Đạt mức Linh Khí đã coi là không tệ, hơn nữa còn là khôi giáp trọn vẹn như thế này.
Có bộ chiến giáp này là có thể yên tâm chém giết trên chiến trường hơn, không cần phải lo lắng đám yêu ma tiểu quỷ giỏi về ám sát các thứ… đánh lén.
Trước đây một bộ kim giáp của Ninh Nguyệt Thiền là chiến giáp của tướng quân cao cấp.
Mặc bộ chiến giáp kia, đứng cho yêu ma đánh, yêu ma cũng không đánh thủng.
Bộ chiến giáp đó có thể tính là Pháp khí Thượng phẩm, tài nguyên và thời gian hao phí để rèn ra đều là vô cùng kinh người, trân quý phi thường.
Cố Thanh Sơn xem hết tất cả thật cẩn thận rồi lăn dấu vân tay.
Tu sĩ kia thấy hắn không lề mề chút nào, nhanh chóng kiểm tra hết, còn thẳng thắn ấn dấu vân tay, trong lòng cũng rất là vui vẻ.
Tu sĩ nói: “Rất tốt, bây giờ chọn binh khí cho ngươi.”
Hắn ta lật mục lục, trầm ngâm: “Để ta xem nào, cấp bậc Giáo úy Kiêu Kỵ … A! Có thể chọn hai món binh khí. Ngươi dùng binh khí gì?”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, đáp: “Ta dùng binh khí của mình, nhưng có thể đổi lại cho ta nhiều mũi tên Phá Ma một chút hay không?”
“Không cần hai món binh khí mà chỉ cần tên Phá Ma?”
“Đúng.”
Tu sĩ kia nhìn hắn chăm chú rồi nói: “Dựa theo cấp bậc Giáo úy Kiêu Kỵ, có thể nhận một mũi tên Phá Ma. Nhưng nếu ngươi không lấy binh khí, ta có thể tự quyết, cho ngươi năm mũi tên.”
“Tốt quá!” Cố Thanh Sơn hớn hở nói.
Tu sĩ đi vào sâu trong phòng kho, một hồi lâu sau mới ôm năm mũi tên trở về một cách khó nhọc.
Rầm…ầm…!
Mũi tên đặt lên trên bàn, phát ra một âm thanh nặng nề trầm muộn.
Tu sĩ thở dốc một hơi, nói: “Thứ này thật nặng, được rồi, ngươi kiểm tra đi!”
Cố Thanh Sơn lấy một mũi tên đưa ra ánh sáng nhìn kỹ.
Mũi tên Phá Ma này hiện ra ánh sáng đen, từ mũi tên đến lông đuôi đều khắc ký hiệu phức tạp bằng những chữ nhỏ, tất cả đều là ký hiệu, ngay cả một chỗ trống cũng không có.
Mũi tên Phá Ma được chế tạo từ thiên thạch, uy lực to lớn nhưng số lượng ít ỏi, bình thường chỉ sử dụng ở trong những chiến dịch mang tính then chốt, ngày thường rất ít cấp cho các tướng sĩ.
Đây là trang bị giữ mạng, tuyệt đối không thể có vấn đề, cho nên Cố Thanh Sơn xem xét cực kỳ cẩn thận.
Hắn xem xét hết cả năm mũi tên, lúc này mới ôm quyền nói: “Không có vấn đề gì, đa tạ.”
“Đến đây ghi chép lại binh khí đã nhận rồi ấn vân tay thêm lần nữa.”
“Được. “
Cố Thanh Sơn nhận đồ vật xong, lúc đi ra lại được tu sĩ chấp pháp dẫn tới một căn phòng khác.
Nơi này có vài chục tu sĩ đang lặng lẽ ngồi xếp bằng, đợi lệnh ban xuống.
Tu sĩ chấp pháp dẫn Cố Thanh Sơn tới trước ba tu sĩ, nói với họ: “Các ngươi đã đủ người, có thể bắt đầu chuẩn bị, đợi lát nữa gọi tên ai thì lần lượt xuất phát.”
Nói xong, tu sĩ chấp pháp liền muốn rời đi.
Ba tu sĩ kia tranh thủ thời gian, lần lượt kiểm tra vật phẩm tùy thân của mình, không bỏ sót cái gì.
Cố Thanh Sơn thì lôi kéo tu sĩ chấp pháp, sau khi hỏi rõ vị trí thì đi tới Quân Công xứ.
Chỉ chốc lát sau, hắn tươi cười trở về.
Mấy tu sĩ cấp cao ở Quân Công xứ đã được Định Viễn tướng quân Công Tôn Trí thông báo từ sớm, vẫn chờ hắn từ sáng đến giờ.
Sau khi Cố Thanh Sơn nộp Yêu Ma đồ phổ lên, mấy tu sĩ cao cấp nhìn nhau, liên tục tán thưởng.
Đây tuyệt đối là đồ tốt, có tầm ảnh hưởng rất quan trọng đối với cuộc chiến ở tiền tuyến.
Cố Thanh Sơn lập tức được thưởng một trăm quân công.
Từ “Kiêu Kị” lên “Chấn Uy” cần một trăm tám mươi quân công, lần này đã có hơn nửa.
Kể từ đó, áp lực mà nhiệm vụ vận mệnh mang đến thoáng giảm bớt đi phần nào.
Lúc Cố Thanh Sơn trở lại, ba người kia đã mặc chiến giáp xong.
Trong mấy người này, có một người mặc loại chiến giáp giống hệt Cố Thanh Sơn, hai người khác lại mặc một bộ chiến giáp màu trắng xám viền hoa văn màu xanh.
Đây là chiến giáp của Giáo úy Ngự Vũ, mặc dù Giáo úy Ngự Vũ thấp hơn Giáo úy Kiêu Kỵ một bậc, nhưng cũng là chức vụ không tệ.
Nhân lúc còn thời gian, bốn người vây quanh ôm quyền, chào hỏi nhau.
"Lý Xuất Trần, Linh Thú Tông. ""
"Trương Phóng, phái Tây Sơn Kiếm. ""
"Bạch Hải Đông, phái Dao Quang. ""
"Cố Thanh Sơn, Bách Hoa Tông. ""
Bốn người giới thiệu xong, Bạch Hải Đông nhìn về phía Cố Thanh Sơn đầu tiên, cười nói: "Lãnh sư huynh thường xuyên nói với ta về đệ. ""
"Huynh là sư đệ của Lãnh Thiên Tinh sao? Vừa khéo, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. "" Cố Thanh Sơn cười nói.
Tuổi của ba người thật sự rất trẻ, có lẽ hơn hai mươi, Lý Xuất Trần là Trúc Cơ đại viên mãn, Bạch Hải Đông cũng là Trúc Cơ hậu kỳ.
Cảnh giới của Cố Thanh Sơn là thấp nhất cũng là ít tuổi nhất.
Nhưng không có ai coi thường hắn.
Ba người kia tuổi còn trẻ đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ, tích lũy công trạng bước vào hàng ngũ quan quân, chọn tùy tiện một người trong số họ cũng đều là con cưng của trời.
Cố Thanh Sơn có thể trở thành Giáo úy Kiệu Kỵ, nhất định phải có bản lĩnh thật sự, có bản lĩnh mới có thể làm được chức này.
Công trạng không thể gạt người khác được.
Hơn nữa, đây còn là đệ tử của Bách Hoa Thánh nhân.
Đầu óc của ba thiếu niên tinh anh vừa suy đoán, đã thông suốt rõ ràng.
Lý Xuất Trần nhìn về phía Cố Thanh Sơn, ôm quyền nói: "Hóa ra là Thập Ngũ Kiếm đến đây. ""
Tất cả mọi người khẽ cười nói, dễ dàng nhận ra chuyện xảy ra ở cuộc kiểm tra năm nay, đã lan truyền rất rộng rãi.
Bách Hoa Tông, học trò của Thánh Nhân, thiếu niên kiếm tu, gần đây đúng là có chút nổi tiếng.
Trương Phóng hỏi: "Cố đạo hữu, ta thấy đệ đến chỗ quân công, lại có thu hoạch gì ư? ""
Cố Thanh Sơn nhìn hắn, hắn và Cố Thanh Sơn đều là Giáo úy Kiêu Kỵ giống nhau, cấp bậc cao hơn Bạch Hải Đông và Lý Xuất Trần.
"Là thế này, trước kia ta ở doanh trại tiên phong, sắp xếp một số ghi chép về quái vật, giờ phải nộp lên. "" Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
Vẻ mặt của ba người kia thay đổi.
Thập Ngũ Kiếm này, hóa ra xuất thân từ doanh trại tiên phong.
Đó là nơi đấu tranh thảm khốc nhất, có thể toàn vẹn trở về, đúng là không tệ.
Có quá nhiều loài yêu ma, chủng loại nhiều đến mức đếm không xuể.
Đặc điểm và năng lực công kích cũng khác xa nhau, trong một cuộc chiến thường xuyên có những trường hợp hành động bất ngờ khiến người khác không kịp đề phòng, làm đám tu sĩ chịu nhiều khổ sở.
Cố Thanh Sơn sắp xếp lại ghi chép về quái vật có thể đổi được công trạng, nhất định phải là hàng thật giá thật đó, nếu không tuyệt đối sẽ không qua được ánh mắt của đám Đại tu sĩ ở chỗ quân công.
Trương Phóng nói tiếp: "Đệ đã biết rõ nhược điểm của quái vật, đoạn đường này của chúng ta, đều nhờ đệ bận tâm lo nghĩ rồi. ""
Lời này nói rất khéo, rõ ràng là nhường cho Cố Thanh Sơn làm chỉ huy, nhưng cũng giống như là đang làm phiền hắn vậy.
Trong bốn người, chỉ có hắn và Cố Thanh Sơn là Giáo úy Kiêu Kỵ.
Trương Phóng đã có lòng nhường, vậy người chỉ huy, nhất định phải là Cố Thanh Sơn, ngươi cũng không thể nhường cho hai gã Giáo úy Ngự Vũ chỉ huy Giáo úy Kiêu Kỵ.
Bạch Đông Hải, sư đệ của Lãnh Thiên Tinh hùa theo đầu tiên, sau đó Lý Xuất Trần cũng gật đầu đồng ý.
Cứ như thế, một tiểu đội đã tạm thời xuất hiện như vậy.
Một gã tu sĩ chấp pháp tiến vào, đưa cho bốn người bản lương bổng hàng tháng, Giáo úy Kiêu Kỵ được khoảng 300 viên linh thạch hạ phẩm, Giáo úy Ngự Vũ được 200 viên linh thạch hạ phẩm.
Trương Phóng thu linh thạch vào trong túi rồi nói: "Không biết đến khi nào sẽ mất mạng, có tiền cũng để trang trí, đợi đến nơi đóng quân, ta sẽ mời mọi người uống rượu. ""
Cố Thanh Sơn mặc chiến giáp xong, cười nói: "Huynh mời xong rồi, đến lượt ta mời. ""
Mấy người cươi ha ha, trong nháy mắt không khí hòa thuận.
Lúc này, có một tu sĩ chấp pháp tiến vào, gọi tên: "Cố Thanh Sơn, Trương Phóng, Lý Xuất Trần, Bạch Hải Đông, chuẩn bị xuất phát. ""
"Vâng! ""
Vẻ mặt của bốn người trở nên nghiêm túc, sự thoải mái lập tức tan thành mây khói.