Hai người Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu mất mạng ở Trung Hải.
Tin tức này rất nhanh đã lan ra cả phương Nam, gây ra chấn động lớn cả trong thế giới ngầm.
Mặc dù rất nhiều người không biết rõ rốt cuộc Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu tại sao chết, nhưng họ đều biết Trung Hải Ngọa hồ Tàng long.
Rất nhiều lực lượng muốn tiến quân vào thành phố Trung Hải với sự phô trương lớn đều đã từ bỏ ý định.
Người tức giận nhát là Đường Bắc Đầu.
Ông nắm trong tay tứ trụ, vậy mà chỉ vì một tên Trần Ninh nhỏ bé, mắt mạng, sụp đỗ.
Đặc biệt là lần này, trước khi giết Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu anh còn dám gọi điện thoại báo cho ông.
Đây không còn là khiêu khích nữa rồi, nó như một cái tát vào mặt ông vậy.
Sáng nay, Đường Bắc Đầu gọi hai người con trai, con trai cả Đường Thiên Ky, con trai út Đường Thiên Quyền ra ngoài.
Ngoài ra còn có Lục Thương Thiên và các thuộc hạ cũng tập trung lại cùng nhau lên kế hoạch làm sao để báo thù cho Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu. Và làm thế nào để có thể giành được quyền đại lý vắc xin ung thư gan.
Con trai cả Đường Thiên Ky là cá sấu tài chính của phương Nam, có vị trí lớn trong giới kinh doanh. Hơn nữa, trong kinh doanh đen trăng có vô số mối quan hệ.
Con trai út Đường Thiên Quyền là ông chủ của tập đoàn Tứ Hải.
Tập đoàn Tứ Hải kinh doanh vũ khí đạn dược, chủ yếu là bán phá giá cho một vài nước nhỏ ở khu vực Đông Nam Á.
Mối quan hệ của Đường Thiên Quyền càng rộng hơn. Trong kinh doanh, quân sự đen trắng đều có quan hệ, đặc biệt là trong quân đội.
Đường Bắc Đầu hướng về phía hai người con trai và nhóm trợ thủ đắc lực, nghiêm mặt nói: “Hôm nay tại sao gọi mọi người đến đây, mọi người chắc đã biết rõ nguyên nhân.”
Đường Thiên Ky đỡ gọng kính vàng trên sống mũi, cười nói: “Bố, người muốn nói đến chuyện Trần Ninh giết hai tên thân cận của người, khiến người mất mặt, đúng không?”
Đường Bắc Đầu tức giận: “Đây không chỉ là mất mặt tôi mà là tát thẳng vào mặt tôi rồi.”
Đường Thiên Quyền an ủi: “Bố, người đừng tức giận.”
“Con nghe nói chuyện này do một thượng tá dẫn binh, giúp đỡ Trần Ninh giết Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu.”
“Con đã nhờ người bạn trong quân đội nghe ngóng giúp, xem xem tên thượng tá này là tự mình giúp đỡ Trần Ninh hay là nhận chỉ thị của Vương Đạo Phương.”
Đường Thiên Quyền nói đến đây, anh nheo mắt rồi nói tiếp: “Nếu như là chỉ thị của Vương Đạo Phương thì chúng ta tìm người nói chuyện với Vương Đạo Phương, bảo Vương Đạo Phương giao Trần Ninh cho chúng ta xử lý.”
“Nếu như không phải chỉ thị của Vương Đạo Phương vậy càng đơn giản, trực tiếp bắt gọn Trần Ninh và tên thượng tá họ Điển đó.”
Đường Bắc Đầu nghe vậy cuối cùng cũng nở ra nụ cười hài lòng nói: “Vẫn là Thiên Quyền làm tốt, làm theo lời của con đi.
Nói bạn con nói chuyện với Vương Đạo Phương, xem xem chuyện này có liên quan đến Vương Đạo Phương hay ko?”
Lục Thương Thiên khen ngợi: “Đường gia, Đường thiếu chủ chiêu này định chắc rồi.”
Đường Bắc Đầu cùng mọi người cười lớn.
Sân bay Trung Hải, Trần Ninh cùng với Tống Sính Đình, Tống Thanh Thanh, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ vừa lên máy bay.
Thì ra mai là đại thọ 70 tuổi Mã Bang Quốc bố của Mã Hiểu Lệ.
Từ khi Mã Hiểu Lệ phót lờ sự phản đối của gia đình, một mình vẫn quyết tâm gả cho Tống Trọng Bân, nhà họ Mã vô cùng tức giận đoạn tuyệt quan hệ với Mã Hiểu Lệ.
Mã Hiểu Lệ kết hôn hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên nhà họ Mã gọi điện thoại thông báo Mã Hiểu Lệ đến tham gia yến thọ.
Đây chủ yếu là vì nhà họ Mã biết Tống Sính Đình thành lập công ty, sự nghiệp không nhỏ. Vì vậy mới mời Mã Hiểu Lệ về tham gia yên thọ của bố.
Mã Hiểu Lệ rời đi 20 năm, lần đầu tiên quay về nhà mẹ đẻ.
Tâm trạng vô cùng kích động, cô không chỉ dẫn theo chồng mà còn dẫn theo cả Trần Ninh, Tống Sính Đình và Tống Thanh Thanh.
Một nhà vui vẻ lên máy bay hướng về nhà mẹ Mã Hiểu Lệ, thành phố Tân Môn phương Bắc.
Sau vài tiếng đồng hồ cuối cùng máy bay cũng hạ cánh xuống sân bay Tân Môn.
Nhà họ Mã không ai tới đón, Trần Ninh và Tống Sính Đình bắt xe đi.
Lại qua hơn 2 tiếng, cuối cùng về đến nhà mẹ của Mã Hiểu Lệ, Tân Môn Mã gia.
Nhà họ Mã là một dòng họ lớn ở Tân Môn, trước cửa nhà có hai con sư tử đá vô cùng khí thế.
Hơn nữa, trong bãi đỗ xe có không ít ô tô hạng sang đậu ở đó, tệ nhất cũng là Mercedes-Benz.
Còn có không ít Bentley, Rolls-Royce, xe đua cũng nhiều.
Tống Sính Đình kinh ngạc nói: “Mẹ, không ngờ nhà ông ngoại lại giàu như vậy nha.”
Mã Hiểu Lệ vuốt nhẹ lọn tóc bên tai, xúc động nói: “Đúng vậy, ở Tân Môn được coi là hào gia.”
Hôm nay là đại thọ 70 tuổi của lão gia nhà họ Mã – Mã Bang Quốc, Mã Bang Quốc mặc một bộ đồ giản dị, đứng cạnh vợ hai Trương Tú Lan và các thành viên trong gia đình nhiệt tình tiếp đãi khách mời đến mừng thọ.
Mã Hiểu Lệ nhìn thấy Mã Bang Quốc kích động tột độ, quỳ xuống trước mặt Mã Bang Quốc, nghẹn ngào nói: “Bố, đứa con bất hiếu đến gặp người rồi đây ạ.”
Ngay lập tức, tất cả người ở hiện trường đều đổ dồn ánh mắt lên Mã Hiểu Lệ và Trần Ninh nhỏ giọng bàn tán.
Mã Bang Quốc nghe nói con gái Mã Hiểu Lệ có thành tựu lớn nên ông mới để cho Mã Hiểu Lệ đến tham gia đại thọ của ông.
Nhưng ông không ngờ một nhà Mã Hiểu Lệ như vậy mà lại ngồi taxi đến, điều này khiến ông nhất thời nghiêm mặt.
Mọi người đều là đi xe sang đến, chỉ có nhà Mã Hiểu Lệ đi taxi đến, thật là mất mặt.
Ông liếc mắt nhìn Mã Hiểu Lệ đang quỳ phía trước, không cảm xúc nói: “Đến là tốt, hôm nay khách quý nhiều, tôi cõ lẽ không có thời gian tiếp các người, các người vào nhà tìm chỗ ngồi đi.”
Mẹ kế Trương Tú Lan cũng hừ lạnh nói: “Đúng đó, một lũ nghèo nàn lại còn muốn hô to gọi lón, còn sợ người khác không biết các người đến ư, các ngươi không thấy mắt mặt thì tôi cũng mắt mặt thay.”
Mặt Mã Hiểu Lệ đỏ bừng, xấu hỗ vô cùng.
Trần Ninh và Tống Sính Đình cả người phẫn nộ, hai người chỉ muốn phát tiết ra.
Nhưng Mã Hiểu Lệ ngăn con gái cùng con rẻ lại, nhỏ giọng nói: “Trần Ninh, tiểu Đình, đem quà của chúng ta đi đăng ký, sau đó chúng ta vào phòng ngôi.”
Trần Ninh và Tống Sính Đình không muốn làm khó Mã Hiểu Lệ vì vậy đã kiềm chế lại, im lặng dâng quà lên, sau đó đi theo Mã Hiểu Lệ vào trong phòng khách.
Phòng khách có không ít người, mọi người tụ năm tụ bảy đứng nói chuyện.
Không có ai đáp lại Mã Hiểu Lệ, một vài người còn không nhận ra Mã Hiểu Lệ là con gái nhà họ Mã. Phần lớn mọi người xem thường Mã Hiểu Lệ, không muốn chào hỏi cô.
Mã Hiểu Lệ cùng mấy người Trần Ninh chọn một vị trí phía sau để ngồi.
Nhìn những nơi vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, nhìn những khuôn mặt lạ lẫm và quen thuộc kia, Mã Hiểu Lệ vô cùng bùi ngùi, xúc động.
Đúng lúc này, một người đàn ông khoảng 40 tuổi đem theo hai tên thuộc hạ, tiền đến chỗ Trần Ninh.
Người đàn ông này tên Mã Kiến Ba, là con trai của mẹ kế Mã Hiểu Lệ, cũng coi như là em trai cùng cha khác mẹ với Mã Hiểu Lệ.
Mã Kiến Ba biết tin một nhà Mã Hiểu Lệ đến, vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Mã Bang Quốc ngoài người con trai Mã Kiến Ba này chỉ còn người con gái là Mã Hiểu Lệ thôi.
Mã Kiến Ba nghĩ rằng Mã Hiểu Lệ hai ba mươi năm không có liên lạc đột nhiên quay về chúc thọ cha, chắc chắn là có ý đồ với tài sản của bó.
Anh ta bước đến, hướng về phía Mã Hiểu Lệ cười lạnh nói: “Ha, cô thật sự là quay về rồi.”
Mã Hiểu Lệ vội vàng đứng dậy: “Em trai, đã lâu không gặp.”
Mã Kiến Ba lạnh nhạt nói: “Đừng gọi tôi là em, tôi chưa từng thừa nhận người chị như cô, bố tôi từng nói ông không có đứa con gái nào. Nếu như tôi là cô, tôi sẽ không mặt dày mà quay lại đâu.”
Mã Hiểu Lệ cắn cắn môi: “Là bố bảo chị đến tham gia yến thọ.”
Mã Kiến Ba lạnh lùng nói: “Con người tôi không thích vòng vo tam quốc, tôi thẳng thắn nói cho các người nghe, tôi rất không thích nhìn thây các người.”
“Ăn xong các người từ đâu đến thì cút về chỗ đó đi.”
“Tôi không có ý dọa nạt các người, tôi là có gì nói nấy. Ở Tân Môn, tôi muốn một vài người biến mất hoàn toàn dễ như ăn kẹo.”
Những lời của Mã Kiến Ba khiến một nhà Mã Hiểu Lệ thay đổi sắc mặt, đây đích thị là uy hiếp