Chương 212: Chúng ta mới là nhân vật phản diện ()
Cập nhật 3 năm trước
Trận đấu Người Bất Tử thứ hai đã kết thúc, khắp thế giới thực trở nên hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì.
Giờ khắc này, loài người đang kiên trì chờ đợi.
Chờ đợi đáp án cuối cùng.
- ------
Ngoài vũ trụ.
Phi thuyền Thần Điện.
Chú Hề Tử Thần sắp lên đường.
“Lý Hải, người anh trong cặp chức nghiệp giả sinh đôi, tu hành giả Võ đạo, người này có lẽ sẽ dễ tìm thôi.” Liêu Hành lầm bầm, nhanh chóng phác họa.
[Đã quét hình nhân vật.]
[Bắt đầu xác nhận thân phận.]
[Có 45 người cùng tên, dựa theo điều kiện tương ứng và manh mối, tiến hành sàng lọc ra người cuối cùng.]
[Đã tìm được nhân vật mục tiêu.]
[Xin mời xem tài liệu tương ứng.]
Một màn sáng được mở ra, chiếu rọi trước mặt bốn người.
[Lý Hải, người Thánh quốc, Thiết Tuyến Quyền Đạo ở cấp Võ Tôn đỉnh phong, quán chủ của võ đạo quán Thiết Tuyến Quyền.]
[Sóng sinh học đặc thù của mục tiêu đã được tiếp nạp, phát hiện hành tung của mục tiêu.]
Hình ảnh vệ tinh được mở ra.
Bên cạnh võ đạo quán to lớn, Lý Hải đang chỉ huy rất nhiều tu hành giả võ đạo, bắt đầu tiến hành các tầng phòng ngự đối với võ quán.
Từ phía bên ngoài cùng của võ đạo quán cho đến nóc nhà, mặt bên, trước cửa, hậu viện, tất cả các lớp phòng ngự đã được bố trí xong. Thậm chí Cố Thanh Sơn còn nhìn thấy mấy chiến giáp cơ động tiêu chuẩn Thánh đội.
Toàn bộ võ đạo quán đã bày sẵn thế trận chờ Chú Hề Tử Thần đến.
“Không có ai ở Thánh quốc quản lý gã à?” Cố Thanh Sơn hỏi.
[Thánh quốc đã chia ra thành ba phái Bảo hoàng, Cách mạng, Thánh giáo. Trước mắt, ba phái vẫn đang tiến hành nội chiến, mặc dù đã phái nhân viên thích hợp đến tiếp xúc với Lý Hải, thế nhưng vẫn chưa tới võ đạo quán.]
“Vậy hãy để bọn họ vĩnh viễn không gặp được gã đi. Dẫu sao gã cũng chỉ là Võ Tôn đỉnh phong, cho dù có găng tay Kim Linh, thì sau lần tiến hóa này, tốc độ phản ứng của gã nhất định cũng sẽ không theo kịp được tôi!” Diệp Phi Ly cười, hắn ta đã mặc xong chiến giáp Tử Thần.
“Hình như có mấy tên cao thủ Võ Tôn lận, không dễ xử lý đâu.” Trương Anh Hào nhìn chằm chằm vào màn hình, nhíu mày nói.
“Tại sao không sử dụng trạm Tinh Không? Hoặc là phái một đội chiến hạm tới đó, vậy thì chuyện gì cũng giải quyết được hết.” Liêu Hành nói.
“Hiện giờ tên hề này chẳng qua chỉ khiến người ta sợ hãi, nhưng nếu như tên hề kiểm soát vũ khí chiến tranh của nhân loại, thì sẽ tạo thành sự khủng hoảng vượt quá giới hạn, tên hề sẽ hoàn toàn đứng ở phía đối lập với nhân loại văn minh. Như vậy sẽ khiến cho sự việc có chỗ bị bật lại, chúng ta lợi bất cập hại *.” Cố Thanh Sơn nói.
(*) Lợi bất cập hại: Cái lợi thu được không bằng cái hại phải nhận.
“Huống chi tay không tiêu diệt lại càng dễ dàng làm cho người ta cảm nhận rõ hơn sự đáng sợ của chúng ta.” Diệp Phi Ly liếm liếm môi, trở nên hưng phấn.
“Tôi thì có chủ ý này.” Cố Thanh Sơn nhìn Diệp Phi Ly, hỏi: “Cậu có thể sống sót ngoài vũ trụ không?”
Diệp Phi Ly nói: “Nếu là bây giờ thì chỉ có thể ở trong thời gian ngắn thôi.”
“Vậy là đủ rồi, Nữ Thần Công chính.” Cố Thanh Sơn nói.
[Có tôi.]
“Tìm kiếm mảnh thiên thạch ở gần đây.”
[Đã tìm được mục tiêu.]
“Chọn một mảnh mà Diệp Phi Ly có thể di chuyển được ấy.”
[Theo yêu cầu của ngài, đã phong tỏa được mục tiêu thích hợp.]
“Thiên thạch?” Diệp Phi Ly không hiểu hỏi.
“Đúng, chúng ta sẽ thực hiện một màn “Thiên thạch rơi”. Dù sao thì mọi người cũng thích xem mấy cảnh tượng hoành tráng mà.” Cố Thanh Sơn đáp.
- ------
Mấy phút sau, toàn bộ quang não trên thế giới đồng thời phát sáng lên. Một hình ảnh được chiếu ra ngay trước mắt mọi người, để họ trông thấy một võ đạo quán to lớn.
Vô số robot chiến đấu qua lại không ngớt, hàng trăm tu hành giả võ đạo canh gác bốn phía, bày sẵn thế trận chờ quân địch tới. Trong số mấy võ đạo gia ấy cũng có không ít người lấy quang não của mình ra, nhìn cảnh tượng này, mà đa số thì căng thẳng quan sát xung quanh, muốn tìm ra Chú Hề Tử Thần quỷ dị đó.
“Xốc lại tinh thần cho tôi! Giết chết tên hề đó, Quy Tàng Bí Tịch sẽ tùy ý để mọi người chọn!” Lý Hải đứng trong đám người tầng tầng lớp lớp, lớn tiếng la lên.
“Được!”
“Quán chủ yên tâm!”
“Chỉ là một tên quái vật, chúng tôi không sợ!”
“Đến thì giết chết!”
Các tu sĩ võ đạo vui vẻ reo hò đáp lại.
Mỗi một quyển Quy Tàng Bí Tịch đều là võ kỹ không thể tùy tiện truyền ra bên ngoài, nếu như không phải đệ tử chân truyền của võ quán, tuyệt đối không được tùy tiện truyền thụ. Vật trân quý như vậy mà quán chủ lại lấy hết ra, đủ để cho những tu hành giả võ đạo cảm thấy hưng phấn.
Lý Hải nhìn các võ đạo gia ở xung quanh, hài lòng khi thấy mọi người đều có ý chí chiến đấu sục sôi. Gã nắm tay lại, cảm thụ sức mạnh cường đại trên đôi găng tay này, lập tức dâng lên sự tự tin vô cùng mạnh mẽ.
Chú Hề Tử Thần chỉ có một, còn chúng ta có đến mấy trăm võ đạo gia. Chẳng qua chỉ là một tên quái vật hơi phiền toái một chút, chúng ta nhất định có thể giết chết nó!
Gã thật sự rất muốn nhanh chóng biết được, phần thưởng có giá trị tương đồng với đan Trường Sinh rốt cuộc là thứ gì.
Đúng lúc này, ngay phía trên võ quán, ở trên bầu trời xa xa đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên.
“Đến rồi!”
“Nhanh quá!”
Mọi người đồng thời biến sắc.
Mặc dù đã đặc biệt bố trí người chịu trách nhiệm canh gác trên không, thế nhưng mọi người cũng chỉ là chia ra mấy hướng, nhìn xem có phải có vật bay tới hay không. Đâu có ai rảnh mà ngửa đầu, đơ mặt ra nhìn bầu trời ở ngay bên trên cơ chứ?
Có điều, cho dù bọn họ có canh gác hay không, thì cũng không kịp ngăn cản.
Trong nháy mắt, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, tiến thẳng về phía võ quán với tốc độ kinh người.
Thế giới đột nhiên trở nên im ắng.
Mặt đất ở đó lúc này giống hệt như đại dương, cuồn cuộn nổi lên mấy chục tầng sóng lớn thật cao tạo thành từ bùn đất. Không gian quanh đó như nổi lên cơn bão cấp mười, sóng xung kích ném tung các tu hành giả võ đạo lên trên mặt đất, rồi lại bay lung tung ra ngoài như những tờ giấy.
Ầm!
Lúc này, tiếng nổ khổng lồ mới vang lên!
Toàn bộ võ đạo quán đã hóa thành bụi nhỏ, nhiệt độ trong không khí tăng cao, hóa thành một ngọn lửa mãnh liệt xông thẳng lên trời.
Mấy chục giây sau, mấy cường giả Võ Tôn mới cắn răng lao tới trung tâm xảy ra sự việc, nhìn vào trong lòng đất.
Võ quán đã biến mất, ở chỗ ban đầu chỉ còn lại một cái hố khổng lồ sâu không thấy đáy.
Có một Võ Tôn nhảy xuống, chẳng bao lâu sau đã nhảy lên lại.
“Là thiên thạch.” Hắn ta thấp giọng nói.
“Sao lại là thiên thạch chứ? Việc này cũng trùng hợp quá đi.” Một người khác không hiểu ra sao cả nói.
Mấy Võ Tôn đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên phát hiện ra thiếu mất gì đó.
“Lý Hải đâu?” Có người hỏi một câu.
“Nguy rồi!”
Bọn họ cuống quýt tìm xung quanh, nhưng lại chỉ thấy một cỗ thi thể không đầu quỳ trên mặt đất, máu tươi từ trên cổ ào ạt tuôn ra.
“Người không nghe lời, phải bị trừng phạt.”