Hai người lui ra khoảng năm trượng, trong miệng Cố Thanh Sơn đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa.
"Dùng –hết-sức!"
Lời còn chưa dứt, Cố Thanh Sơn vung cao Địa kiếm ở trong tay.
Một tầng lôi quang chớp nháy không ngừng chạy dọc thân Địa kiếm, sau đó lại bị đường kiếm chói mắt tăng thêm sức mạnh.
Rõ ràng là bí kiếm Nguyệt Trảm, lại bị hắn dùng hết mười hai phần công lực để thi triển, hóa thành một vầng sáng chói mắt cực điểm.
Trong bóng tối, đường kiếm không gì sánh kịp nổ tung, chiếu rọi cả một vùng núi rừng sáng rực như ban ngày.
Địa kiếm quét qua một đường cung mạnh mẽ, hung hăng chém mạnh ra phía sau hai người.
Không nhanh một phút, không chậm một giây, vừa lúc bóng đen phía sau hai người lộ thân hình ra lập tức bị đường kiếm hình cung chém trúng.
Cố Thanh Sơn vừa đẩy linh lực Lôi Điện, vừa phát động "Thất Khống"!
Bóng đen lập tức ngưng trệ ở giữa không trung.
Một giây sau, hàng tỉ tiếng kêu khóc gào thét, từ trong bóng đen truyền ra.
Tiếng động này giống như một chiếc chuỳ lớn vô hình, chấn động khiến cho Cố Thanh Sơn và Lãnh Thiên Tinh đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi.
Bóng đen cũng không dễ chịu gì.
Một kiếm này Cố Thanh Sơn dùng bí kiếm Nguyệt Trảm, lại thêm Lôi Điện "Thất Khống”, uy lực vượt trội.
Lôi Điện lại vốn có tà lực chém giết, đối với vết thương của yêu ma tăng thêm ba phần.
Một kiếm này không những khiếnbóng đen bị thương nặng mà còn khiến nó đau đớn khó chịu.
Lãnh Thiên Tinh chịu đựng đau đớn kịch liệt của thần hồn, cố gắng hoàn thànht pháp quyết trên tay.
Cùng lúc Cố Thanh Sơn hét ra ba chữ kia,
Hắn ta đã biết tình hình thoắt biến đổi, phải dùng hết sức để ứng phó.
Lãnh Thiên Tinh không chút do dự bắt đầu bắt quyết.
Hắn ta tin tưởng Cố Thanh Sơn nhất định sẽ cho mình đủ thời gian để tranh thủ, thi triển ra bí thuật Ngũ Hành này.
Hai người vượt mọi chông gai ở thế giới Thần Võ, giết sạch biển yêu ma một đường bước ra, sự ăn ý với nhau đã sớm được hình thành.
Quả nhiên, bóng đen đang muốn phát ra công kích, lại bị một đường kiếm mang của Cố Thanh Sơn chém trúng, hơi ngưng lại ở trong không trung.
Lãnh Thiên Tinh quát lên một tiếng lớn: "Chết đi!"
Pháp ấn của hắn ta nhắm thẳng vào bóng đen, dùng toàn lực phóng ra.
Bí thuật Ngũ Hành, vạn vật quy tịch!
Đây là lực lượng chỉ khi đã khai hoá Thuỷ linh bậc ba cao nhất, mới có thể nắm giữ được, Lãnh Thiên Tinh đã dùng hết sức lực để phóng ra!
Băng cầu trong suốt cỡ lớn nổi lên, sương trắng rét lạnh dần đần hình thành, vây lấy bóng đen kì lạ trên không trung.
Từ lúc Cố Thanh Sơn xuất thủ, lại đến hắn ta xuất thủ, tổng cộng chỉ dùng hai giây.
Cũng chỉ là phối hợp theo phản ứng như vậy, mới cứu được mạng bọn họ.
Giây thứ nhất, Cố Thanh Sơn chém trúng bóng đen đột nhiên xuất hiện.
Một giây sau, bóng đen giãy giụa trong Lôi Điện Thất Khống, lớn giọng gầm thét, Lãnh Thiên Tinh cùng lúc đó phóng ra pháp quyết trên tay.
Âm thanh mà bóng đen bộc phát ra bỗng nhiên im bặt.
Nó bị đông cứng lại trong băng cầu ở giữa không trung, không hề nhúc nhích.
Dần dần, một tầng sương trắng tấn công về phía bóng đen, cả người nó lập tức hoá thành màu trắng như tuyết.
Lãnh Thiên Tinh hài lòng nhìn tác phẩm của mình, đang muốn nói gì đó, lại nghe Cố Thanh Sơn thốt lên một tiếng.
"Chạy!"
Cố Thanh Sơn hô xong, nhấc chân chạy đi.
Lãnh Thiên Tinh còn hơi ngẩn ra, đã bị Cố Thanh Sơn lôi theo, hai người hóa thành một vầng sáng bay ngược, chạy theo hướng đường về.
Lần này hắn ta thấy hơi bực mình.
... Ta đây đã thi triển bí thuật Ngũ Hành vượt bậc rồi, đạo thuật pháp này, nếu tu sĩ Kim Đan mà trúng phải thì chắc chắn cũng phải bỏ mạng, hắn lại chẳng có tý lòng tin nào vào mình như vậy ư?
Lãnh Thiên Tinh đang định mở miệng giảng giải một chút uy lực của bí thuật này, lại nghe thấy sau lưng truyền tới một tiếng vang nhỏ.
Rắc rắc!
Chỉ thấy trên băng cầu kia, nứt ra một kẽ hở nhỏ.
Ngay sau đó, trên băng cầu xuất hiện càng nhiều kẽ hở hơn, chúng nhanh chóng kéo dài, chỉ phút chốc đã mở rộng khắp băng cầu.
Lãnh Thiên Tinh nhìn vậy sau lưng lạnh đi, giờ mới hiểu được ma quỷ này rốt cuộc đáng sợ đến nhường nào.
Yêu ma yêu ma, bình thường gặp là yêu.
Ma rất ít khi thấy, mỗi một con... đều có năng lực vượt ngoài sức tưởng tượng.
Mà con quỷ này, đã vượt qua phạm vi nhận thức của hắn ta.
Lãnh Thiên Tinh cũng không dám xem thường nữa, sốc lên toàn lực, vượt qua Cố Thanh Sơn, chạy về phía trước.
Hai người chạy thục mạng, mới chạy ra mấy chục trượng, chỉ nghe sau lưng vang lên một tiếng ầm thật lớn.
Nhanh như vậy!
Mặt Lãnh Thiên Tinh biến sắc.
Mà Cố Thanh Sơn đã bắt đầu đáp trả lại, nhảy vọt lên cao lộn người ở giữa không trung, kéo căng cung Dạ Vũ.
Soạt soạt soạt!
Ba đường đen sẫm vụt qua.
Đây là ba cây Phá Ma Tiễn cuối cùng sót lại!
Bách phát bách trúng!
Liên Xạ!
Ngự Phong!
Oanh Kích!
Tất cả kỹ năng đều được dùng, bắn xong ba mũi tên.
Cố Thanh Sơn hạ xuống, lăn hai vòng trên đất, chống tay hai lần nhưng không sao đứng lên được.
Oanh Kích vốn là tiễn thuật cấp cao vượt trội để giết quái, Cố Thanh Sơn cùng lúc dùng ba lần, hơn nữa lại thêm cả Lôi Điện Thần Thông và bí kiếm Nguyệt Trảm trước đó, di chứng mà khuynh lực bùng nổ mang lại khiến hắn nhất thời không còn sức lực.
Lãnh Thiên Tinh thấy vậy, vội vàng xông lên, cõng hắn lên lưng, chạy thục mạng.
Ba cây Phá Ma Tiễn gào thét đâm vào bóng đen, lúc này bóng đen mới thoát ra khỏi băng cầu, sương trắng trên cơ thể còn chưa tan hết.
Ba mũi tên đâm vào chính giữa bóng đen!
Vô số tiếng gào thét tức giận vang vọng khắp nơi.
Phá ma Tiễn cắm vào ngực bóng đen, thế xông lên mạnh mẽ đột nhiên chậm lại.
Đủ loại tiếng kêu gào của sự chết chóc, vang lên từ giữa bóng đen.
Mỗi một phân Phá Ma Tiễn đâm vào, đều có vô số bóng người bay ra khỏi bóng đen, tan biến mất dạng.
Ba mũi tên cùng với bóng đen kia tạo thành thế giằng co.
Sau một hồi, ba mũi tên hoá thành bụi bặm, bị gió thổi bay.
Bóng đen cũng trở nên mỏng hơn rất nhiều, nhìn như lảo đảo muốn ngã.
Hàng ngàn tiếng khóc thương thảm thiết của già trẻ trai gái, từ trong bóng đen dần dần tản ra, truyền khắp bốn phía.
Bóng đen chậm rãi di chuyển, dường như đang dò xét kẻ địch.
Một lát sau, nó dường như đã bỏ cuộc, bắt đầu phát ra các loại âm thanh kỳ quái.
Dường như nó đang nói chuyện với vô số sự tồn tại trong không khí.
Ở một bên khác.
Cố Thanh Sơn nằm ở trên lưng Lãnh Thiên Tinh, lôi ra một viên đan dược tốt nhất, một ngụm nuốt vào.
"Ngươi muốn nói gì thì nói đi." Hắn nhìn dáng vẻ ngập ngừng của Lãnh Thiên Tinh, cất tiếng nói.
"Mới vừa rồi." Lãnh Thiên Tinh chạy nhanh hết sức, vừa thở hổn hển vừa nói: "Vừa rồi ta thấy ngươi bắn ba cây Phá Ma Tiễn, vậy mà đều không bắn chết được nó ư?"
"Không thể" Cố Thanh Sơn nói: "Cơ thể của nó do vô số linh hồn và thể xác hình thành, ít nhất cũng là linh hồn của vạn người, dựa vào thực lực của ta và ngươi, không giết chết được."
"Hình như nó không đuổi theo." Lãnh Thiên Tinh nói.
"Bởi vì chạy đường dài không phù hợp với nó, hơn nữa nó cũng không cần đuổi." Cố Thanh Sơn đáp.
"Tại sao?"
"Bởi vì nó có thể chỉ huy đội quân yêu ma đuổi theo chúng ta."
Cố Thanh Sơn thở dài, tiếp tục nói: "Đây mới là ma thật sự, những yêu quái thần chí hỗn tạp kia không thể so sánh được."
Cố Thanh Sơn nói xong, liền im lặng, bắt đầu cố gắng điều động linh lực, làm tan dược liệu ra.
Chuyện càng ngày càng giống như mình đã tưởng tượng.
Nhưng sự xuất hiện của một con ma vật này, lại nằm ngoài dự liệu.
Thiên ma phân thành Thiên ma vô hình và Thiên ma hữu hình.
Thiên ma vô hình phải ăn hồn phách của người mới có thể sinh trưởng, mà Thiên ma hữu hình thì giam giữ hồn phách, lấy hồn phách làm sinh lực của mình.
Vừa rồi chính là một con Thiên ma hữu hình còn non.
Nhìn trạng thái vừa rồi của nó, mới chỉ giam giữ khoảng một ngàn hồn phách, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục thu thập.
Nếu như Thiên ma hữu hình thu thập được mười ngàn hồn phách rồi, sẽ tiến hóa thành Thiên ma vương hữu hình.