“Tôi đã quên rằng thằng phế vật này vẫn chưa tới!”
Thanh Linh lúc này nghiến răng nghiến lợi nói.
Thằng ở rể này không biết tự biết mình là ai sao? Đây là nơi nào mà cậu ta dám đến? Hơn nữa còn đến một cách cao ngạo như vậy! Thật là đáng chết! Lúc này, Thanh Linh không khỏi hung hăng nhìn Trịnh Tuấn.
Nếu không phải vì sự hèn nhát của ông khi ở thành phố Hải Dương thì đã sớm bỏ được cái mác trai ở rể rồi! Không nhìn thấy nãy Bối Hoàng Triết nhìn sang con gái mình à? Cơ hội tốt như vậy! Tất cả mọi thứ đã bị tên phế vật này hủy hoại rồi! Mà Trịnh Tuấn cũng nhìn anh với đôi mắt u ám.
Ở thành phố Hải Dương, ông cụ Trịnh là người có tiếng nói nhất cái gì cũng phải nghe theo ông, nhưng đây thì không cần nữa.
Nhất định phải đuổi tên phế vật này đi! Bùi Nguyên Minh lúc này lại chẳng thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mà vẫn đi từng bước đến trước mặt ông cụ Trịnh. . Kiếm Hiệp Hay
“Ông, hôm nay là ngày nhà họ Trịnh chính thức đặt chân đến Dương Thành, chúc mừng ông.” Nụ cười của Bùi Nguyên Minh đầy ẩn ý, trong lời nói của anh có ý gì đó. Thật tiếc là những người trong hội trường không ai có thể hiểu được ý của anh.
Khóe mắt ông cụ Trịnh lúc này mới giật giật, chỉ vào Bùi Nguyên Minh gầm lên: “Thắng phế vật này! Làm sao cậu biết chúng ta tổ chức tiệc ở đây? Ai cho cậu tới!”
“Hơn nữa đến thì đến đi, còn bày ra vẻ ta đây. Cậu còn sợ rằng mọi người không biết cậu là loại người gì à?”
“Đúng là không biết mình là ai, chỉ là một thằng đi ở rể, cậu còn tưởng mình là nhân vật chính hôm nay à?”
“Cậu không hiểu bữa tiệc ngày hôm nay đối với nhà họ Trịnh chúng ta quan trọng như thế nào sao? Vậy mà vẫn dám đến? Đồ xúi quẩy!”
Từ phía sau, Trịnh Chí Dụng bước tới, lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, mày có tư cách gì mà đến?”
Bùi Nguyên Minh nhìn anh ta: “Tại sao tôi lại không có tư cách đến đây?”
“Thằng phế vật nhà mày cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi!”
“Mày ở nhà họ Trịnh chúng tao ba năm, ngày nào cũng biết ăn chơi nhảy múa! Một chút đóng góp cũng không có!”
“Còn nữa, mày kết hôn ba năm, vậy mà đến đầu ngón tay của vợ mình còn chưa đụng đến? Mày còn là đàn ông không?”
“Nếu mày còn có chút lòng tự trọng của một thằng đàn ông, thì bây giờ mày cút ngay khỏi đây cho tao!”
“Đừng ép tao đánh mày!”
Trịnh Chí Dụng đến Dương Thành, lúc này có cảm giác sục sôi, chỉ vào mũi của Bùi Nguyên Minh mång chửi.
Từ phía sau, Trịnh Tuấn đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu chủ Bối Hoàng Triết nhà họ Bối vừa mới đề nghị kết thông gia với Tuyết Dương rồi. Đồ rác rưởi nhà mày, ngày mai đi nhận giấy ly hôn đi.” “Đúng, đúng, đúng! Đồ súc vật nhà mày nhanh cút ra khỏi nhà họ Trịnh bọn tao!”
“Nhà họ Trịnh chúng tao không liên quan gì đến mày! Cút ngay!”
Lúc trước khi họ ở thành phố Hải Phòng, Trịnh Tuấn và Thanh Linh hoàn toàn không dám chống lại ông cụ Trịnh.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, vừa rồi Bối Hoàng Triết đã thể hiện sự quan tâm đến Trịnh Tuyết Dương.
Vậy thì hai người bọn họ có thể thuận thế mà làm, trong tình huống này ép Bùi Nguyên Minh phải ly hôn.
Cho dù ông cụ Trịnh có bất mãn đi chăng nữa, chẳng lẽ lúc này vẫn cứ vì tên phế vật này mà trở mặt với nhà họ Bối? Bối Hoàng Triết đứng một bên, lúc này trên mặt nở nụ cười khó đoán. Anh ta vốn tưởng rằng mình không còn cơ hội, không ngờ lại có chuyện như này xảy ra? Lại còn kết hôn bà năm mà đến đầu ngón tay cũng chưa chạm qua? Thú vị thật! Lúc này, Trịnh Chí Dụng lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, ném trước mặt Bùi Nguyên Minh “lạch cạch” “Bùi Nguyên Minh, mày có nghe thấy không, a mẹ vợ của mày đều bảo mày cút đi đấy!”
“Tao là một người tốt bụng. Trong thẻ có ba tỷ năm trăm triệu. Chỉ cần mày quỳ xuống lạy tao ba cái, ba tỷ năm trăm này sẽ là của mày!”
“Với ba tỷ năm trăm triệu này, mày ở Dương Thành cũng không đến nỗi bị chết đói!”
“Hahahaha..” Mọi người đều đồng thanh cười.
Đặc biệt là những người ở Dương Thành, ánh mắt bọn họ nhìn Bùi Nguyên Minh giống như đang nhìn một con chó.
Thật là thú vị.
Bữa tiệc ngày hôm nay thật là vượt qua ngoài sức tưởng tượng!