Chuyện này, chỉ có thể nói rằng đều do tất cả mọi người không thể lường trước được. Người này cũng thực không may, nhưng có điều sau khi trải qua trận chiến này, tất cả oan khuất hắn phải chịu đều được rửa sạch.
Ô Tinh Văn cũng thầm cảm thấy hối hận.
Lần này tốn nhiều công sức như vậy mà đối phương vẫn bình yên vô sự, không những thế lại còn đắc tội với Bách Hoa thánh nhân, thật sự là không có lời.
Mặc dù là do Thiên Ma gây chuyện, nhưng bản thân cũng không phải không hề liên quan đến chuyện đó. Sau này mình vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Đúng lúc này lại nghe thấy một người kêu lớn: "Ta không tin! Nhất định hắn có vấn đề!"
Mọi người nhìn lại, thì ra là một gã thiếu niên thuộc Linh Thú tông. Thực ra thiếu niên này là đệ đệ của Lý Xuất Trần, Lý Đức Văn.
Gã phẫn nộ chỉ vào Cố Thanh Sơn nói: "Ngươi có dám sưu hồn không?"
Đám người trở nên xôn xao.
Linh thú đã được chứng minh là phản bội lại Nhân tộc, Cố Thanh Sơn lại là đệ tử chân truyền của Thánh nhân, mà xưa nay Bách Hoa tiên tử có tiếng là khó chịu, chưa từng hòa nhã với ai. Trong hoàn cảnh này mà Lý Đức Văn còn dám làm thế, không muốn sống nữa sao?
Ô Tinh Văn cũng âm thầm kêu hỏng.
Thiếu niên ngu ngốc lại dễ xúc động thế này, thực không biết cách nắm bắt thời cơ, một khi tình thế thay đổi, trực tiếp ra mặt cũng chỉ đem lại phiền toái.
Quả nhiên, Bách Hoa thánh nhân ngay lập tức mở lời.
"Tại sao phải sưu hồn hắn?" Tạ Đạo Linh hỏi.
"Hắn là kẻ đã giết ca ca ta!" Dưới cái nhìn chăm chú của Thánh nhân, cơ thể Lý Đức Văn không ngừng run rẩy, nhưng vẫn mạnh miệng nói.
Tông chủ Linh Thú tông cùng các vị trưởng lão xông lên, vội vàng kéo gã xuống.
Bách Hoa tiên tử nâng tay lên, hơi vẫy một cái, ngăn đám người của Linh Thú tông lại, nói: "Không sao, cứ để nó đứng đó đi, bản Thánh cũng rất tò mò chuyện này."
Xong rồi! Trong lòng mấy người Linh Thú tông không ngừng than hỏng.
"Ngươi chính là kẻ đã dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng, lừa gạt bản tướng, theo quân pháp nhất định phải xử chém!" Ô Tinh Văn lấy ấn tín ra, định xuống tay.
"Ta nói, để nó đứng yên đó." Tạ Đạo Linh lạnh nhạt nói.
Ô Tinh Văn khẽ nghiến răng, rốt cuộc cũng không dám làm điều gì lỗ mãng Hắn ta nắm chặt ấn tín trong tay, ngập ngừng một lát mới cất đi. Không ai biết rằng ấn tín kia đã vỡ thành vô số mảnh.
"Hắn làm vậy, là bởi vì ca ca ngươi không chấp hành quân pháp." Tạ Đạo Linh vừa nói vừa nhìn về phía Lý Đức Văn.
"Nhưng đâu có nhân chứng để chứng minh, nếu hắn làm vậy là vì trong lòng hắn mang ác ý, ai có thể biết được?" Lý Đức Văn đáp.
"Hắn đã trải qua việc vấn tâm, cả mấy tến tu sĩ thuộc phái Dao Quang và Thiên Cực tông hộ tống hắn cũng đã bị vấn tâm. Dựa theo yêu cầu của quân pháp Nhân tộc chúng ta, hắn đã thông qua." Tạ Đạo Linh nói tiếp.
"Sự thật nhất định không phải như vậy, Ô tướng quân đã từng nói, hắn khẳng định có vấn đề!" Lí Đức Văn không chịu bỏ qua, kêu lên.
Những lời này vừa nói ra, tất cả đều kinh hãi.
"Ngươi ngậm máu phun người" Ô Tinh Văn giận dữ, rút một lá bùa ra, ném về phía Lí Đức Văn.
"Đừng!"
"Tướng quân bớt giận!"
Mấy tu sĩ chấp pháp vội vàng kêu lên.
"Ô tướng quân!" Thiếu niên trừng lớn mắt, không thể tin nhìn Ô Tinh Văn.
"Dừng tay!" Tông chủ Linh Thú tông nhảy ra, che chắn đằng trước thiếu niên, phẫn nộ quát.
Chỉ trong nháy mắt, cả hiện trường trở nên rối loạn.
Bách Hoa tiên tử ngồi yên không chút động tĩnh, lẳng lặng quan sát tình hình. Mà Huyền Nguyên Thiên Tôn bên cạnh nàng lại đứng ngồi không yên, vươn bàn tay nắm vào không trung một cái, lá bùa màu vàng đang bay về phía thiếu niên lập tức quay ngược lại, nằm gọn trong tay ông.
"Nghiệt đồ, ngươi muốn làm gì!" Ông quát hỏi Ô Tinh Văn.
Hắn ta banh mặt ra, giận dữ nói: "Sư tôn, cậu ta chỉ là một binh lính nhỏ nhoi, vậy mà dám nói xấu con ngay trước mặt mọi người."
"Một binh lính nhỏ nhoi mà dám nói xấu ngươi?" Huyền Nguyên Thiên Tôn chậm rãi nói.
Ông nhìn chằm chằm đệ tử của mình, ánh mắt vô cùng thất vọng. Cuối cùng, ông thở dài một tiếng, phân phó: "Người đâu, tới vấn tâm."
Bách Hoa tiên tử vẫn im lặng không nói.
Hai gã tu sĩ bước ra, đứng đối diện với Ô Tinh Văn, ôm quyền nói: "Lệnh của Thánh nhân, mong Tướng quân hợp tác."
Ô Tinh Văn hết mở lại khép miệng, không nói được lời nào.
Lệnh của sư tôn không thể không nghe, thế nhưng nếu nói ra sự thật…
Hai gã tu sĩ đứng đợi, thoáng nhìn nhau, một người lên tiếng trước: "Tướng quân, chỉ cần ngài kể lại chuyện này từ đầu tới cuối thôi, như vậy chúng tôi cũng hoàn thành tốt công việc của mình."
"Ta..." Ô Tinh Văn vất vả lắm mới mở miệng nói: "Cảm thấy cái chết của Lý Xuất Trần, có chút kỳ quái."
Hai gã tu sĩ gật gật đầu.
Ô Tinh Văn tiếp tục: "Ta cho người đi triệu người của Linh Thú tông đến, hỏi tung tích của túi Linh thú của Lý Xuất Trần, sau đó tin vào lời nói của Linh thú."
Hai gã tu sĩ lại gật gật đầu.
Ô Tinh Văn nói: "Ta liền gọi Cố Thanh Sơn đến, đồng thời cho gọi cả người của Linh Thú tông, để bọn họ tự đối chất với nhau."
Hai gã tu sĩ dừng một lát, đồng loạt lắc đầu.
Ánh mắt mọi người đang nhìn Ô tướng quân đều thay đổi.
Một trong hai tu sĩ kia hướng về phía Tam Thánh, bẩm báo: "Tướng quân nói dối."
Huyền Nguyên Thiên Tôn mặt trầm như nước. Ông thở dài, nói: "Đồ nhi, con có biết tại sao Công Tôn Trí cũng bị Thiên Ma thâm nhập vào ý thức, nhưng ông ta lại bình yên vô sự không?"
"Đệ tử không biết." Ô Tinh Văn đáp.
"Bởi vì tâm của con bất chính, có ý muốn hãm hại người khác, ý nghĩ này ở trong lòng con đã biến thành chấp niệm, chính vì vậy mới cho Thiên Ma cơ hội."
"Thân là một trong ba vị Định Viễn tướng quân Nhân tộc, lại bị Thiên Ma thừa dịp, nếu không phải phát hiện đúng lúc, về sau không chỉ mình con chết, mà còn kéo nhiều tu sĩ nhân tộc khác chết theo." Huyền Nguyên Thiên Tôn vừa nói vừa lắc đầu.
Sắc mặt của Huyền Nguyên Thiên Tôn rất không tốt.
Nếu dựa theo luật nhân quả mà nói, lần này nếu không nhờ Cố Thanh Sơn kịp thời phát hiện ra chân tướng lại bố trí rất nhiều tuyệt địa để phản kích thì bản thân ông ta rất có thể sẽ gặp khó khăn, không chừng còn bị đưa đến Thiên Ma giới làm cho thân xác tiêu tan.
Ông đã nợ người ta một cái “Nhân” rất lớn, thế mà đồ đệ của ông lại vu oan cho người ta.
Mặc dù bị Thiên Ma quấy phá nhưng nếu như chính bản thân Ô Tinh Văn không nổi lên lòng này, thì Thiên Ma cũng không thể làm theo.
Nguyên nhân chính là do tâm tư bất chính của hắn ta, lại còn sinh ra ác niệm nên Thiên Ma mới có thể nhiều lần lẻn vào ý thức của hắn. Sự việc sau đó thì tuy là do Thiên Ma khống chế nên mới tạo thành, nhưng Ô Tinh Văn cũng khó thoát tội.
Nếu như sự việc này làm không tốt thì đạo tâm của Huyền Nguyên Thiên Tôn sẽ xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, Huyền Nguyên Thiên Tôn lấy ra một lá bùa màu đen, ném cho Ô Tinh Văn.
“Dán ở trên trán.” Ông ta nặng nề nói.
Ô Tinh Văn sững sờ nhận lấy lá bùa. Khi nhìn thấy sắc mặt nặng nề của sư tôn, hắn ta cắn răng một cái, đành phải dán lá bùa ở trên trán của mình.
Huyền Nguyên Thiên Tôn cách không điểm nhẹ lên lá bùa đó, khẽ nói: “Tật.”
Lá bùa màu đen biến thành một cỗ sương mù, tiến vào người Ô Tinh Văn từ hai tai. Hai mắt hắn ta ngay lập tức tan rã, cả người ngơ ngác đứng trên đài cao.
“Bùa sưu hồn?” Bách Hoa tiên tử hỏi.
“Ừm. đệ tử trong Thanh Vân môn của ta hành sự lộn xộn, có nhiều tội ác nên ta lấy nó làm gương cho mọi người xem, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy.” Thiên Tôn Huyền Nguyên nói.
Bách Hoa tiên tử gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
“Hỏi thêm lần nữa đi.” Huyền Nguyên Thiên Tôn nói với hai tên tu sĩ phụ trách vấn tâm.
“Vâng.”
Hai tên tu sĩ không dám chậm trễ, vội vàng đi lên hỏi thêm lần nữa: “Trong chuyện Cố Thanh Sơn, ngươi đã làm những gì?”