Nữ Thần Công Chính ngừng một giây rồi trả lời: [Dao động không rõ ràng lắm.]
Cố Thanh Sơn khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Tuy trời mưa nhưng không phải là chuyện đó..." Hắn lại nói với Nữ Thần Công Chính: "Thường xuyên chú ý tình hình trời mưa, nếu phân tích ra thành phần sinh hóa thì lập tức báo cho tôi biết."
[Đã hiểu.] Nữ Thần Công Chính nói: [Căn cứ theo ghi chép, lúc ngài không có mặt ở đây, có người phát ra năm lần yêu cầu gặp mặt ngài.]
"Là ai?"
[Ngài tổng thống.]
"Lúc tôi không có mặt?"
[Bây giờ là lần thứ sáu.]
"Xem ra rất gấp... Khoảng cách giữa tôi với ông ấy có xa lắm không?"
[Ông ấy đang ở một căn cứ không quân trong một thành phố nằm bên phải chúng ta, cách ngài 173km.]
"Cô nói với ông ấy một tiếng, chúng ta sẽ qua gặp ông ấy ngay lập tức." Cố Thanh Sơn nói.
"Đã hiểu."
Cố Thanh Sơn vẫn rất có thiện cảm đối với ngài tổng thống, bởi vị Tổng thống này vẫn luôn làm việc vì Liên Bang và vì nhân dân. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, ông ấy vẫn luôn dùng biểu hiện của mình làm cho Cố Thanh Sơn kính trọng.
Phi cơ loại nhỏ quay đầu tạo thành một đường vòng cung trong gió bão, bay về một hướng khác.
...
Địa điểm gặp mặt là trong một phòng làm việc.
Lúc Cố Thanh Sơn trải qua tầng tầng kiểm tra đi vào phòng làm việc thì đã có vài phụ tá đang ngồi đợi trên ghế salon, nhỏ giọng nói chuyện, còn Tổng thống thì ngồi phía sau bàn bằng gỗ tử đàn màu đỏ thẫm xử lý công việc.
Ông đeo một đôi kính lão, dáng người nhỏ bé hơi cúi xuống, hai cánh tay chống trên bàn lật xem văn kiện, thỉnh thoảng lại dùng bút đánh dấu mấy điểm cần chú ý.
Cố Thanh Sơn để ý trên mặt Tổng thống đã có mấy chỗ lấm tấm đồi mồi rồi, lưng của ông cũng không còn ưỡn lên thẳng tắp giống như năm đó nữa.
"Ngài Tổng thống, tôi tới rồi." Cố Thanh Sơn nói.
Tổng thống ngẩng đầu, nhận ra Cố Thanh Sơn.
"Cậu rốt cuộc đã tới." Ông cười đứng dậy, gỡ kính lão để lên bàn.
"Hình như ngài tìm tôi có chuyện rất gấp." Cố Thanh Sơn nói.
"Đúng vậy, có một việc tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên nghe ý kiến của cậu." Tổng thống nắm tay hắn, nói.
"Ngài quá coi trọng tôi rồi." Cố Thanh Sơn cười.
Tổng thống quay sang nói với mấy vị phụ tá: "Các anh ra ngoài trước đi, tôi có vài chuyện riêng cần nói với cậu ấy."
Mấy vị phụ tá lập tức đứng lên, gật đầu cười với Cố Thanh Sơn rồi đi ra ngoài.
Ngay khi cửa đóng lại, Tổng thống trở nên trầm tĩnh hẳn, xoay người đi qua một bên.
"Cà phê hay trà?" Ông hỏi.
"Không cần phiền ngài tự mình làm đâu."
"Không sao cả, dù không có thời gian ăn cùng cậu một bữa, nhưng thời gian đun nước pha trà thì vẫn có."
"Vậy trà đi."
"Được."
Hai người ngồi xuống uống một ngụm trà.
"Những chuyện cậu làm, tôi đều biết." Tổng thống nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
"Có thể nói, tôi là người duy nhất trong cả lịch sử Liên Bang, bị người khác chia sẻ quyền hạn Tổng thống tối cao."
"Thật ngại quá, tôi..: "
"Không sao không sao, cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý nói chuyện đó không tốt."
Tổng thống tiếp tục nói: "Như vậy, tôi cũng không còn cô độc. Lúc không có chuyện gì làm, tôi dùng quyền hạn tối cao xem những chuyện mà cậu đã làm, trong lòng chẳng những kinh ngạc, còn có hy vọng sâu đậm."
"Hy vọng?" Cố Thanh Sơn nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, chính trị chính là như vậy, không phải cứ trở thành Tổng thống là có thể làm được chuyện mình muốn làm. Lợi hại được mất quá nhiều, dân chúng bị gạt sang một bên, mỗi một đảng phái đều suy nghĩ cho lợi ích của mình trước tiên, đối thủ chính trị không cần biết đúng sai đều sẽ phản đối mình đầu tiên, luôn có đủ kiểu trói buộc không thể thoát thân... Nhưng mà chuyện cậu làm, khiến tôi thấy hy vọng."
"Thật không dám nhận."
Tán gẫu được một lúc, Tổng thống chuyển sang vấn đề chính: "Thật ra thì có một việc, tôi muốn hỏi cách nghĩ của cậu."
"Mời ngài nói."
"Tôi muốn ban quyền sử dụng vắc-xin biến đổi gien.” Tổng thống vừa nói, vừa quan sát biểu tình của Cố Thanh Sơn.
"Thuốc tiềm năng Võ giả? Không thể không nói, đây là một lựa chọn sáng suốt." Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
"Cậu thật sự nghĩ vậy?”
"Dĩ nhiên." Cố Thanh Sơn nói: "Ai cũng nên có được cơ hội ưu hoá gien, từ đó tăng thêm xác suất để trở thành chức nghiệp giả.”
"Nếu phổ cập thuốc tiềm năng Võ giả, ít nhất mọi người đều có thể trở thành Võ giả, cứ như vậy, khi phải đối mặt với quỷ ăn thịt người, có thể nâng cao xác xuất sống còn, đây thật sự là chuyện tốt."
Tổng thống nói: "Nhưng mà rất nhiều người... cậu biết là tôi nói tới ai, bọn họ lo ngại biến đổi gien sẽ khiến cho xã hội trở nên hỗn loạn, sẽ khiến cho luật pháp chỉ là một tờ giấy vô ích."
Cố Thanh Sơn nói: "Chức nghiệp giả của Đế quốc Phục Hy nhiều gấp ba lần chúng ta, Đế quốc hưng thịnh cường mạnh, đâu có xuất hiện bất kỳ hỗn loạn nào." Hắn tiếp tục nói: "Chỉ nói riêng về vắc-xin biến đổi gien thôi, chúng ta có thuốc tiềm năng Võ giả, Phục Hy thì có thuốc Ngũ Hành Khai Hóa, mà Thánh quốc còn có thuốc Thiên Tuyển Thức Tỉnh... Nói cách khác, cứ coi như toàn bộ dân chúng nước ta đều tiêm thuốc biến đổi gien, so về thực lực cá nhân của công dân, nước ta cũng vẫn không thể chiếm vị trí ưu thế."
"Như vậy, tại sao chúng ta lại không làm chứ?" Hắn tổng kết nói.
"Ý của cậu là, ủng hộ tôi làm chuyện này?" Tổng thống xác nhận nói.
"Dĩ nhiên ủng hộ, bây giờ thế cục căng thẳng như vậy, đối với mỗi một công dân mà nói thì đây là chuyện tốt... Nhưng sợ rằng người của Cửu phủ không mấy nguyện ý."
"Mặc kệ bọn họ." Tổng thống vui mừng cười nói: "Gần đây có một hội nghị Quốc tế chuyên thảo luận về vấn đề này, đến lúc đó Nguyên thủ của các quốc gia cũng sẽ tới."
"Ồ?" Cố Thanh Sơn khá hứng thú, hỏi: "Những nước khác cũng muốn làm chuyện này?"
"Đúng vậy, đến lúc đó tôi muốn mời cậu lên giảng giải."
"Tôi?" Cố Thanh Sơn ngẩn ra.
"Đúng vậy, bây giờ đã không phải là bí mật rồi... Người phát minh ra Thiên Thần Rực Lửa, người phát hiện ra vi-rút quỷ giết người... Về khía cạnh khoa học, bây giờ tên tuổi của cậu đã rất vang dội, rất có sức ảnh hưởng trên trường Quốc tế." Tổng thống nói.
"Cậu là một nhà khoa học, cậu giảng giải về mặt lợi hại của chuyện này sẽ có tác dụng hơn đám chính khách suốt ngày đấm đá lẫn nhau."
"Ngài thật sự nghĩ như vậy?"
"Đúng vậy, Hoàng đế của Đế quốc Phục Hy là một người theo chủ nghĩa thực tế, bất kể người khác như thế nào, ông ấy đều sẽ nghiêm túc nghe." Tổng thống nói: "Nếu như có sự ủng hộ của ông ấy, vậy thì chuyện này dễ xử lý rồi."
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Cũng được. Nữ Thần Công Chính, giúp tôi ghi lại thời gian địa điểm, đến lúc đó nhắc nhở tôi."
[Được, thưa ngài.] Nữ Thần Công Chính nói.
Tổng thống đứng lên, vươn tay ra nói: "Rất cảm ơn cậu có thể giúp chuyện này."
Cố Thanh Sơn cũng đứng lên, bắt tay với Tổng thống, nói: "Là vinh hạnh của tôi."
Tổng thống tiễn Cố Thanh Sơn ra cửa, hai người vừa đi vừa nói, đi thẳng đến phi cơ cỡ nhỏ phía dưới.
Ngay sau khi bọn họ rời đi, một tên phụ tá chạy vào phòng làm việc của Tổng thống.
Đây là kẻ trung thành nhất của Tổng thống, từ trước cuộc đại Bầu cử, đã luôn ở bên cạnh Tổng thống lo liệu các loại công việc, có được tên gọi danh dự là "Cánh tay của Tổng thống".
Tất cả mọi người, ngay cả Tổng thống, ai cũng đều tin cậy gã.