Chương 130: Vừa buồn cười vừa đáng sợ ()
Cập nhật 3 năm trước
Mỗi khi Lý Trường An muốn làm một động tác gì đó, hay là sử dụng một chiêu thức gì đó thì Cố Thanh Sơn nhất định cũng sẽ đồng thời hành động theo, khiến cho bản thân mình luôn luôn ở sau lưng đối phương.
Lý Trường An quay người, hắn liền di chuyển theo gã. Lý Trường An tiến lên, hắn cũng tiến lên. Lý Trường An dừng lại, hắn cũng dừng lại.
Khoảng cách giữa hai người vẫn luôn luôn không thay đổi, vị trí cũng không hề thay đổi.
Hắn giống như một cái bóng dính chặt lấy gã, cũng vì vậy mà tạo nên một cảnh tượng vừa buồn cười vừa đáng sợ.
Lý Trường An vẫn không thể nào nhìn thấy được Cố Thanh Sơn, mà Cố Thanh Sơn vẫn luôn ở sau lưng của gã, một khi tìm được cơ hội thì sẽ lập tức đâm một kiếm vào ngay lưng gã.
Muốn làm được như vậy thì phải có năng lực phán đoán chiến đấu không gì sánh được, tuyệt đối không được có phán đoán sai lầm.
Sai một giây, sai một bước, sai một động tác cũng đều không đạt được hiệu quả như vậy.
Biết rõ ràng rằng đối phương ở sau lưng mình, nhưng không có cách nào nhìn thấy được người ta, trên người lại còn không ngừng bị thương, Lý Trường An thực sự sắp phát điên rồi.
"Lăn ra đây! Ngươi cút ra đây cho ta!"
Gã vung mạnh thanh trường thương lên xoay vài vòng, dừng lại thở một lúc thì lại bị đâm thêm một kiếm.
"A a a a a!"
Lý Trường An không thể không vung thương lên đâm về phía sau một lần nữa.
Không có âm thanh, không có trả lời, không có tiếp chiêu, không có trả chiêu, cái gì cũng đánh không trúng.
Đối phương giống như không tồn tại vậy, nhưng ngay khi gã dừng lại thì liền hung hăng đâm gã một kiếm.
Dưới sự đau đớn kịch liệt từ vết thương, Lý Trường An liền nhảy dựng lên, lại một lần nữa tiến vào trạng thái điên cuồng biểu diễn thương thuật.
Dừng lại thở, bị trúng một kiếm, lại múa thương, lại dừng lại thở, lại trúng một kiếm.
Các tu sĩ cứ nhìn rồi lại nhìn, chỉ cảm thấy cảm giác lạnh buốt dâng từ lòng bàn chân lên, trực tiếp lan tỏa khắp toàn thân, trên lưng toàn bộ đều bị thấm ướt rồi.
Chưởng môn của Thiên Cực tông thở dài, nói: "Khó trách Bách Hoa Thánh Nhân lại không dễ dàng thu nhận đồ đệ như vậy."
Chưởng giáo Vạn Kiếm tông vẫn một mực không có lên tiếng, lúc này mới nhả ra bốn chữ: "Hậu sinh khả uý."
Trên đài tứ diện, Cố Thanh Sơn vẫn dính chặt ở sau lưng Lý Trường An, lặng yên không một tiếng động đi theo từng bước di chuyển của gã. Cho dù gã làm gì, khai triển ra chiêu gì thức gì thì cũng không thấy được Cố Thanh Sơn.
Vết thương trên lưng không ngừng tăng thêm, Lý Trường An đã sớm trở thành một huyết nhân rồi.
Gã lâm vào một cơn ác mộng không cách nào thoát ra được, dần dần đến cả tâm lý cũng sắp trở nên bất ổn.
Gã chỉ có thể cắn răng, kiên trì nói ra: "Ngươi cũng coi như là có tài nghệ cao siêu, chi bằng chúng ta cùng dừng tay đi."
Sau lưng vẫn không có bất kỳ âm thanh nào. Ngay sau đó, cơn đau nhức thấu tận xương tủy lại truyền tới – Thêm một kiếm nữa.
Hắn cơ bản chính là yêu ma đội lốt người mà!
Lý Trường An cũng không chịu được nữa, quát to: "Ngươi muốn tìm chết thì đừng trách ta!"
Gã vỗ vào túi Trữ Vật một cái, lấy ra một tấm bùa cầm trên tay. Đây chính là Chu Tước thần phù của Huyền Nguyên Thiên Tôn. Chu Tước thần phù căn bản không phải là thứ mà Cố Thanh Sơn có thể đối phó được lúc này.
Lý Trường An xuất tấm phù lục này ra liền cho thấy rằng gã đã chẳng quan tâm đến thể diện cùng thắng bại nữa rồi.
Trên lôi đài của Thần Tuyển lại cư nhiên dám sử dụng thần phù của Thánh Nhân, cái này đúng là đang vũ nhục Tuế Thí, phá hủy đi quy củ hàng trăm ngàn năm qua mà.
Làm như vậy thì thanh danh sẽ mất sạch sành sanh, nhưng mà Lý Trường An cũng lười quản đến cái thanh danh chó má gì đó nữa rồi.
Linh lực đan điền của Lý Trường An khẽ động, thần phù lập tức sáng lên. Trên thần phù có một chùm ánh sáng như ẩn như hiện đang dần dần được mở rộng ra, hư ảnh của Chu Tước cũng lập tức thành hình.
Răng của Lý Trường An cắn chặt đến mức sắp bật máu.
Chu Tước xuất hiện, ta liền muốn mạng của ngươi!
Đang phát ra khí tức hung ác thì Lý Trường An lại cảm giác như mình lại bị chém trúng một kiếm nữa.
Nhát đâm này không quá tàn nhẫn, nhưng toàn thân gã đều trở nên tê rần, ngay cả ngón út cũng không thể mảy may nhúc nhích được, khắp nơi trên người đều truyền đến cảm giác đau đớn, cơ bắp không tự chủ được liền co rút lại.
Thân thể đột nhiên mất đi khống chế, trong nháy mắt cả người liền cảm thấy hoảng hốt.
Không xong, đây là lôi điện!
Trong lòng Lý Trường An kêu lên không ổn, nhưng mà đan điền cũng đã không còn nghe theo sai khiến của gã nữa, nửa điểm linh lực cũng không thể bức ra được.
Trong nháy mắt, Chu Tước thần phù liền mất đi nguồn linh lực cần thiết để dựa vào. Chu Tước vừa nhô được cái đầu ra thì liền không cam lòng gào rú lên một tiếng rồi lại lùi về trong thần phù.
Chỉ sau vẻn vẹn một giây đồng hồ, Lý Trường An lại một lần nữa cảm nhận được sự tồn tại của thân thể.
Một giây đồng hồ thôi mà lại có thể phát sinh ra rất nhiều sự tình.
Chu Tước thần phù trên tay Lý Trường An bị lấy đi, còn có một chuôi kiếm ló ra từ sau lưng, xuyên qua ngực đâm thẳng về phía trước.
Thanh kiếm này xuyên qua từ xương sống bên cạnh, chém xéo hướng ra ngoài, từ một tấc phía dưới ngực đâm qua, vị trí hiểm ác, ra tay ngoan độc.
Máu tươi liên tục nhỏ xuống theo thân kiếm.
Lý Trường An bị trường kiếm cố định, động cũng không dám động. Nếu như tùy tiện khẽ động, chẳng may làm bị thương xương sống thì cả người sẽ bị liệt.
Cho dù không làm xương sống bị thương, thì thanh kiếm này cũng đang ở ngay phía dưới trái tim, chỉ cần không cẩn thận một chút làm tổn thương đến trái tim thì gã nhất định sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Giờ khắc này, thân phận gì đó, nữ nhân gì đó, danh khí, tu vi, cảnh giới hay thi đấu thắng thua cũng đều trở nên nhỏ bé, không quan trọng nữa.
Đối mặt cái chết, Lý Trường An rốt cuộc cũng hiểu rõ cái gì mới là quan trọng nhất.
"Đừng giết ta, cầu xin ngươi đừng giết ta." Gã cầu xin.
"A? Cầu ta tha cho ngươi?" Sau lưng truyền đến giọng của yêu ma kia.
"Đúng đúng đúng, ta sai rồi, cầu ngươi tha cho ta."
Cố Thanh Sơn cầm chặt thanh kiếm, nói: "Cái con người này của ngươi nói chuyện thật không hề có lễ phép, trước tiên phải xin lỗi Tú Tú của chúng ta đã."
Tú Tú?
Tú Tú là ai?
Lý Trường An theo bản năng nhìn về phía dưới lôi đài, sau đó liền tìm được tiểu cô nương kia. Trên mặt của tiểu cô nương còn mang theo vài vệt nước mắt, hai mắt mở thật to nhìn gã.
"Tú Tú, thực xin lỗi, ta sai rồi, ta không nên nói lung tung, ngươi đại nhân đại lượng tha thứ cho ta đi." Lý Trường An chịu đựng đau nhức kịch liệt trong thân thể, miễn cưỡng nói.
"Không thành khẩn." Cố Thanh Sơn nói, thanh trường kiếm trên tay hắn khẽ nhúc nhích.
"A a a a." Lý Trường An đau đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, lớn tiếng kêu la.
"Lại lần nữa, ngữ khí phải nhu hòa, thái độ phải thành khẩn." Cố Thanh Sơn nói.
"Tú Tú... Ta sai rồi, van cầu ngươi tha thứ cho ta." Lý Trường An nói.
"Sư huynh..." Tú Tú nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Tú Tú." Cố Thanh Sơn khích lệ nói: "Cái tên bại hoại này đã bị sư huynh xâu ở trên thân kiếm, Tú Tú muốn đối phó với gã như thế nào thì sư huynh đối phó với gã như thế. Nghe theo suy nghĩ của bản thân mình, chỉ cần muội cảm thấy hả giận, thì cho dù sư huynh phải chém gã thành hai khúc cũng tuyệt đối không có hai lời."
Cố Thanh Sơn lại vươn tay ra ném cái túi Trữ Vật bên hông Lý Trường An về phía Tú Tú.
"Cái này coi như là một chút đền bù tổn thất tinh thần, ngươi cảm thấy thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi Lý Trường An.
"Đúng, đền bù tổn thất, đền bù tổn thất cho Tú Tú." Lý Trường An cười so với khóc còn khó coi hơn, tất cả những thứ giá trị trên người gã đều ở trong túi Trữ Vật.
Tú Tú nhận lấy túi Trữ Vật, do dự một lát lại ném quay trở về trên lôi đài.
"Làm sao vậy? Không phải khách khí với gã đâu." Cố Thanh Sơn nói.
"Đồ đạc của gã, chẳng có thứ gì tốt cả." Tú Tú ngượng ngùng nói.