Chương 208: Đảnh tên ngông cuồng này tàn phế cho tôi

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau


| Bọ Cạp cười khẩy, vung tay ra lệnh: "Đánh! Đánh tàn phế tên ngông cuồng này cho tôi."

Ngay sau đó, bọn đàn em phía sau gã hung hăng xông về phía Trần Ninh.

| Tuy Đồng Kha đã đầu óc mơ hồ, tinh thần không tỉnh táo, nhưng cô vẫn biết chuyện gì đang xảy ra, bèn túm chặt áo sơ mi của

Trần Ninh theo bản năng.

Một tên giơ tuýp sắt lên định đập vào đầu Trần Ninh.

Song anh giơ chân đá trúng đầu gối của đối phương trước.

Rắc! Tên này bị Trần Ninh đá gãy đầu gối luôn. Gã hét lên thảm thiết rồi quỳ sụp xuống trước mặt anh.


Trần Ninh không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước.

Tiếp đó, lại có hai tên cầm dao cùng lao đến gần anh.

Hai chân Trần Ninh nhanh như chớp, đá trúng ngực cả hai tên này làm chúng phụt máu, ngã bay ra ngoài.

Trần Ninh như hổ vào bầy cừu, lại tựa như đang dạo bước trên sân vắng. Anh bế Đồng Kha, mỗi một bước đi lại có thêm đối thủ kêu la thảm thiết và ngã gục trước mặt anh.

Bọ Cạp không ngờ Trần Ninh lại giỏi đến vậy, đám thuộc hạ của gã không có một ai địch lại anh.

Gã móc ra một con dao găm sắc bén, gầm nhẹ một tiếng rồi nhào tới Trần Ninh như báo săn.

Trần Ninh giơ cao chân, đá vào giữa cằm Bọ Cạp.

Rắc! Tiếng gãy xương vang lên.

Bọ Cạp lập tức bay ra ngoài như con diều đứt dây.

Bốp! Gã đập vào tường ngoài hành lang, sau đó trượt xuống dọc vách tường, đi đời nhà ma.

Đám Tiêu Lỗi sợ hết hồn, muốn chạy trốn nhưng hai chân run lẩy bẩy, không có sức lực.

Bởi vì sợ quá nên không chạy nổi.

Lúc Trần Ninh đã chết Bọ Cạp, vừa hay anh dừng lại trước mặt Tiêu Lỗi, nhìn gã chằm chằm.


Tiêu Lỗi đối diện với ánh mắt Trần Ninh, chợt có cảm giác như bị sét đánh. Anh ta run lẩy bẩy, sau đó quỳ sụp xuống trước mặt Trần Ninh.

Anh ta run rẩy há miệng, muốn xin tha, nhưng cứ run cầm cập, không nói thành lời.

Trần Ninh lạnh lùng cụp mắt nhìn xuống Tiêu Lỗi đang quỳ trước mặt mình và run rẩy vì sợ. Anh bình tĩnh cất lời: "Phiền mày | lau màu trên giày giúp tao."

Tiêu Lỗi nghe thế thì trợn tròn mắt, nhìn xuống giày da bên chân trái Trần Ninh.

Trên đó dính một vết máu đỏ thẫm do lúc nãy Trần Ninh đã chết Bọ Cạp để lại.

"Tôi lau, tôi lau cho anh..."

Tiêu Lỗi cuống quít muốn lấy khăn tay, nhưng vì căng thẳng quá nên nhất thời không tìm được khăn tay trong túi áo.

Anh ta cuống lên, dứt khoát bò ra đất rồi luống cuống dùng áo của mình lau vết máu dính trên giày Trần Ninh.

"Cảm ơn!"

Trần Ninh nói xong, bể Đồng Kha với ý thức mơ hồ, cất bước rời đi.

Tiêu Lỗi bò trên đất, thấy tên sát thần Trần Ninh đi rồi, tâm trạng sợ hãi và căng thẳng mới được thả lỏng.

Nhưng dưới háng man mát, thì ra là lúc thả lỏng tinh thần, anh ta đã tè ra quần.

Đồng Kha ôm chặt Trần Ninh, túm lấy quần áo anh.


Tuy cô không được tỉnh táo, không rõ chuyện xảy ra xung quanh, nhưng vẫn biết sơ sơ.

Tình trạng này tựa như người say rượu, tuy say nhưng lòng vẫn tỉnh táo.

Cô biết có một người đàn ông rất ngầu, dũng cảm làm việc nghĩa, bất chấp nguy hiểm cứu mình.

Trần Ninh bế Đồng Kha ra khỏi câu lạc bộ Lam Thiên, sau đó mở cửa xe, đặt cô vào ghế sau.

Thuốc kích dục đã phát huy tác dụng, Đồng Kha không ngừng cởi áo sơ mi của Trần Ninh và quần áo của mình, uốn éo liên tục. Mặt cô đỏ bừng, hơi thở như hương lan.

Trần Ninh rất ngại, vội tránh ra, đóng cửa xe lại.

Tiếp đó, anh đi đến ghế lái, lái xe đưa Đồng Kha đi bệnh viện. Trần Ninh vừa lái xe rời khỏi đó, Đổng Thiên Bảo đã dẫn theo hàng trăm đàn em, đằng đằng sát khí xông vào câu lạc bộ Lam Thiên.

Anh ta gằn giọng ra lệnh: "Đập nát chỗ này cho tôi!"

Trong nháy mắt, câu lạc bộ Lam Thiên hỗn loạn hết cả lên.

- -----------------




Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]