"Sau khi tiến vào dãy núi đó, dụng cụ quét không gian liền không ngừng phát ra cảnh báo màu đó. Hệ thống liên tục đề nghị tôi lập tức bỏ dở hành động và rút lui khỏi đó."
"Tôi đã điều động cả máy thu thập số liệu nhưng cũng không thể phát hiện ra bất cứ cái gì."
Liêu Hành tiếp tục nói: "Lúc ấy tôi cũng thấy rất nghi hoặc, không hiểu sao lại có cảm giác có gì đó không ổn. Nhưng mà tôi đã cố xóa bỏ kiến nghị gọi thiết bị theo dõi về, bảo nó tiếp tục bay đi tra xét. Cho đến khi thiết bị theo dõi bay đến sườn núi của ngọn núi kia, thì đột nhiên tôi không thể nào khống chế nó được nữa. Sau đó trên màn hình quan sát của tôi hiện lên hình ảnh một gương mặt người."
"Mặt người?"
"Đúng, mặt người. Chỉ có mỗi gương mặt mà thôi, không có cái gì khác nữa. Đó là một gương mặt đã trải qua năm tháng tang thương, tôi cũng không biết là chủ nhân của nó còn sống hay là đã chết rồi nữa."
"Sau đó thì sao?"
"Gương mặt đó gắt gao nhìn thẳng vào màn hình của tôi, sau đó tất cả mọi tín hiệu đều bị cắt đứt. Tôi biết là có chuyện không hay rồi nên lập tức lên kế hoạch chạy trốn. Sau đó sự việc như nào các cậu cũng biết rồi. Tôi liên tục bị đuổi giết, nhiều lần chỉ thiếu chút nữa thì đã bị giết rồi, cuối cùng thì tôi cũng không thể không sử dụng tới chiêu giả chết này, rồi lại nghĩ biện pháp chạy trốn ra ngoài không gian, lúc này mới sống sót được."
Mấy người ở đó đều trầm mặc, lẳng lặng tiêu hóa những thông tin vừa mới nghe được.
"Vì một bí mật liền bị đuổi giết thành như vậy, chưa nói đến khi ấy ông còn là nhà khoa học lợi hại nhất thế giới…" Cố Thanh Sơn đăm chiêu suy nghĩ.
Mấy người đang trầm ngâm thì quang não trong ngực Cố Thanh Sơn đột nhiên phát sáng.
[Thưa ngài, đã xác định được mục tiêu.] Nữ Thần Công Chính nói.
Cố Thanh Sơn đứng lên, vỗ vỗ vào vai Diệp Phi Ly, khiến hắn ta vốn đang chơi game hăng say cũng chỉ có thể bỏ tay cầm xuống, nói: "Không phải lát nữa định đi ăn à?"
"Vận động trước khi ăn." Cố Thanh Sơn nói.
"Đại ca, anh giết người còn chuyên nghiệp hơn tôi nữa đó." Diệp Phi Ly bất đắc dĩ nói.
"Lỗ tai của cậu không muốn tiến hóa nữa rồi hả?" Lông mày Cố Thanh Sơn khẽ nhướn lên: "Nếu vậy thì ngược lại tôi đây cũng muốn nghỉ ngơi một chút đấy."
"Chúng ta đi, chúng ta lập tức đi luôn." Diệp Phi Ly nhanh chóng đứng lên, xoa xoa tay cười nói.
"Dù sao thì tôi cũng đang rảnh, hay là tôi cũng đi cùng các cậu luôn?" Trương Anh Hào cũng đứng lên nói.
"Không cần, anh ở lại để trấn thủ nơi này đi. Nếu như có chuyện gì xảy ra thì phải dùng tốc độ nhanh nhất để thông báo cho chúng tôi biết." Vẻ mặt Cố Thanh Sơn trông rất nghiêm trọng.
"Vậy cũng được." Trương Anh Hào nghe hắn nói trịnh trọng như vậy thì cũng nghiêm túc nhận lời.
Một chiếc phi toa chậm rãi đáp xuống sân đón Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly, sau khi bay ra ngoài không lâu thì liền phát ra một âm thanh cực lớn rồi hóa thành lưu quang bay đi.
"Có vẻ như là rất gấp." Diệp Phi Ly liếc nhìn Cố Thanh Sơn.
"Khối thịt kia đang tiến hóa rất nhanh, chúng ta đều bận rộn tới mức chân không chạm tới được đất, cho tới bây giờ mới có được một chút thời gian, vì thế cần phải tranh thủ xử lý nó luôn." Cố Thanh Sơn nói.
"Là khối thịt kia à." Diệp Phi Ly trở nên nghiêm túc: "Nói như vậy nghĩa là không để cho Trương Anh Hào tới, là vì anh sợ anh ta sẽ gặp nguy hiểm sao?"
"Không sai, lần này rất nguy hiểm, tôi và cậu đều phải cẩn thận mới được." Nói xong, Cố Thanh Sơn liền lấy chiến giáp Du Kích tướng quân ra rồi mặc vào.
"Xem ra phải nghiêm túc đánh trận rồi." Diệp Phi Ly nói. Hắn ta cũng không dám sơ suất, lập tức mặc chiến giáp Tử Thần lên.
- ----
Tại một thành phố, một thành phố trống không.
Trước lúc tận thế, đây là một địa điểm du lịch nổi tiếng. Vậy mà hôm nay, trên con đường vốn dĩ rất hối hả và náo nhiệt lại không hề thấy được một bóng người nào.
Không chỉ có người mà ngay cả mèo, chó hay động vật gì gì đó cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Những con quỷ giết người hay quỷ ăn thịt người thường lởn vởn ở khắp nơi cũng biến đâu mất tăm mất tích.
Đây là thành phố tĩnh lặng nhất trên cả trái đất này.
Trên bầu trời, một chiếc phi toa đang bay nhanh tới, cuối cùng cũng phá vỡ được sự tĩnh mịch của thành phố này.
Phi toa quay quanh bầu trời một chút rồi đáp xuống con đường rộng lớn phía dưới. Ngay sau đó, Cố Thanh Sơn cùng Diệp Phi Ly mở cửa bước xuống.
"Dựa theo lộ trình của nó, thì sau năm phút nữa nó sẽ đi ngang qua nơi này." Âm thanh của Nữ Thần Công Chính vang lên.
Quả nhiên không lâu sau, mười con quỷ ăn thịt người đang kéo theo một chiếc xe rất nặng chậm rãi đi tới, trong xe ngựa là một khối thịt cực lớn.
Cái khối thịt này không có tứ chi và ngũ quan, nhưng lại liên tục nhúc nhích, giống như là đang cảm ứng điều gì đó.
Xe ngựa dừng lại ở phía đối diện của Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly.
Một âm thanh ồm ồm vang lên bên tai hai người họ.
"Chào hai vị khách, hoan nghênh các ngươi đã đến. Dạo này ta rất ít khi nhìn thấy được vật thể sống, nên ta đang định rời khỏi thành phố này. Bây giờ các ngươi tới đây là muốn chủ động tiến vào thế giới của ta sao?"
Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly nhìn nhau.
"Dựa theo quy tắc lần trước." Cố Thanh Sơn nói.
"Ừ, đánh xong còn quay về ăn cơm nữa." Diệp Phi Ly nói xong, thân hình liền hóa thành một tia máu, bay vọt về phía khối thịt kia.
"Chết đi!" Hắn ta rống lên một tiếng, hai tay hóa thành trường đao sắc bén, chém thẳng về phía khối thịt.
Đột nhiên, trên thân của khối thịt kia lại hiện lên hàng trăm thanh đao bén nhọn, ghim vào người Diệp Phi Ly khiến hắn ta giống y như một con nhím.
"A a a a a!" Diệp Phi Ly kêu lên thảm thiết, cả người bắn ra những tia máu đỏ tươi. Trường đao trên thân khối thịt kia vừa đụng vào một tia máu đỏ tươi thì liền lập tức tan ra.
"Không sao chứ?" Cố Thanh Sơn từ xa hỏi lại.
"Không có việc gì, tôi muốn chặt nó ra!"
Diệp Phi Ly nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên bay lên không trung, chuẩn bị những đòn công kích hung hãn tiếp theo.
Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật rồi giơ cao cung Dạ Vũ ở trong tay lên. Bên trong giao diện Chiến Thần, hắn đã chỉnh lại danh hiệu của mình thành "Du Kích tướng quân".
"Đã như vậy thì để tôi xử lý nốt mấy tên tùy tùng này."
Hắn mở rộng cước bộ, tiến thẳng về phía những con quỷ ăn thịt người cao lớn đang kéo xe ngựa kia.
Bên trên khối thịt lại truyền ra một đạo âm thanh ồm ồm.
"Hóa ra các ngươi không muốn tiến vào thế giới của ta, cái này thật khiến cho người ta thấy tiếc nuối mà. Đi đi, mang thi thể của những con người bình thường này quay về đi, ta muốn ăn một bữa thật ngon."
Khối thịt nói xong, thì mấy con quỷ ăn thịt người cao lớn và uy mãnh kia lập tức bắt đầu hành động. Chúng bỏ dây kéo xe ngựa ra, gào thét như điên chạy về phía Cố Thanh Sơn.