Đứng trước sự bất tử, tất cả đều không còn quan trọng nữa, Quốc gia đại sự cũng phải gạt sang một bên!
Đến ba năm sau, người được phần thưởng trường sinh đầu tiên bắt đầu ma hoá. Nhưng khi chân tướng đã bị vạch rõ trước cả thiên hạ, thì dân số của cả thế giới chỉ còn dư lại ba phần so với ban đầu.
Thực ra còn dư lại ba phần cũng là nhờ trong ba năm ấy, Chư Giới Tận Thế Online xuất hiện, mọi người có thể đi đến thế giới tu hành, có thêm con đường tắt để tăng thêm sức mạnh. Lúc này loài người mới dần dần khôi phục tỉnh táo, giảm bớt số người tham dự trò chơi Người Bất Tử.
Nhưng ở kiếp này, Chư Giới Tận Thế Online vẫn chưa xuất hiện, chỉ có trò chơi Người Bất Tử.
Lẽ nào thật sự phải ngồi chờ tới nửa năm sau, Chư Giới Tận Thế Online mới có thể hoạt động?
Vậy thì căn bản không kịp, một khi trò chơi Người Bất Tử đã ăn đủ linh hồn, nó sẽ không ngừng tiến hóa, rồi sẽ biến hóa.
Đến lúc đó, nó sẽ dùng trăm phương ngàn kế để khơi lên dục vọng sâu thẳm trong tim mỗi người, làm cho càng ngày càng có nhiều người bỏ mạng trên sàn đấu.
Văn minh nhân loại rồi sẽ đổ nát trước cám dỗ của trường sinh bất tử.
Thế giới này kết thúc rồi sao?
Cố Thanh Sơn yên lặng suy nghĩ.
"Này, cậu đang nghĩ gì vậy, nhìn cái vẻ mặt cậu kìa!" Liêu Hành nhìn hắn, buông thõng hai tay, nói.
"Hử? Làm sao?" Cố Thanh Sơn cũng không ngẩng đầu, nặng nề đáp lại.
"Nhìn bộ dạng của cậu đi, còn có chỗ nào là giống người không?" Liêu Hành nói.
"Cái lão già rắm thối này, ông đang nói gì...” Trương Anh Hào không nhịn được muốn ngăn ông ta nói tiếp.
"Để ông ấy nói." Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liêu Hành.
Liêu Hành đứng lên, đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, cúi xuống nhìn hắn.
"Cậu ta chửi tôi là rắm thối." Liêu Hành trợn mắt: "Nhưng tôi cảm thấy trông cậu còn giống rắm thối hơn."
Diệp Phi Ly cau mày, đứng lên nói: "Lão già này, muốn chết hả?"
"Không, để ông ấy nói, tôi muốn nghe xem rốt cuộc ông ta có ý gì." Cố Thanh Sơn giơ tay lên cản Diệp Phi Ly lại.
"Tên rắm thối này, dù tôi không biết cậu đang muốn làm cái gì, nhưng cứ vừa có chuyện gì đó xảy ra, cậu liền nản chí ủ rũ... Còn ra dáng đàn ông không hả?" Liêu Hành vừa nói vừa túm lấy cổ áo Cố Thanh Sơn, kéo hắn dậy.
"Tôi trốn khỏi vũ trụ lạnh như băng kia về đây, muốn tìm chỗ ăn bám dài hạn, kết quả cậu lại cho tôi nhìn cái bộ mặt đưa đám này? Cái bộ dạng này của cậu, ai không biết còn tưởng rằng đã trải qua vô số lần tận thế rồi! Buồn cười!”
“Mà cứ cho là tận thế đi thì sao, chúng ta đều là đàn ông, cùng lắm thì chết! Cậu bày ra dáng vẻ mềm yếu vậy thì được tích sự gì!"
"Tôi!" Liêu Hành vỗ vỗ vào ngực mình: "Một mình chống lại cả một Quốc gia, sống ở trong vũ trụ lạnh như băng suốt ba mươi năm, bây giờ vẫn còn vui sướng lắm. Còn cậu thì sao!"
Cố Thanh Sơn đẩy tay ông ta ra, cười khổ nói: "Liêu tiên sinh, chúng ta không giống nhau."
"Sao lại không giống nhau!"
"Ông có thể thoát khỏi đây, trốn tránh ba mươi năm. Còn tôi, ngay cả một ngày cũng không trốn được.” Cố Thanh Sơn tiếp tục cười, cả người tựa như đã khôi phục tinh thần. Hắn vươn tay đặt lên bả vai Liêu Hành, nói: "Dù sao cũng cám ơn ông."
"Hừ!" Liêu Hành khinh thường nói: "Nếu không phải vợ con tôi đều phải dựa vào mấy điểm công huân của anh để sống, thì tôi đây không thèm xen vào việc của người khác đâu!"
Ông ta tức giận quay về, nằm dài trên ghế salon.
Cố Thanh Sơn lại nói một câu: “Liêu tiên sinh, vô cùng cảm ơn."
Liêu Hành không nhịn được xua xua tay, nói: "Có khó khăn tự nghĩ biện pháp, cần tôi trợ giúp thì nói một câu, đừng có bày ra cái mặt đưa đám ấy. Thật sự không được nữa thì cùng lắm là chết thôi, sợ cái lông gì!"
"Nói rất đúng." Cố Thanh Sơn trả lời một câu, sải bước đi ra khỏi phòng.
Trương Anh Hào cùng Diệp Phi Ly liếc nhau một cái, vội vàng đi theo.
Bước chân của Cố Thanh Sơn không ngừng, đi thẳng về phía trước, cho đến khi leo lên đỉnh núi bên ngoài biệt thự.
Lúc này mưa đã ngừng được một lúc, bầu trời đầy sao khảm vào trong màn đêm, hệt như dòng sông vận mệnh lấp lánh những tia sáng vô tận trong bóng tối.
Dõi mắt trông về phía xa, đèn đuốc tron thủ đô mập mờ tỏa sáng. Trong sắc trời tối đen, cả thành phố toả ra một sắc màu ấm áp lúc hoàng hôn.
Bóng đêm tịch mịch, gió thổi qua lá cây, tiếng rào rạt như sóng lớn trào lên. Ngoài những thứ này, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng của những thiết bị phi hành vụt qua bầu trời.
Cố Thanh Sơn yên lặng đứng ở đỉnh núi.
Trương Anh Hào theo tới, vung tay ném ra một chai rượu cho hắn, nói: "Chôn dưới đất ba mươi năm rồi, tôi thấy lúc này cậu cần nó."
"Cảm ơn." Cố Thanh Sơn mở chai rượu ra, uống một ngụm lớn rồi đưa sang cho Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly ực một hớp, cau mày nói: "Tôi vẫn thích nước trái cây hơn."
"Không uống thì thôi." Trương Anh Hào giật phắt lại chai rượu, tự mình uống một hớp, trợn mắt nói: "Cái này là đồ tốt lắm đấy, một cái bình này của tôi trị giá mười vạn điểm tín dụng Liên Bang đó.”
“Hả? Đắt vậy ư?" Diệp Phi Ly kinh ngạc nhếch lông mày lên: "Nào, cho tôi uống một ngụm."
Trương Anh Hào lầm bầm đưa rượu qua, quay đầu nhìn sang Cố Thanh Sơn: "Lại nói, cái trò chết tiệt này đã thành công khơi lên dục vọng của con người... Vậy mười mấy nghìn người kia chết chắc rồi. Nhưng tôi lại không tin cái thứ này. Lấy sinh mạng người khác ra để đổi lấy sinh mạng vĩnh hằng á? Nghe là đã thấy chẳng có gì hay ho rồi."
"Đây là trường sinh đó, anh còn có thể bình tĩnh như vậy?" Diệp Phi Ly kinh ngạc nói.
"Đối mặt với sinh mạng, sát thủ phải giữ được tỉnh táo, huống chi là ông chủ đứng đằng sau đám sát thủ ấy." Trương Anh Hào ưỡn ngực nói.
Diệp Phi Ly suy nghĩ một hồi: "Nói như vậy, chúng ta không để ý tới nó, yên lặng theo dõi biến hoá của nó là được rồi."
"Không được." Cố Thanh Sơn cười khổ nói: "Một khi thế giới văn minh bắt đầu tan vỡ, cả thế giới sẽ xuất hiện càng nhiều sơ hở hơn. Kể từ đó, loài người sẽ không bò dậy nổi nữa, chỉ có thể lao về phía vực sâu.”
"Nhưng mà thứ quỷ dị như vậy, sờ không thấy, đánh không được, ai mà đối phó được chứ?" Trương Anh Hào đưa ra vấn đề: “Còn nữa, trường sinh là niềm khao khát tột cùng ở tận sâu trong tim mỗi người, cậu chỉ có thể cản một người, chứ làm sao cản được tất cả?"
"Đây chính là chỗ khiến tôi thấy bất lực." Cố Thanh Sơn nhức đầu, nhận lấy rượu, uống thêm một hớp.
Diệp Phi Ly vẫn không uống quen, chép miệng nói: "Đừng nản chí, tôi thấy cậu đối phó với Quỷ giết người cũng cừ lắm."
"Tôi đối phó với bọn chúng như thế nào?" Cố Thanh Sơn lơ đãng hỏi.
"Lấy Quỷ giết người đối phó Quỷ giết người đó." Diệp Phi Ly chỉ vào mình, trêu đùa nói.