Lần này lặp lại, nếu như bản thân đã biết chân tướng, thì tuyệt đối không thể để cho bi kịch tái diễn.
Hơn nữa, lần này đã có cơ hội chuẩn bị trước, có lẽ có thể làm được gì đó nhiều hơn.
Ví dụ như trả lại một kích này, giải tỏa oán hận của kiếp trước.
Ninh Nguyệt Thiền nhấc Cố Thanh Sơn lên, vỗ túi Trữ Vật, phóng phi thuyền ra.
Hai người đi lên phi thuyền, Ninh Nguyệt Thiền không nhịn được đi lấy túi linh thú của mình, nhưng lại bị Cố Thanh Sơn ngăn cản.
“Vẫn chưa tới lúc.” Hắn nói.
Ninh Nguyệt Thiền nhìn hắn, bỏ tay xuống.
“Sự việc là thật sao?”
“Ừm, là thật.”
Ninh Nguyệt Thiền hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu như là thật, vậy thì quá nguy hiểm rồi.”
“Mặc dù nguy hiểm đáng sợ, nhưng đó cũng là cơ hội.” Cố Thanh Sơn mỉm cười nói.
“Nguy hiểm quá lớn, chỉ một chút sơ ý thôi, thì nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.” Ninh Nguyệt Thiền lo lắng nói.
“Chiến tranh chính là như vậy, tiểu đánh tiểu nháo không giải quyết được vấn đề, phải tới một trận lớn cơ.” Cố Thanh Sơn nói.
Ninh Nguyệt Thiên khinh thường nói: “Một Kiêu Kỵ nhỏ bé như ngươi mà thảo luận về chiến tranh với ta ư?”
Nàng kiêu ngạo hất cằm lên, cố tình đứng thẳng người, để cho Cố Thanh Sơn nhìn thấy chiến giáp màu vàng kim trên người nàng.
Cả người kim giáp tinh xảo đẹp đẽ, đó chính là biểu tượng cho thân phận Tướng quân Du Kích.
Cố Thanh Sơn không nhịn được muốn nhìn nhiều hơn.
“Dáng người quả thật không tệ...” Hắn dùng ngữ khí không thể không thừa nhận nói.
Sắc mặt của Ninh Nguyệt Thiền lập tức đỏ bừng lên.
Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài phi thuyền, trong lòng không ngừng tự nói với bản thân, nơi này cao quá, nếu như ném hắn ra ngoài thì sẽ xảy ra tai nạn chết người mất.
Cố Thanh Sơn nhận ra bầu không khí không ổn, liền nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, hỏi: “Gần đây cô bận việc gì vậy?”
“Chuẩn bị đột phá.”
“Há, chuẩn bị đột phá? Ừm, rất tốt.” Cố Thanh Sơn nói xong, đột nhiên ngẩn người ra.
Hắn nhìn Ninh Nguyệt Thiền, giống như trên mặt đối phương có thứ gì đó kỳ lạ vậy.
“Cô... Không phải là cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn sao?” Hắn chần chừ hỏi.
“Đúng vậy.”
“Cái kia...”
“Đúng vậy.”
“Cô mới hai mươi thôi mà!”
“Hừ!”
Ninh Nguyệt Thiền lấy lại sự tự nhiên, kiêu ngạo hất cằm lên.
Trong lòng Cố Thanh Sơn dường như đang có sóng to gió lớn dâng lên.
Hèn chi khi đó giao diện thao tác Chiến Thần thông báo nhiệm vụ vận mệnh đầu tiên, lại chính là cứu Ninh Nguyệt Thiền.
Lúc đó, nhiệm vụ vận mệnh nói như thế nào ấy nhỉ?
Cố Thanh Sơn vội vàng mở nhiệm vụ đã hoàn thành ra, kiểm tra lời giải thích.
[Nhiệm vụ miêu tả: Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền là nhân vật đã ngã xuống được chôn giấu trong lịch sử, nếu như thay đổi vận mệnh của bọn họ, thì sẽ thay đổi toàn bộ hướng đi của lịch sử.]
Cố Thanh Sơn đọc xong, thở dài một hơi.
Ninh Nguyệt Thiền quả thật đã không phụ đánh giá của hệ thống Chiến Thần, bằng chừng ấy tuổi mà đã sắp đột phá đến cảnh giới Hóa Thần rồi.
Trong lịch sử của toàn bộ Nhân tộc, có rất nhiều nhân vật tài hoa kinh người, thế nhưng nhân vật giống như nàng lại không đếm đủ một bàn tay.
Có thiên tư như vậy, quả đúng là con cưng của vận mệnh, ngay khi thoát khỏi sự trói buộc của đại kiếp sinh tử, liền hóa kén thành bướm, trở thành truyền thuyết thật sự.
Có khi nào cô chính là vị Thánh nhân thứ tư sau này của Nhân tộc không?
Lịch sử của thế giới này, quả nhiên đang dần dần bị thay đổi.
Như vậy...
Cố Thanh Sơn trầm tư một lát, liền quyết định.
Hắn vỗ túi Trữ Vật, lấy ra một bông hoa đang tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
“Lâu rồi không gặp cô, bông hoa này tặng cho cô.”
“Tặng hoa để làm gì? Ta đâu có cần.” Ninh Nguyệt Thiền nói, nhận lấy bông hoa.
Đây là Long Tiền Lệ thượng hạng, đặc biệt có ích đối với việc dưỡng thần, mùi thơm thanh nhã, hương thơm phảng phất rất lâu, mang về cắm ở trong nước, có thể sống suốt mấy năm.
“Tặng hoa đương nhiên là để nịnh bợ cô rồi.” Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói.
“Ngươi là đệ tử của Thánh nhân, còn cần nịnh bợ ta sao?”
Lông mày của Cố Thanh Sơn nhướn lên, nói: “Sao thế, có người nịnh bợ cũng không được à? Nếu không, đổi lại là cô nịnh bợ ta nhé?”
Ninh Nguyệt Thiền nhìn hắn từ trên xuống dưới, cũng giống như hồi nãy hắn nhìn nàng vậy.
Nàng cười, lắc đầu nói: “Chậc chậc chậc, cảnh giới Trúc Cơ...”
Một chuỗi chậc chậc chậc này đã trực tiếp gọt sạch khí thế vừa mới dâng lên của Cố Thanh Sơn.
Ninh Nguyệt Thiền thành công lật ván, tâm trạng rất tốt.
“Không muốn thì thôi.” Cố Thanh Sơn đưa tay cầm lấy bông hoa.
“Ai nói không muốn nào.” Ninh Nguyệt Thiền vội vàng trốn khỏi bàn tay của hắn, giấu bông hoa ở phía sau lưng.
“Được được được, tùy cô vậy.” Cố Thanh Sơn hậm hực nói.
Ninh Nguyệt Thiền không thèm để ý đến hắn, nàng giơ Long Tiền Lệ lên, nhíu mũi nhẹ nhàng ngửi, trên mặt lộ ra nụ cười đắc thắng.
Phi thuyền chở Cố Thanh Sơn, chỉ chốc lát sau, hai người đã nhanh chóng hạ xuống một cánh đồng hoang.
Bay trên không trong thời gian dài, ắt sẽ dẫn tới sự chú ý của yêu ma, vẫn là đi trên mặt đất thì an toàn hơn.
Sau khi bọn họ rời đi.
Trong hư không hiện ra một thân ảnh tựa như ảo mộng.
Thân ảnh này có phần trong suốt, lại mỏng như cánh ve sầu, dường như chỉ là hình chiếu của một nhân vật nào đó.
Thân ảnh yểu điệu thướt tha, dung mạo khuynh thành câu hồn đoạt phách, chợt lóe lên rồi biến mất trong hư không.
“Doanh trại...”
Tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng theo hư ảnh bay vút đi, hư ảnh trở nên nhỏ bé không thể nhìn thấy được nữa.
Lúc sập tối, Cố Thanh Sơn trở về doanh trại.
Hắn phóng đi một tờ Truyền Tấn Phù, chỉ chốc lát sau, Lãnh Thiên Tinh đã đến.
Lãnh Thiên Tinh bất ngờ nhìn Ninh Nguyệt Thiền, rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn, dường như đã hiểu ra gì đó.
Thế nhưng, trên mặt Lãnh Thiên Tinh lại không có bất cứ sự thay đổi nào, hắn ta chỉ thản nhiên chào hỏi Ninh Nguyệt Thiền.
Tên Lãnh Thiên Tinh này thông minh tinh ranh, thế nhưng hành sự lại rất có chừng mực.
“Nhiệm vụ thế nào rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Hoàn thành rồi, bây giờ chúng ta phải đi giao nộp nhiệm vụ, chậm thì sẽ bị trách mắng đó.” Lãnh Thiên Tinh nói.
Ba người liền cùng nhau tiến vào doanh trại, đi về phía lều tướng.
Bách Hoa điện.
Một đạo hỏa phù bay vào, rơi vào trong tay Bách Hoa tiên tử.
Bách Hoa tiên tử nhận lấy, thần niệm quét qua, đột nhiên nở nụ cười.
“Thú vị, rất thú vị!”
Trên mặt nàng mang theo vẻ hiếu kỳ và hưng phấn như gặp được một sự vật mới lạ gì đó.
Huyền Nguyên Thiên Tôn và Bị Ngưỡng đại sư đều đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía nàng.
“Tiên tử, ngày mai sẽ phải quyết chiến, rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến ngươi thoải mái như vậy chứ?” Giọng điệu của Huyền Ngôn Thiên tôn đã có phần nghiêm khắc.
Từ trước đến nay ông ta chưa từng nói như vậy với Tạ Đạo Linh, lần này, là do tức giận đến nỗi có hơi dữ tợn rồi.
Hai người mạnh nhất thiên hạ buồn tẻ ngồi đợi hơn một canh giờ, nhưng lại chỉ đợi được một câu rất thú vị.
Ngay cả thần sắc trên mặt Bi Ngưỡng Đại sư cũng rất khó coi.
Bách Hoa tiên tử nhìn bọn họ, giật mình tỉnh ra.
“Thôi được, ngày mai chính là quyết chiến rồi. Ta sẽ nói thông tin vừa rồi nhận được.” Nàng nhếch môi nở nụ cười, nói.
“Xin được lắng nghe.” Hai vị Thánh nhân đồng thanh.
Sau một hồi.
Sắc mặt của Tam thánh mỗi người một vẻ.
Bi Ngưỡng Đại sư chắp tay niệm Phật: “Thiện tai, thiện tai, may mà sớm biết được chuyện này, bằng không thì, nhất định chúng ta sẽ bị tổn hại lớn.”
Huyền Nguyên Thiên tôn nói: “Nhưng mà không biết thông tin có chính xác hay không nữa? Chuyện như vậy dù sao cũng không được có sai sót.”
Bách Hoa tiên tử nói: “Đồ nhi của ta từ trước đến nay không lừa gạt người khác, huống chi là một thông tin quan trọng như vậy.”
“Vậy chúng ta lập tức xuất phát, tới tiền tuyến diệt sạch tai họa ngầm.”
“Khoan đã.” Bách Hoa tiên tử nói: “Thiên tôn xin chớ nóng vội. Chuyện này, đồ nhi của ta có một kiến nghị. Ám Hợp Binh Pháp Quỷ Đạo, chúng ta dựa vào đó thử xem.”
Trên mặt nàng mang theo một nụ cười dịu dàng, giọng điệu từ tốn mà lễ độ, rõ ràng tâm trạng đang cực kỳ tốt.
“Ám Hợp Binh Pháp... Cái này...” Huyền Nguyên Thiên tôn nhỏ giọng thầm thì.