Chương 133: Hòn đá xanh

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
"Không có chuyện gì, chúng ta đã trở lại. "" Tiếng của ngỗng trắng từ ngoài truyền vào.

Họ bay vào Bách Hoa điện, dừng lại cạnh bàn cơm.

Cố Thanh Sơn và Tú Tú không hẹn mà cùng thở phào.

"Khi nào ăn cơm? "" Ngỗng trắng hỏi Tần Tiểu Lâu.

"Sắp rồi. "" Động tác của Tần Tiểu Lâu nhanh hơn.

Cố Thanh Sơn nhìn một chút, phát hiện Tần Tiểu Lâu bận đến mức chân không chạm đất, xắn tay áo nói: "Ta tới giúp. ""

Hai người nhanh chóng xử lý nguyên liệu nấu ăn, đợi đến khi Bách Hoa tiên tử ngồi xuống, đồ ăn thơm ngát cũng vừa vặn được bưng lên.

Tú Tú lấy thần phù Chu Tước ra khoe rồi nói: "Sư tôn, xem này! ""

"Hả? Đồ tốt như vậy, lấy ở đâu thế? "" Bách Hoa tiên tử mỉm cười hỏi.

"Sư huynh giúp con lấy được! "" Tú Tú nói. Nàng vừa khởi động linh lực, ảo ảnh liền xuất hiện trên thần phù Chu Tước, dọa Tần Tiểu Lâu nhảy dựng.

"Cái này không phải là thần phù của Thiên Tôn ư? "" Tần Tiểu Lâu liếc mắt một cái đã nhận ra lai lịch của tấm bùa kia, không nhịn được hỏi Cố Thanh Sơn: "Sao lại ở trong tay Tú Tú? ""

"Có một kẻ không có mắt bắt nạt Tú Tú, nên ta lấy tấm bùa của hắn. "" Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.

"Một kiếm của sư huynh còn khiến đám tu sĩ kia bất tỉnh đấy! "" Tú Tú vui vẻ bổ sung thêm.

Tần Tiểu Lâu đứng lên, mặt mày u ám nói: "Là kẻ nào bắt nạt Tú Tú? ""

"Tên gì họ Lý ấy? Gọi là gì nhỉ? Không nhớ rõ nữa, ta đã làm thịt hắn. "" Cố Thanh Sơn tự rót cho mình một ly rượu, thuận miệng nói.

"Đến đây, uống rượu. "" Hắn nâng chén.

Tần Tiểu Lâu nghe hắn nói xong mới khôi phục vẻ mặt tươi cười, nâng ly chạm với Cố Thanh Sơn, nói: "Có thần phù Chu Tước, vậy chắc là người của Thanh Vân môn. ""

Cố Thanh Sơn nói: "Đừng quan tâm gã là ai nữa. ""

Hai người nhìn nhau cười, uống một hơi cạn sạch.

Bách Hoa tiên tử gọi: "Thanh Sơn. ""

"Con đây. ""

"Con dấu Đệ Nhất Danh đâu? ""

Cố Thanh Sơn lập tức lấy con dấu ra.

Bách Hoa tiên tử vẫy tay một cái, con dấu đã dừng ngay trước mặt nàng. Nhìn ngắm một hồi, trên mặt nàng liền toát lên vẻ đắc ý kiêu ngạo cực kỳ hiếm thấy..

Nàng nhìn con dấu, lẩm bẩm nói: "Hừ, quả nhiên vẫn là bản Thánh biết cách dạy dỗ đệ tử. ""

Cố Thanh Sơn và Tần Tiểu Lâu nhìn nhau, thức thời không làm phiền đến sư tôn tự sướng.

Bách Hoa tiên tử khẽ ho một tiếng, thu con dấu lại: "Trước tiên cứ để ta giữ thứ này. ""

"Vâng, sư tôn. ""

"Còn nữa. "" Bách Hoa tiên tử nghĩ một lúc.

Cố Thanh Sơn hỏi: "Sư tôn có gì dặn dò? ""

Bách Hoa tiên tử nói: "Ừm, hôm nay con hãy đứng ở chỗ tảng đá xanh. ""

Ngỗng trắng cũng nói: "Không sai, Thanh Sơn cũng nên xây dựng thanh danh bên ngoài rồi. ""

Sư tôn, người tự mình tung hứng như vậy thú vị lắm à? Cố Thanh Sơn không biết làm sao khẽ than một tiếng rồi cung kính đáp: "Vâng. ""

Tần Tiểu Lâu mừng rỡ nói: "Thật tốt quá, cuối cùng ta cũng được tự do rồi. ""

"Gần đây con chuyên tâm tu hành cho ta, đừng có suốt ngày chạy ra ngoài. "" Bách Hoa tiên tử trừng mắt với hắn.

"Vâng, vâng. "" Tần Tiểu Lâu liên tục trả lời, nhưng nhìn bộ dạng đảo mắt như chong chóng của hắn ta, giống như đã bắt đầu dự tính sẽ lang thang ở đâu rồi.

Sau khi ăn xong, Cố Thanh Sơn lên đường đi ra ngoài thành Bách Hoa, nơi dừng chân đầu tiên là tảng đá xanh. Lúc này, đã có không ít tu sĩ đứng chờ.

Từ khi biết được năm nay Bách Hoa Thánh Nhân lại thu nhận đệ tử, Bách Hoa tiên quốc càng náo nhiệt hơn trước đây, có không ít người cố ý tiến lên, muốn thử thời vận.

Cố Thanh Sơn nhìn đám người nhốn nháo, cũng có chút hoảng hốt.

Lúc trước chạy lang thang đến đây, vì muốn cứu bản thân mình, cứu Ninh Nguyệt Thiền và Công Tôn Trí nên mới dốc hết toàn lực, cuối cùng bất đắc dĩ phải đoạt Bách Hoa bảng.

Nhìn lại bây giờ, bản thân là đệ tử thân truyền của Bách Hoa Tông Thánh Nhân, không lo đại nghiệp, cũng không lo tài nguyên tu luyện, còn được Thánh nhân dạy bảo, thân phận và địa vị cũng khác người bình thường.

Trong lúc bất tri bất giác, mọi mặt đều đã vượt hơn hẳn kiếp trước.

Ngay cả về mặt kiếm thuật, có Bách Hoa tiên tử tự mình dạy, hắn cũng dần dần vượt xa hơn kiếp trước, chẳng qua bây giờ tu vi không đủ, có vài kiếm quyết còn chưa thể thi triển mà thôi.

Nhớ tới đủ chuyện trước kia, nhìn lại ngày hôm nay, như cách nhau một giấc mộng.

Cố Thanh Sơn im lặng đứng một lúc, sau đó bật cười, nhẹ nhàng nhảy lên hòn đá xanh. Hắn cất cao giọng nói: "Ta là Cố Thanh Sơn xếp thứ ba trong Bách Hoa tông. Hôm nay ta sẽ đưa ra đề thi, thông qua thì có thể đi đường bên trái, đến đoạt Bách Hoa bảng. ""

Bất kể phía dưới đều là tu sĩ Nguyên Anh, Kim Đan, Trúc Cơ hay Luyện Khí kỳ, toàn bộ đều chắp tay hành lễ, miệng nói: "Mời tôn giá ra đề. ""

Cố Thanh Sơn nói: "Hôm nay cũng không có đề mục gì, chỉ có một cánh cửa. ""

Thấy vẻ hoang mang của mọi người, Cố Thanh Sơn nói: "Từ nay về sau, mỗi khi ta đến đây chọn nhân tài, chỉ có người ở lại Bách Hoa tiên quốc trong mười năm, mới có tư cách ứng cử đoạt bảng. Nếu ở lại hai mươi năm, ta có thể cầu xin miễn trừ để ngươi không cần phải đạt hạng nhất trong kỳ sát hạch. Còn người nào ở năm mươi năm, ta có thể cầu xin Thánh Nhân giúp người đó trực tiếp giành được cơ hội thử đoạt bảng. ""

Mọi người nhìn hắn, hắn nhìn mọi người, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Sao lại có điều kiện kỳ lạ như vậy?

Nhưng những tu sĩ có chút tâm tư đều đã xoay người đi đến thành Bách Hoa. Bọn họ ồ ạt tiến đến cửa thành, suốt cả đường vẩn luôn lớn tiếng la hét.

"Dù sao lần nào cũng cho ra mấy đề kỳ lạ, vốn không thể nào qua được, chi bằng ở luôn trong Bách Hoa quốc để tu hành. ""

"Không sai, dù gì cũng chỉ có mười năm, tuổi thọ của chúng ta đến mấy trăm năm, chỉ như một cái chớp mắt mà thôi. ""

"Nơi này đã bị Thánh Nhân nhúng tay vào, linh khí vô cùng dồi dào, ở trong thành tu luyện mười năm cũng vô cùng có ích với bản thân ta, còn không phải thông qua cách tuyển chọn rắc rối, vụ mua bán này đáng giá. ""

"Đúng rồi, Bách Hoa tiên quốc có bảo vật quý giá, tài nguyên tu luyện phong phú, việc đáng tiếc duy nhất là không có thanh lâu. ""

"Nói thừa, Thanh Vân môn là đạo quán, Linh Diệp tự là cửa phật, nơi này là chỗ tiên tử ở. Nơi ở của Tam Thánh, sao có những thứ đó được. ""

"Cũng phải, ta đi tìm chỗ ở trước. ""

"Đạo hữu, ta biết ngươi am hiểu bùa chú, ta thì biết luyện đan dược, hay là chúng ta cùng nhau mở cửa hàng? ""

"Ý kiến hay, đi, chúng ta tìm một quán rượu, ngồi xuống từ từ nói chuyện. ""

Cố Thanh Sơn nhìn đám người tản đi, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười.

Sau này người đến Bách Hoa tiên quốc, toàn bộ sinh hoạt đều ở trong mắt sư tôn, tốt hay xấu, thiện hay ác, lâu ngày sẽ biết lòng người.

Như vậy so với việc sư tôn tự mình hóa thân thành ngỗng trắng lựa chọn từng người một, hay là Tần Tiểu Lâu khổ sở suy nghĩ tìm ra người khiến mình thích, đều bớt lo hơn nhiều, cũng hợp lý hơn.

Hơn nữa, Thanh Vân môn có mấy ngàn đệ tử, tín đồ của Linh Diệp tự trải rộng khắp thiên hạ. Trong khi đó sư tôn nhà mình từ trước đến nay luôn cô độc, hắn chưa bao giờ gặp cha mẹ, anh chị em của nàng, thậm chí là tôn trưởng hay sư huynh đệ cùng sư môn cũng không nốt.

Nghĩ đến, nàng cũng đã chịu nhiều cực khổ, cố gắng hết sức đạt được như ngày hôm nay, bên cạnh lại không có ai thân cận.

Mà sư tôn cũng là người vô cùng sĩ diện.

Đợi sau này, người của Bách Hoa tiên quốc nhiều lên, nàng cũng không cần phân thân ra nhiều như vậy chỉ vì muốn giữ vững tiên quốc, bảo vệ vùng đất náo nhiệt phồn hoa này.

Bách Hoa quốc có nhiều người thật thà một chút, sẽ thật sự trở nên sôi nổi, sầm uất. Có lẽ sau vài năm nữa, nơi này sẽ trở thành một đất nước tu hành chân chính.

Thấy đám người kia đã giải tán hết, Cố Thanh Sơn dứt khoát ngồi xuống tảng đá, nhắm hai mắt lại bắt đầu tu luyện.

Không sai, mỗi một phút đều rất quan trọng, hắn không muốn lãng phí thời gian.

Hắn không biết lúc này Bách Hoa tiên tử đã đứng trên mây im lặng xem cảnh này.

Khi màn đêm buông xuống, ngỗng trắng bay đến chỗ hắn.

"Hồi cung đi, cơm chiều xong rồi. ""

"Vâng. ""

Cố Thanh Sơn đứng lên, bay về cùng với ngỗng trắng.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]