Chương 142: Tìm kiếm ()

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Quang não của gã tự động sáng lên đồng thời tự động kết nối trò chuyện.

[Tôn Minh, công dân Liên Bang, chức nghiệp giả Ngũ Hành, bây giờ tôi hỏi anh trong lòng có nghi ngờ gì đối với nhiệm vụ lần này hay không, hoặc là có ý nghĩ không muốn chấp hành hay không.] Giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên từ trong quang não.

Tôn Minh mở to hai mắt nhìn màn hình, hồi lâu sau mới lầm bầm nói: "Tôi thì không có ý kiến gì với nhiệm vụ này cả, chỉ là một cậu ấm còn trẻ như vậy, cậu ta hiểu cái gì chứ. Nhất định là người trong nhà của quý tộc nào đó nhét tới tiền tuyến để mạ vàng."

[Không phải như vậy. Ngài Cố Thanh Sơn là nhà khoa học cơ giáp cao cấp nhất Liên Bang, ở lĩnh vực sinh vật học cũng là nhà sinh vật học đầu tiên phát hiện virut quỷ ăn thịt người và quỷ giết người.] Nữ Thần Công Chính nói.

Mọi người giật mình há hốc miệng nhìn về phía Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn thở dài nói: "Cô đừng dọa anh ta nữa, chúng tôi tới là để làm việc."

Nữ Thần Công Chính không tha thứ nói: [Bởi vì chức nghiệp giả Tôn Minh mang ý nghĩ phiến diện đối với ngài Cố Thanh Sơn, sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi đối với công tác tiếp theo, cho nên hủy bỏ tư cách tham gia nhiệm vụ của Tôn Minh.]

"Này, chuyện này là sao, dựa vào cái gì chứ." Tôn Minh nóng nảy.

Nhiệm vụ lần này có phần thưởng vô cùng phong phú, điểm tín dụng được hẳn một triệu, điểm công trạng còn nhiều hơn cả điểm tín dụng, tới tận ba triệu.

Loại nhiệm vụ mà điểm công trạng còn nhiều hơn điểm tín dụng này, ngay cả lão đại đoàn đội như Triệu Hữu Bang cũng chưa từng gặp được.

Trong đoàn đội này, mỗi một người đều là chức nghiệp giả hàng đầu, nếu không cũng sẽ không được Nữ Thần Công Chính giao nhiệm vụ.

Vì thế mọi người đều muốn lấy được phần thưởng của nhiệm vụ lần này.

[Thay đổi kế hoạch, mời Th tá Lục quân, Võ tôn Vương Nham gia nhập đội ngũ, lập tức chấp hành mệnh lệnh.] Nữ Thần Công Chính nói xong thì ngắt liên hệ.

Trên mặt tên sĩ quan kia hiện ra nụ cười thật tâm thật ý.

Tôn Minh nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn rồi xoay người rời đi.

Gã đi được nửa đường, thật sự là không nuốt trôi cục tức này bèn quay người lại làm một động tác cắt cổ.

Động tác tràn ngập sự uy hiếp này tạo ra hậu quả nghiêm trọng nhất.

Tôn Minh bị binh lính xông lên bắt lại.

"Khốn... A!" Gã vừa mới mở miệng muốn chửi bậy, tiếng chửi thề lập tức biến thành tiếng hét thảm.

Một nắm đấm cứng như sắt thép đột nhiên đánh tới, khiến hai cánh tay gã lập tức gãy rời.

Một chân đá qua lại khiến cả người gã quỳ rạp trên mặt đất.

Thượng tá Vương Nham giẫm trên người Tôn Minh lộ ra nụ cười vui sướng.

Y là một Võ tôn thẳng tính, nhẫn nhịn cái tên Tôn Minh tự cao tự đại này rất lâu rồi.

"Các anh có ý gì, muốn khai chiến với chúng tôi sao?" Triệu Hữu Bang nhanh chân đi tới hỏi.

Nhìn thấy Triệu Hữu Bang sắp không kiềm chế được, Vương Nham nhẹ nhàng nói: "Quân lệnh khẩn cấp thời chiến nói rõ những ai mang tư tưởng quấy rối sẽ bị xử quyết."

Cơn tức của Triệu Hữu Bang lập tức tắt ngóm.

Y nhìn bên phía quân đội.

Mười tên bộ đội đặc chủng cảnh giới Võ tôn đều đã cầm quang não cá nhân đứng dậy.

Hiển nhiên bọn họ cũng đã nhận được quân lệnh.

Sau lưng Triệu Hữu Bang đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

"Tôi có thể xem nội dung quân lệnh được không?" Y lớn tiếng nói.

Vương Nham nhấn một nút trên quang não.

Màn sáng chiếu lên.

[Căn cứ vào động tác cắt cổ của Tôn Minh phán đoán, người này sản sinh sát ý đối với ngài Cố Thanh Sơn. Nữ Thần Công Chính đã xem xét ra quyết định, vì bảo đảm nghiên cứu mang tính then chốt không bị quấy nhiễu, vì kéo dài văn minh nhân loại, lập tức bắt Tôn Minh.]

Thôi xong, Triệu Hữu Bang lập tức từ bỏ.

Y là người có đầu óc, không thì đã không làm tới chức thủ lĩnh đoàn đội.

Tôn Minh tính cách ngang ngược kiêu ngạo tự đại đã sớm khiến mọi người không thoải mái, chết thì chết đi.

Gã chết rồi đừng hại mình chết theo là được.

Triệu Hữu Bang y cũng là người làm thủ lĩnh, không thể không ra mặt giùm đoàn viên nên khi Tôn Minh bị bắt y mới xông ra lên tiếng. Hiện tại thấy tình hình như vậy, đương nhiên y phải bảo toàn bản thân trước rồi tính.

Giọng nói của Nữ Thần Công Chính lại vang lên:

[Hiện tại bắt đầu, tiếp tục gia tăng người tham gia nhiệm vụ.]

[Thiếu tá Lục quân, Võ tôn Trương Phóng.]

"Có!"

[Thiếu tá Lục quân, Võ tôn Lý Phi.]

"Có!"

Hai người quân nhân có khuôn mặt lạnh lùng bước ra.

[Lệnh cho các anh gia nhập đoàn đội, cùng nghe theo sự chỉ huy của ngài Cố Thanh Sơn, hoàn thành nhiệm vụ.]

Hai người quân nhân cảnh giới Võ tôn lớn tiếng đáp, trên mặt cũng hiện lên nụ cười.

Nhiệm vụ này có tác động rất lớn đối với việc tấn chức trong tương lai của bọn họ.

Hơn nữa, bọn họ là người trong nội bộ quân đội nên trong lòng hiểu rõ thân phận của Cố Thanh Sơn.

"Hả? Sao chuyện lại thành thế này rồi."

Cố Thanh Sơn có phần ngượng ngùng cười cười.

"Nữ Thần Công Chính, đừng quá lo lắng, một nhiệm vụ nhỏ mà thôi." Hắn nói, trong giọng nói hình như có vài phần khuyên bảo.

Nhiệm vụ nhỏ?

Mọi người tỉ mỉ hồi tưởng thuyết minh của nhiệm vụ.

Toàn bộ nhiệm vụ chỉ có một yêu cầu, nghe theo mệnh lệnh của Cố Thanh Sơn mà làm.

[Tôi đang làm việc dựa theo điều khoản kỷ luật thời chiến.]

Nữ Thần Công Chính giải thích xong thì quang não dần dần tối đi.

"Được rồi, đã lãng phí không ít thời gian rồi, chúng ta xuất phát thôi." Cố Thanh Sơn vỗ vỗ tay nói.

Hắn phân biệt phương hướng rồi chỉ về phía bắc nói: "Chúng ta phải đi qua đó, dọc đường đi nhân tiện tìm hiểu tình huống."

"Rõ, chúng tôi nghe theo sự phân sai bảo của ngài." Ba tên quân nhân nói.

Mấy tên chức nghiệp giả khác nhìn nhau, cũng phải lầm bầm theo một câu.

Đoàn người rời khỏi cứ điểm, tiến thẳng về phía trước.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đi tới một sân rộng.

Cố Thanh Sơn điều chỉnh âm lượng quang não cá nhân đến mức lớn nhất, sau đó để dưới đất.

Một ca khúc gây dao động tinh thần vang lên, phá vỡ sự vắng vẻ của quảng trường.

"Cậu làm gì vậy..." Thiếu úy Vương Nham hỏi.

"Quỷ ăn thịt người sẽ bị mùi và âm thanh hấp dẫn, quỷ giết người càng mẫn cảm với âm thanh hơn." Hắn giải thích.

Hắn vừa mới nói xong thì đã thấy mấy con quỷ ăn thịt người lung la lung lay xuất hiện.

Chúng nó nhanh chóng phát hiện ra một đám người đứng ở nơi này, nên lập tức gào thét nhào tới.

Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua nói: "Giết sạch."

Các chức nghiệp giả đối phó với mấy con quỷ ăn thịt người không tốn chút sức nào, mấy người tiến lên đánh chỉ dùng mười giây đã giải quyết xong.

"Bây giờ làm gì nữa?" Triệu Hữu Bang bẻ gãy cổ một con quỷ ăn thịt người rồi quay đầu lại hỏi.

Cố Thanh Sơn mỉm cười nói: "Tiếp tục."

Cả một buổi trưa, quỷ ăn thịt người không ngừng bị dẫn dụ tới, các chức nghiệp giả không hề có thời gian nghỉ ngơi, giết liên tục trọn bốn giờ đồng hồ.

Thi thể quỷ ăn thịt người chất đầy sân rộng.

Cố Thanh Sơn nhìn thời gian nói: "Buổi sáng vậy thôi, trở về ăn cơm nào."

"Buổi chiều còn tiếp tục sao?" Thiếu giáo Vương Nham hỏi.

"Ừ, tiếp tục."

Mọi người trở về cứ điểm yên lặng ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một chút rồi lại xuất phát.

Cố Thanh Sơn vẫn mở âm nhạc đinh tai nhức óc để hấp dẫn quái vật.

Trên quảng trường lại tiến vào trạng thái giết chóc.

Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, lần này quỷ ăn thịt người rõ ràng nhiều hơn buổi sáng rất nhiều.

Cả một buổi chiều, càng ngày càng có nhiều quỷ ăn thịt người dũng mãnh tràn vào sân rộng, khiến cho các chức nghiệp giả phải chịu áp lực cực lớn.

Cố Thanh Sơn vẫn đứng một bên lẳng lặng nhìn mọi người giết quái vật.

Số lượng quỷ ăn thịt người đạt tới đỉnh điểm vào lúc chạng vạng tối.

Mỗi một chức nghiệp giả phải đồng thời đối mặt với mấy chục con quỷ ăn thịt người, áp lực của mỗi người đều đạt tới cực hạn.

"Không được rồi, nhiều quá." Vương Nham hét lên.

Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua sắc trời dần dần tối lại, gật đầu nói: "OK, chúng ta chuẩn bị trở về... Hả?"

Đột nhiên hắn nâng cao giọng, nhìn chằm chằm về một hướng.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn, thì thấy một con quỷ ăn thịt người toàn thân màu đỏ xuất hiện ở phía đó.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]