Trịnh Tuấn liên tục cau mày, khả năng cao là như vậy.
Lúc này, họ thực sự quá bị động, và có cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Trịnh Tuyết Dương đứng lên nói: “Ba mẹ, hai người ở đây đi, con sẽ đi chuẩn bị quà, chắc chắn không được qua quýt, như vậy có lẽ sẽ không sao.” Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều gật đầu, lúc này chỉ còn biết cắn răng cắn lợi bỏ ra một đống tiền đề mua quà thôi.
Bùi Nguyên Minh thấy vậy, liền kéo Trịnh Tuyết Dương, nói: “Bà xã, anh thấy không cần thiết, cậu chủ Minh có cái gì chưa được nhìn qua? Có thiếu thốn cái gì? Không đến mức sẽ thích món quà nhỏ bé này.” “Thích hay không là chuyện của anh ta, nhưng chúng ta vẫn phải cư xử đúng mực, chu đáo chứ.” Trịnh Tuyết Dương nói.
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Chưa biết chừng, cậu chủ Minh lại thích khiêm tốn, chúng ta cũng học đức tính khiêm tốn của ông ấy, có khi ông ấy lại coi trọng chúng ta thì sao?”
“Hơn nữa, em đừng quên, chúng ta không có thiệp mời, ra ngoài vào lúc này thì biết quay vào lại như thế nào?”
Trịnh Tuyết Dương khẽ nhíu mày, làm sao cô có thể tin được những lời này của Bùi Nguyên Minh? Nhưng bây giờ ra ngoài chuẩn bị quà thì có kịp không? Nếu như ra ngoài chuẩn bị quà rồi không quay vào lại được, thì chẳng phải càng rắc rối thêm sao? “Mọi người thấy không? Có người tay không đến dự tiệc kìa.”
“Gia đình họ rốt cuộc sao vậy? Một chút lễ nghi phép tắc cũng không có!”
“Cậu chủ Minh là người như thế nào? Nghe nói anh ấy có thể tiếp xúc với giới thượng lưu đỉnh cao của Việt Nam chúng ta! Đến gặp một người như ông ấy mà không đem quà cáp gì!”
“Những người này nhìn trông lạ hoắc, hình như không phải người Dương Thành đúng không? Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ họ bỏ tiền mua thiệp mời để trà trộn vào đây?”
“Cứ tưởng rằng trà trộn vào được đây thì là cùng hội với chúng ta sao?”
“Mọi người không biết sao, mỗi năm có biết bao nhiêu tên nông dân chân đất mắt toét muốn trà trộn vào hội Dương Thành, kết quả thì sao? Từng người từng người một bị làm cho mất mặt” “Gia đình này không biết sẽ trụ được bao lâu…
” “Những tên nông dân này cứ tưởng có chút tiếng tăm ở tỉnh là có thể đến Dương Thành sao? Đúng là không biết trời cao đất dày!”
Lúc này, vô vàn lời bàn tán xôn xao truyền đen. Những người có mặt ở đây đa số đều quen biết nhau. Còn gia đình Trịnh Tuấn ở trong này có vẻ vô cùng lạc lõng.
Nghe thấy những lời bình luận không kiêng nể này, Trịnh Tuấn và Thanh Linh như muốn đào hố chui xuống.
Thật là mất mặt! Mất mặt trước bao nhiêu người không quên không biết, cảm giác nhục nhã không gì bằng.
Cả gia đình họ ở đây giống như một trò hề, họ lạc lõng giữa đám đông những người đức cao vọng trọng.
Tại thời điểm này.
Có thể thấy từ phía vòm trong cùng của hội trường lớn.
Một người phụ nữ mặc vest, cột tóc đuôi ngựa chậm rãi bước ra.
Khi cô bước ra, cả căn phòng bỗng nhiên trở nên yên lặng.
Cô chỉ bình tĩnh đứng đó, nhưng khí thế áp bách khiến mọi người đều không dám nói gì.
“Là cô ấy!?”
Lúc này, vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương ngạc nhiên.
Cả gia đình Trịnh Tuấn đều tỏ ra kinh ngạc.
Bởi vì họ biết người phụ nữ này.
Cô ấy là Hạ Vân, thư ký của Chủ tịch Công ty đầu tư Bùi Thị.
Trịnh Tuyết Dương đột nhiên thở dài: “Con nghĩ con đã hiểu rồi, Chủ tịch mới của Công ty đầu tư Bùi Thị chính là cậu chủ Minh!”
Thanh Linh phấn khởi nói: “Con gái, mẹ biết tại sao chúng ta có thể vào được rồi!”
“Thì ra cậu chủ Minh nể mặt con!”
Vừa rồi bà còn cho rằng con rể Bùi Nguyên Minh có chút năng lực, nhưng bây giờ thì Thanh Linh hiểu rồi.
Thì ra là con gái bà có năng lực! Thằng con rể vô tích sự kia đúng là không làm được tài cán gì!