Trịnh Tiểu Huyên lắc đầu nói: “Không biết, sáng nay chị ấy đã rời đi với Bùi Nguyên Minh, không biết đi đâu cả.
“Thì ra là thế, chú ba thím ba, còn có em gái Tiểu Huyên, vậy chúng cháu đi trước đây.” “Lúc nào Tuyết Dương trở về, nhớ gọi điện báo cho chúng cháu với!”
Ba người cúi đầu khom lưng, tuy xấu hổ không gì sánh được, nhưng vẫn để lại đồ rồi rời đi.
Trịnh Tiểu Huyên không suy nghĩ nhiều, nhưng Trịnh Tuấn và Thanh Linh lại liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều là sự nghi ngờ.
“Đây là tình huống gì vậy? Còn tặng quà cho chúng ta? Đây là đang nịnh bợ chúng ta sao?”
Trịnh Tuấn cau mày nói.
“Chẳng lẽ, lần này bị tên vô dụng kia nói trúng rồi? Ông cụ đến cầu xin chúng ta? Em có chút nhìn không thấu ông ấy!”
Vẻ mặt Thanh Linh tò mò.
Sau đó bà ta mở hộp quà ra, vẻ mặt kinh ngạc: “Ông ơi, đây là viền vàng Việt Nam, còn có rượu Martell màu xanh, còn có tổ yến, vây cá, đông trùng hạ thảo…
”
“Mấy thứ này mà ở chung với nhau cũng đã hơn một trăm ngàn rồi, cả nhà anh cả bọn họ từ lúc nào lại trở nên hào phóng như vậy?”
“Đến cùng là xảy ra chuyện gì?”
Vợ chồng hai người trăm nghìn nghi ngờ, gọi điện thoại cho Trịnh Tuyết Dương, kết quả điện thoại di động của Trịnh Tuyết Dương tối qua không sạc pin, hiện tại đã tắt máy, chính cô cũng không biết.
Còn gọi cho Bùi Nguyên Minh thi không có ai nghe, điều này làm vợ chồng hai người càng không hiểu ra sao.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đã tới trung tâm thương mại xa hoa nhất Dương Thành, Tràng Tiền Plaza. Tràng Tiền Plaza được xưng là thiên đường mua sắm của người có tiền, có người nói chỉ cần bạn có tiền, cho dù là vật phẩm xa xỉ nào, cho dù là thứ gì bạn luôn mơ tưởng, đều có thể mua được ở Tràng Tiền Plaza.
Trịnh Tuyết Dương đã nghe nói tới chỗ này, nhưng đây cũng là lần đầu tiên tới.
Lúc này cô vừa tò mò quan sát xung quanh, vừa nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đưa em tới đây làm gì? Nơi này hiện tại chúng ta tới không nổi” “Dân em tới mua chút quần áo. Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh đương nhiên nói: “Tiếp theo em sẽ bề bộn công việc, không có thời gian mua quần áo, hiện tại phải nhân cơ hội mua chút quần áo mới, anh sợ lúc sau sẽ không còn cơ hội nữa.” Trịnh Tuyết Dương cảm thấy Bùi Nguyên Minh đang nói đùa. không suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng phụ nữ trời sinh đã thích mua sắm, đi tới nơi này, tâm trạng của Trịnh Tuyết Dương cũng tốt hơn, lúc này khá hăng hái dạo quanh bốn phía.
Bùi Nguyên Minh cũng cười tủm tỉm, không nói gì nhiều, theo Trịnh Tuyết Dương dạo xung quanh.
Phụ nữ đi mua sắm rất dễ dàng quên khái niệm thời gian, rất nhanh đã trồi qua mấy tiếng.
Mà dưới lầu nhà Trịnh Tuyết Dương, ba người Trịnh Chí Dụng căn bản không đi xa, mà vẫn chờ dưới lầu.
Vừa đợi đã đợi tới hơn tám giờ tối, kết quả Bùi Nguyên Minh và là Trịnh Tuyết Dương vẫn chưa xuất hiện.
Mà ông cụ Trịnh đã lo lắng đến nói không ra lời, điện thoại đã gọi nhiều cuộc chỉ thiếu mỗi việc tự mình đi tới.
“Thu Hằng à, không thì em gọi cho Trịnh Tuyết Dương đi, xem xem cô ta rốt cuộc đang làm cái gì sao còn chưa về!”
Lúc này gương mặt Trịnh Chí Dụng đầy phiền muộn, chút việc này làm không xong, chắc chắn ông nội sẽ nghi ngờ năng lực của mình. Trịnh Tùng cũng vuốt cằm nói: “Đúng vậy, cháu và cô ta đều là phụ nữ, cháu gọi điện sẽ khá dễ, điện thoại của hai chúng ta cô ta chưa chắc đã bắt máy.” Trịnh Thu Hằng bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện cho Trịnh Tuyết Dương.
“Số điện thoại bạn gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau..” Nghe âm thanh nhắc nhở, sắc mặt Trịnh Thu Hằng cũng trở nên cứng ngắc.
“Cô ta…
Tất điện thoại…
”
“Cái gì? Tắt điện thoại? Không phải cô ta cổ ý đây chứ?”
Trịnh Chí Dụng giận dữ hét lên.
“Có phải Trịnh Tuyết Dương đã biết trước chuyện này? Đây cũng quá trùng hợp rồi!”
“Được rồi, ai biết số Bùi Nguyên Minh, không phải hai người họ ở cùng nhau sao?”
Trịnh Chí Dụng nhanh chóng tìm được số Bùi Nguyên Minh, sau đó gọi tới. Nhưng đối phương trực tiếp cúp điện thoại, điều này khiến sắc mặt Trịnh Chí Dụng khó coi không gì sánh được.