“Ngày đó nhà họ Trịnh tôi đã mời cậu chủ Minh tới tham gia bữa tiệc, anh ấy đã đồng ý sẽ đến!”
“Anh dám làm mất lòng người nhà họ Trịnh tôi sao? Chỉ là một bảo vệ mà thôi.” Bốp Nhân vật trông giống như đội trưởng kia trở tay đánh thẳng vào cái miệng rộng của Trịnh Chí Dụng.
“Nếu như còn không cút thì lần sau sẽ không khách sáo như vậy đâu.” Đội trưởng đội bảo vệ lạnh lùng nói.
Người nhà họ Trịnh đều run lên lôi kéo Trịnh Chí Dụng muốn bỏ chạy.
Trịnh Tuấn đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng có loại cảm giác sảng khoái không nói ra được: “Bùi Nguyên Minh, cậu thật sự nói đúng, họ không được vào.” Bùi Nguyên Minh cười lôi kéo tay Trịnh Tuyết Dương nói: “Ba, mẹ chúng ta vào thôi.” “Đừng! Anh không sợ chết sao? Ngay cả nhà họ Bối có thiệp mời còn không được vào làm sao nhà chúng ta có thể vào được chứ?”
Ngày bình thường vợ chồng Trịnh Tuấn cũng là nhân vật hung hăng càn quấy ngang ngược có thể nói là không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc này lại bị dọa đến nỗi hơi run lên.
Khuôn mặt nhỏ của Trịnh Khánh Vân trắng bệch: “Anh rể, anh đừng nói giỡn.” Trịnh Tuyết Dương cũng nhíu mày: “Bùi Nguyên Minh, nếu như thật sự vì thể diện thì không cần thiết..” “Dù sao thì chúng ta cũng không có thiệp mời.” Bùi Nguyên Minh cười: “Không vào được thì chẳng phải là hai chúng ta phải ly hôn sao? Vậy anh không được thử sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Nguyên Minh Trịnh Tuyết Dương cảm thấy một sức mạnh mà từ trước đến nay không có.
“Được, em tin anh, em thử xem thế nào? Trong khi nói chuyện Trịnh Tuyết Dương chủ động cầm bàn tay Bùi Nguyên Minh, nhưng mà tay của cô lại hơi run rẩy.
Hiển nhiên trong lòng cô cũng cảm thấy sợ hãi, thế nhưng người phụ nữ này lại mạnh mẽ cưỡng ép bản thân nhẫn nhịn.
Một nhóm năm người chậm rãi đi về phía trước, lúc đi đến cửa chính Trịnh Thu Hằng đứng ở bên cạnh bỗng nhiên nói: “Mọi người, mặc dù những người này là người nhà họ Trịnh chúng tôi nhưng mà họ lại không đại biểu cho nhà họ Trịnh!”
“Đúng đúng đúng, họ không liên quan gì đến chúng tôi!”
Ông cụ Trịnh cũng nói thật nhanh: “Mọi người, họ thật sự không có liên quan gì với nhà họ Trịnh chúng tôi nên mọi người tuyệt đối đừng giận chó đánh mèo!”
Lúc này ông cụ Trịnh cũng cảm thấy hơi sợ hãi. Những người khác họ còn không sợ chứng tỏ uy thể của gia tộc Bùi Thị quá lớn. Nhà họ Trịnh thật sự không dám làm mất lòng gia tộc Bùi Thị.
Bùi Nguyên Minh khẽ quay đầu nhìn ông cụ Trịnh nhưng không nói gì.
Nhưng đám người Trịnh Tuyết Dương lại cảm thấy trái tim trở nên băng giá và vô cùng đau lòng. Họ không ngờ, rõ ràng cơ hội đến Dương Thành là do Trịnh Tuấn cung cấp.
Thế nhưng kết quả nhà họ Trịnh lại đối xử với cả nhà họ như vậy.
Lúc này họ đều có cảm giác không quan tâm. Lúc đi tới cửa chính Trịnh Tuyết Dương có suy nghĩ chết thì chết, dù sao cũng còn tốt hơn là mất mặt.
Mà vợ chồng Trịnh Tuấn và Trịnh Khánh Vân cũng có suy nghĩ như vậy.
Nếu như đã tới vậy chết thì chết đi, nhiều nhất bị đánh một trận mà thôi, chẳng lẽ thật sự có thể đánh chết họ sao? Người nhà họ Trịnh đứng ở đăng xa không hề rời đi, họ muốn xem đám ngươi Bùi Nguyên Minh bị xấu mặt, nhưng mà không có người nào trong số họ dám nhìn thẳng vào bảo vệ của Bùi Thị.
Ở một nơi mà họ không nhìn thấy được, lúc này trên mặt đội trưởng đội bảo vệ Bùi Thị lại lóe lên vẻ sợ hãi.
Người đó! Người đó thật sự trở về! Đội trưởng đội bảo vệ đã phục vụ trong gia tộc Bùi Thị nhiều năm nên hết sức quen thuộc với mọi cử động của người đó.
Lúc này khi nhìn thấy người đó lôi kéo tay của một cô gái tuyệt đẹp đi tới thì các cơ ở trên mặt đội trưởng đội bảo vệ không kìm lòng được run rẩy lên. Một lát sau đội trường đội báo vệ áp chế tâm trạng của mình, giọng nói thô ráp: “Khách quý, mời đi sang bên này!”
Một giây sau mấy chục bảo vệ cùng tránh ra nửa bước, vẻ mặt cung kính cúi người chào.