**********
Chương 168: Anh không có vợ! “Tiểu Thư quyền quý của gia đình giàu nhất Đông Hải?”, Dương Cảnh Đào không tin vào tai mình: “Đấy chẳng phải là một người quyền cao chức trọng sao, thằng Lâm Hàn vô dụng có thể có quan hệ với tiểu thư quyền quý của gia đình giàu nhất Đông Hải á?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hừ, biết đâu tiểu thư quyền quý lại thích khố rách áo ôm thì sao? Muốn thử cảm giác lãng mạn như nào”, Trần Diễm Diễm hừ nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Thế xong rồi sao nữa?”
“Sau đó, Hàn Hinh Nhi tuyên bố thẳng thừng trước mặt bao nhiêu người trong bữa tiệc sinh nhật đó rằng, Lâm Hàn là bạn trai của cô ấy! Hơn nữa, Lâm Hàn còn tặng Hàn Hinh Nhi một món quà trị giá cả tỷ!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nói đến đây, Dương Lệ lại òa khóc. Cô không biết mình đã làm chuyện gì không phải với Lâm Hàn, nếu không anh cũng sẽ chẳng giấu giếm cô mà chạy ra ngoài tìm người con gái khác.
“Cái gì? Một tỷ?”, Dương Cảnh Đào trợn tròn mắt: “Thằng Lâm Hàn vô dụng đó có thể tặng được món quà đắt đỏ đến thế sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một tỷ, con số này đúng là ông ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới.
“Dương Cảnh Đào, ông là thằng đần à? Chắc chắn món quà đó là Hàn Hinh Nhi đưa trước cho Lâm Hàn, sau đó bảo cậu ta tặng lại mình trong buổi tiệc sinh nhật rồi. Thằng Lâm Hàn đó sao tặng được món đồ đắt đỏ vậy chứ”, Trần Diễm Diễm lườm Dương Cảnh Đào một cái rồi đanh mặt lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chuyện cần làm bây giờ là giải quyết vấn đề này như nào đây. Tiểu Lệ, trước đây mẹ khuyên con ly hôn với Lâm Hàn nhưng con không chịu, mẹ cũng không nói nhiều”.
“Dù sao khi đó, tuy Lâm Hàn chỉ ở nhà ăn rồi chờ chết nhưng cũng chẳng làm ra chuyện gì thương thiên hại lý. Có điều giờ khác rồi, Lâm Hàn đã ngoại tình, con không thể nhẫn nhịn chuyện này được! Con buộc phải ly hôn với Lâm Hàn!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giọng nói của Trần Diễm Diễm bỗng nâng cao lên: “Việc ngoại tình này cũng như chuyện mèo ăn vụng vậy. Lâm Hàn dám ngoại tình một lần, chắc chắn sẽ có lần thứ hai, nếu con không nhanh tay giải quyết vấn đề này, e rằng sau này con sẽ phải hối hận!”
Dương Lệ im lặng lắng nghe, không mở miệng nói tiếng nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc nhận được tin Lâm Hàn ngoại tình, thiếu chút nữa Dương Lệ đã ngất xỉu, cô không dám tin vào chuyện này. Người chồng cô yêu thương lại làm ra chuyện như vậy.
“Có điều, con chưa cần vội ly hôn ngay”, Trần Diễm Diễm nói tiếp: “Chuyện cấp bách bây giờ là thêm tên con lên giấy tờ nhà đất của căn biệt thự này đã. Như vậy thì lúc ly hôn, chúng ta có thể được chia một phần tài sản. Tiểu Lệ, con thấy lời đề nghị này của mẹ thế nào?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Mẹ, mẹ để con suy nghĩ thêm về chuyện này đã”, Dương Lệ im lặng một lúc rồi mới đáp.
“Ừm, con phải suy nghĩ kỹ chuyện này. Tóm lại, không thể kéo dài mãi được, Lâm Hàn ngoại tình lần một, chắc chắn sẽ có lần hai! Càng để lâu, tổn thương con phải chịu càng lớn”, Trần Diễm Diễm nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Lệ gật đầu rồi đi về phòng.
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn về đến nhà.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhìn thấy cả Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm đều ở đây, sắc mặt Lâm Hàn chẳng chút thay đổi, anh cứ thế đi thẳng vào trong phòng.
Lâm Hàn đã chẳng còn chút hảo cảm nào với bố mẹ vợ từ lâu rồi, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng là được.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi nhìn thấy Lâm Hàn, ánh mắt của hai người bọn họ đều trở nên sắc lạnh.
Ăn cơm xong, Lâm Hàn đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa bước vào phòng, anh thấy Dương Lệ đang dọn giường chiếu, ôm chăn của mình đi ra ngoài.
“Bà xã, em đang làm gì thế?”, Lâm Hàn tò mò hỏi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Em dọn sang phòng bên cạnh ngủ”, mặt Dương Lệ lạnh tanh, sải bước đi ra ngoài.
“Vậy sao được, em là vợ anh, chúng ta phải ngủ chung giường chứ!”, Lâm Hàn giơ tay ra kéo Dương Lệ lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bỏ em ra, anh không có vợ!”
Dương Lệ vung tay thoát khỏi Lâm Hàn, vẻ mặt lạnh lùng, bước nhanh sang phòng bên cạnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn ngẩn người đứng nguyên một chỗ, chẳng hiểu cái gì. Anh có làm gì sai đâu nhỉ, sao Dương Lệ giận rồi?
Lâm Hàn bất lực lắc đầu, đành lên giường đi ngủ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lửa giận đang bốc ngùn ngụt trên đầu Dương Lệ, giờ mà anh qua hỏi chuyện, chắc chắn sẽ ăn đập.
Sáng sớm hôm sau, phòng khách tầng dưới.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Lệ đi đến trước mặt Lâm Hàn, nói: “Lâm Hàn, chúng ta đến trung tâm giao dịch bất động sản, thêm tên em lên giấy tờ nhà đất của căn biệt thự này đi”.
Nghe Dương Lệ nói vậy, ánh mắt Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm nhìn sang Lâm Hàn đầy căng thẳng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bọn họ lo lắng rằng Lâm Hàn không đồng ý.
Phải biết rằng, căn biệt thự này trị giá hơn bảy chục triệu tệ, nếu hai người ly hôn rồi phân chia tài sản, ít nhất Lâm Hàn cũng phải mất chục triệu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tận chục triệu đó, Lâm Hàn sẽ chấp nhận mối nguy hiểm này mà thêm tên Dương Lệ lên giấy tờ nhà đất sao?
Nhưng hai người bọn họ lập tức đứng hình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn mỉm cười, chẳng chút do dự mà đáp ngay: “Được, bà xã, chúng ta đi ngay đi!”
Lâm Hàn tin rằng, Dương Lệ sẽ có được cảm giác an toàn hơn khi thêm tên cô trên giấy tờ nhà đất.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hơn nữa chỉ một căn biệt thự thôi mà, có đáng là gì với anh.
Sau khi rời khỏi nhà, Lâm Hàn lái xe chở Dương Lệ đi làm thủ tục.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đến trưa, hai người mới quay trở về núi Vân Mộng.
“Tiểu Lệ, con thêm được tên lên đó chưa?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhìn thấy hai vợ chồng trở về, Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm vui mừng đón rước.
“Thêm rồi!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Lệ đưa giấy tờ nhà đất cho Dương Cảnh Đào.
Dương Cảnh Đào mở ra xem, ngoại trừ tên của Lâm Hàn, ông ta còn nhìn thấy tên của Dương Lệ trên giấy tờ nhà đất nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tốt, tốt quá rồi!”
Dương Cảnh Đào cười híp mắt: “Cuối cùng tôi cũng bỏ được hòn đá đè nặng trong lòng bao lâu nay rồi!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dứt lời, Dương Cảnh Đào lôi sổ hộ khẩu ra, vứt lên bàn, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, từ giờ trở đi, cậu không còn là con rể tôi nữa! Phiền cậu cầm sổ hộ khẩu rồi đi với Tiểu Lệ đến Cục dân chính để làm thủ tục ly hôn! Sau đó cút khỏi nhà họ Dương!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trần Diễm Diễm cũng nhìn sang Lâm Hàn, lạnh giọng nói: “Sau khi cậu và Tiểu Lệ nhà chúng tôi ly hôn, vấn đề phân chia tài sản căn biệt thự này sẽ do tôi tìm luật sư tới giải quyết. Mặc dù cậu là người mua nó nhưng vợ chồng với nhau, nói gì chúng tôi ít nhất cũng phải được chia chục triệu nhỉ!”
“Chục triệu? Ít quá!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Cảnh Đào lắc đầu: “Đừng có quên, một năm trước đây, tên vô dụng Lâm Hàn ăn, ở tại nhà họ Dương. Nhà họ Dương ta nuôi nó một năm trời, ơn tình này vẫn còn đó. Nếu không có nhà họ Dương, Lâm Hàn có lẽ đã chết đói ở đầu đường xó chợ rồi, đây là ơn cứu mạng đó”.
“Vậy nên, nếu chia tài sản, ít nhất cũng phải ba chục triệu!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trần Diễm Diễm gật đầu, cảm thấy Dương Cảnh Đào nói rất đúng.
Sau đó hai người lại ngây ra vì thấy Lâm Hàn và Dương Lệ đứng im, chẳng hề nhúc nhích.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vậy nhưng lúc này, hai dòng nước mắt lăn dài trên má Dương Lệ, cô vô cùng đau đớn, cơ thể khẽ run lên:
“Bố, mẹ, có thể gác chuyện ly hôn qua một bên không? Dù sao con vẫn yêu anh ấy. Con...con muốn cho anh ấy một cơ hội làm lại từ đầu”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Làm lại từ đầu? Tiểu Lệ, sao con ngây thơ vậy hả! Đàn ông ngoại tình một lần, ắt sẽ có lần hai, sao có thể làm lại từ đầu chứ!”, Trần Diễm Diễm lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, thằng Lâm Hàn này ngoại tình trước, con ly hôn với nó là điều rất bình thường”, Dương Cảnh Đào nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hơn nữa, cho dù ly hôn rồi, với điều kiện của con còn sợ không tìm được người đàn ông tốt hơn thằng Lâm Hàn này sao? Tóm lại, tuyệt đối không được tha thứ cho đàn ông ngoại tình!”
Vù vù vù...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hai người vừa nói xong, đột nhiên phát hiện hình như có cơn gió lạnh thổi tới.
Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm cảm thấy lạnh sống lưng, lỗ chân lông dựng hết lên, cả người lạnh như rơi vào hố băng sâu vạn trượng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cả hai đều rét run cầm cập.
Sự lạnh lẽo đó toát ra từ người Lâm Hàn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ngoại tình? Ý gì vậy?”
Ánh mắt Lâm Hàn lạnh lẽo vô cùng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88