**********
Chương 181: Hàn Tiếu từ chức Cộng tất cả tài sản của nhà họ Hàn lại cũng phải lên đến hơn trăm tỷ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lẽ nào lại dâng hai tay cho người khác như vậy?
Đây là sản nghiệp mà hai thế hệ Hàn Thiên Thu và Hàn Tiếu cực khổ, dốc sức gây dựng! Bây giờ bảo bọn họ sáp nhập với Lâm Hàn, chẳng khác nào cắt đi da thịt trên người, sao có thể chấp nhận được chứ?
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Thế nào, các người không đồng ý với điều kiện cậu Lâm đưa ra?”
Nhìn thấy bọn họ chần chừ không chịu lên tiếng, sắc mặt Trần Vô Cực lạnh dần, chĩa súng vào hai người họ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đừng, đừng, đừng! Đừng giết tôi mà!
Hàn Tiếu bị doạ chết khiếp, vội vàng nói:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý, kể từ bây giờ nhà họ Hàn thuộc về cậu Lâm! Tất cả sản nghiệp đều là của cậu Lâm!”
“Ông thì sao?”, Trần Vô Cực nhìn Hàn Thiên Thu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tôi cũng đồng ý, nhà họ Hàn, mang họ Lâm rồi”.
Hàn Thiên Thu thở dài nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không đồng ý?
Sao có thể không đồng ý được, nếu như không đồng ý thì Hàn Tiếu sẽ phải chết!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chỉ cần sống thì sao cũng được!
Nếu như Hàn Tiếu chết đi, kết cục nhà họ Hàn cũng sẽ là sụp đổ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
So với kết cục đó, chẳng thà đáp ứng yêu cầu của Lâm Hàn, như vậy nhà họ Hàn vẫn tồn tại, vẫn là gia tộc danh giá của thành phố Đông Hải như trước.
“Đồng ý thì được”, Lâm Hàn gật đầu: “Phải rồi Hàn Tiếu, vị trí chủ nhà của ông, bắt đầu từ hôm nay để Hinh Nhi đảm nhận đi”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hả?”
Hàn Tiếu trợn mắt, đây là có ý bảo ông ta từ chức sao?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hàn Hinh Nhi cũng kinh ngạc.
“Có vấn đề gì sao?”, Lâm Hàn mặt không cảm xúc hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không có, không có, nhà họ Hàn bây giờ đã là của cậu Lâm rồi, bất kì mệnh lệnh nào của cậu Lâm, nhà họ Hàn chúng tôi cũng đều đáp ứng cả!”
Hàn Tiếu lập tức nói: “Hinh Nhi, kể từ hôm nay con chính là chủ của nhà họ Hàn”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hàn Hinh Nhi còn chưa kịp phản ứng, cô, đã ngồi vào vị trí chủ nhà rồi sao?
“Được...Được!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hàn Hinh Nhi cắn cắn môi, cuối cùng cũng gật đầu: “Lâm Hàn, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ thay anh xử lý việc của nhà họ Hàn”.
Lâm Hàn gật đầu, chắp hai tay sau lưng, bước ra khỏi phòng khách.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Californium để ở đây, các người phải biết tận dụng, ngoài ra, việc đóng băng tài sản, cướp cấp cao chủ chốt, đình chỉ hợp tác của các nhà cung cấp, kênh kinh doanh đều sẽ được khôi phục lại như trước”.
Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe những lời này, Hàn Tiếu mừng như điên, nhà họ Hàn không những không biến mất mà còn danh chính ngôn thuận có được californium sao?
Có californium rồi, cũng có nghĩa là tương lai nhà họ Hàn có thể sẽ trở thành thế gia!
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Bố, thằng ăn mày này thật không cẩn thận, chẳng lẽ hắn không biết rằng nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, vậy mà lại để californium lại đây...”
Bốp!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Còn chưa nói dứt lời thì Hàn Thiên Thu đã đánh một bạt tai thật mạnh vào mặt Hàn tiếu.
“Hàn Tiếu, thằng trời đánh này, lẽ nào đến giờ phút này mà con vẫn còn muốn trả thù hả?”, Hàn Thiên Thu phẫn nộ nhìn Hàn Tiếu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Bố, con...”
Hàn Tiếu há mồm, cứng họng: “Tên Lâm Hàn đó, sỉ nhục nhà họ Hàn như vậy, bây giờ hắn mềm lòng, không nhổ cỏ tận gốc...”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Thằng nhóc này, thật là không biết sống chết thế nào mà!”
Hàn Thiên Thu ngắt lời ông ta: “Bố nói cho con biết, thế lực phía sau Lâm Hàn rất đáng sợ, rất kinh khủng. Lúc nãy thủ trưởng của thành phố Thiên Kinh còn gọi điện thoại tới nói giúp cho Lâm Hàn. Con nghĩ thử xem, ngay cả thủ trưởng còn bảo vệ cậu ấy, Lâm Hàn này, chúng ta dám đụng đến sao?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cái gì?”
Hàn Tiếu khó lòng chấp nhận được, không ngờ còn có chuyện này: “Bố, lúc nãy bố vào trong xe nhận điện thoại, lẽ nào là của thủ trưởng?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đúng vậy”.
Hàn Thiên Thu gật đầu, ánh mắt nghiêm túc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hàn Tiếu trong lòng dậy sóng, bị doạ đến điếng người, thủ trưởng là ai cơ chứ? Là vị quân nhân đứng đầu năm chiến khu lớn của Hoa Hạ. Ngay cả ông ấy cũng gọi điện đến để nói giúp, Lâm Hàn này rốt cuộc có bối cảnh như thế nào vậy?
Lẽ nào thế lực phía sau Lâm Hàn là thế phiệt?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong lòng Hàn Tiếu dâng lên cảm giác bất lực.
Cho dù nhà họ Hàn có trở thành thế gia cũng không thể nào địch lại Lâm Hàn!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dù gì anh cũng là người được thủ trưởng gọi điện thoại đến giúp đỡ.
“Bây giờ việc chúng ta nên làm là xoá bỏ thù hận, thật lòng phục vụ cho cậu Lâm”, Hàn Thiên Thu nói:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Bố thấy chàng trai này, tuy rằng ra tay tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình, nhưng cũng là người hiểu đạo lý. Nếu không phải con năm lần bảy lượt ức hiếp cậu ấy, cậu Lâm cũng sẽ không đối xử với nhà họ Hàn như vậy”.
Hàn Tiếu gật đầu, quả thật là như vậy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hơn nữa, nhà họ Hàn thuộc quyền sở hữu của cậu Lâm, cũng chẳng có chỗ nào không tốt”.
Hàn Thiên Thu lại nói: “Thế lực của cậu Lâm rất đáng sợ, nhà họ Hàn chúng ta sáp nhập với cậu ấy chẳng khác nào ôm một cái đùi to. Sau này nếu như nhà họ Hàn gặp nguy hiểm thì cậu Lâm có thể khoanh tay đứng nhìn sao?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Vả lại, dưới quyền của cậu ấy cũng rất có lợi cho sự phát triển của nhà họ Hàn. Lúc nãy con cũng thấy cậu Lâm ra tay vô cùng hào phóng, tặng californium cho nhà họ Hàn chúng ta, con nói xem ai có thể ra tay phóng khoáng như vậy?”
“Bố, bố nói rất đúng”, Hàn Tiếu nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tóm lại, đã ở dưới quyền cậu Lâm, vậy thì phải phục vụ cậu Lâm thật tốt, nhất định không được có một chút ý muốn trả thù nào. Việc hôm nay coi như chưa từng xảy ra”.
“Cảm ơn bố đã chỉ bảo!”, Hàn Tiếu nghiêm túc nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hàn Thiên Thu lại nhìn sang Hàn Hinh Nhi:
“Hinh Nhi, kể từ hôm nay, cháu đã là chủ của nhà họ Hàn rồi, nắm quyền hành rất lớn trong tay, có điều cháu vừa mới đảm nhiệm chức vụ này, nếu như có gì không hiểu thì vẫn nên hỏi bố cháu”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Còn nữa, Lâm Hàn tuy đã kết hôn nhưng vẫn giả làm bạn trai của cháu, có thể thấy cậu ấy rất có thiện cảm với cháu. Sau này cháu phải gần gũi với cậu ấy hơn nữa. Vì nhà họ Hàn, cho dù có hi sinh một chút cũng không đáng là gì, suy cho cùng đó cũng là phúc phần của cháu”.
Nghe xong, sắc mặt Hàn Hinh Nhi ửng hồng, ngại ngùng nói:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cháu biết rồi, thưa ông”.
“Ừm”, Hàn Thiên Thu gật đầu hài lòng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cùng lúc đó.
Tại phòng làm việc của bộ quân sự thành phố Thiên Kinh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Một ông lão mặc quân phục, tay cầm điện thoại, vô cùng cung kính:
“Ông chủ Lâm, việc của cậu Lâm tôi đã giải quyết xong rồi, cậu Lâm rất an toàn”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ừ, tôi biết rồi”, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói trầm thấp.
Âm thanh này vô cùng nghiêm nghị, dường như là một người đàn ông đứng trên đỉnh cao của thế giới, nhất cử nhất động, đều ảnh hưởng tới toàn thế giới.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Nếu Tiểu Hàn đã an toàn thì việc này bỏ qua đi, người trẻ mà, để nó trải nghiệm nhiều cũng tốt”, đầu dây bên kia tiếp tục nói:
“Có điều trải nghiệm cũng chỉ là trải nghiệm, nếu như đi quá giới hạn mà để bản thân Tiểu Hàn gặp nguy hiểm thì sẽ có rất nhiều người phải chết cùng với nó! Hoa Hạ sẽ máu chảy thành sông!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe những lời này, cả người lão già run rẩy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi:
“Ông chủ Lâm yên tâm, những việc như vậy sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa! Tôi lập tức phái người ầm thầm bảo vệ an toàn cho cậu Lâm”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ừm, như vậy là tốt nhất, tôi còn có việc, cúp máy đây”.
Tút, tút, tút!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tiếng ngắt điện thoại truyền tới.
“Phù...”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lão già đặt điện thoại xuống, hít một hơi, trong lòng ông ấy mắng một lượt nhà họ Hàn ở Giang Nam.
Một gia tộc nhỏ như hạt mè, chọc ai không chọc lại đi chọc cậu Lâm, không phải chê sống lâu quá đấy chứ?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vậy cũng thôi đi, còn dính dáng đến người của quân đội, làm một thủ trưởng như ông ấy suýt chút nữa cũng bị liên lụy.
“Hàn Thiên Thu ơi Hàn Thiên Thu, ông thật là càng già càng hồ đồ mà!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
...
Từ nhà họ Hàn trở về, vừa tới cửa, Lâm Hàn liền cảm thấy hoa mắt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cả người anh ngã lăn trên đất.
“Cậu Lâm! Cậu Lâm!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Vô Cực hoảng loạn gọi lớn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88
Anh nợ em một câu yêu thương!