậy, sau khi lên xe, anh nhìn khuôn mặt nhỏ thanh tú của Trịnh Tuyết Dương, cũng có chút chờ mong.
Đêm nay, dù sao cũng phải ngủ trong phòng ngủ phải không?
Biệt thự nhà họ Trịnh.
Khi về nhà, Thanh Linh và Trịnh Khánh Vân đã chờ ở phòng khách.
Thật ra vòng tròn của xã hội thượng lưu không lớn, lúc này hai người đã biết, Bùi Nguyên Minh gặp may, tặng cho Trịnh Tuyết Dương một ngôi sao vĩnh hằng.
Khi Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đi vào cửa, Trịnh Khánh Vân là người đầu tiên nhào tới, cầm lấy tay trái của Trịnh Tuyết Dương ngó trái ngó phải, rồi sau đó vui vẻ nói: “Chị, đây là ngôi sao vĩnh hằng trong truyền thuyết sao?”
“Ừm.” Trịnh Tuyết Dương hơi hơi gật đầu, vẻ mặt hạnh phúc. Bùi Nguyên Minh không chỉ vì cô mà từ bỏ Phú Xuân sơn cư đồ, lại còn mượn cơ hội này làm quen với Hạ Vân.
Kết hôn ba năm, lần đầu tiên Trịnh Tuyết Dương cảm thấy người chồng ở rể này của mình đáng để dựa vào như vậy, khiến người ta thoải mái như vậy. “Đây là anh rể em tặng cho chị.” Nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương
ngượng ngùng lên tiếng nói.
Trịnh Khánh Vân cắt ngang một tiếng, nói: “Chị, em nghe nói, tên bất lực này cũng chỉ là gặp may mắn, dùng 350 nghìn mua một bức tranh nổi tiếng, sau đó đổi cho người ta, như vậy thì có gì đáng vui vẻ? Nói trắng ra là, anh ta tặng cho chị 350 nghìn mà thôi. Chị, chị đừng bao giờ vì điều này mà thay đổi cái nhìn về anh ta, anh ta là kẻ bất lực, điều này sẽ không thay đổi!” Thanh Linh nhìn sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương, cũng trầm giọng nói: “Tuyết Dương, con đừng vì việc này mà cảm động, hơn nữa, Bùi Nguyên Minh cậu cũng đừng kiêu ngạo! Tặng đồ 350 nghìn, có gì mà đắc ý? Nếu kim cương này là tự mình kiểm tiền mua, mẹ sẽ thừa nhận bản lĩnh của cậu ta, nhưng mà loại đồ dựa vào vận may này, hừ…”
“Tuyết Dương, vẫn phải ly hôn, hiểu chưa?”