Chương 306: Địa kiếm xuất chiêu
Cập nhật 3 năm trước
Cố Thanh Sơn chạy nhanh trở lại, mãi đến tận khi cảm thấy nhiệt độ đã có thể chấp nhận được, thì hắn mới dừng lại. Hắn vươn tay ra nắm vào hư không một cái, Địa kiếm bị hắn lấy ra, đặt ở vị trí thuận tay.
"Thôi, nếu không có ai bảo vệ, vậy ta tự bảo vệ cho bản thân vậy."
"Tất cả Thiên Ma hay tà đạo đột kích, ta sẽ dựa vào sức mạnh của chính mình giết chúng nó."
Cố Thanh Sơn cẩn thận lấy ra túi thơm bảy màu, trong này có toàn bộ của cải của Bách Hoa tông.
Hắn đưa tay chạm nhẹ vào túi thơm ấy, một tấm ngọc giản đột ngột xuất hiện trong tay hắn.
Trên giao diện Chiến Thần, "Kỹ nghệ Chiến Thần" phát sáng, hóa thành mấy hàng chữ nhỏ như đom đóm.
[Phát hiện công pháp Trúc Cơ kỳ: Bách Thánh Kết Đan quyết.]
[Cảnh giới tu hành của ngài hiện tại là: Trúc Cơ đỉnh phong.]
[Lĩnh ngộ pháp môn Bách Thánh Kết Đan quyết này cần trả 70 điểm hồn lực.]
[Ngài có đồng ý lĩnh ngộ bây giờ không?]
"Đồng ý."
[Lĩnh ngộ xong, còn lại 10 điểm hồn lực.]
Một luồng khí nóng khổng lồ từ ngọc giản chầm chậm lan vào trong tay của Cố Thanh Sơn. Khí nóng theo tay của hắn rồi tràn lên trong thân thể, mãi cho tới khi đến được thức hải của hắn thì bỗng nhiên hóa thành rất nhiều hình ảnh và cảm ngộ.
Trong khoảnh khắc, Cố Thanh Sơn đã hoàn toàn thấu hiểu tất cả cảm ngộ và tâm đắc của đột phá cảnh giới lớn lần này.
Hắn lại lấy ra mấy viên linh đan, ăn từng viên từng viên một, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu đột phá.
Trong hang động hoàn toàn yên tĩnh, nhưng ngay lúc này đột nhiên có một cô nương xinh đẹp, mặc đồ diêm dúa lẳng lơ từ trên trời xuyên thấu qua tầng tầng nham thạch rơi xuống.
Cô gái này nhìn Cố Thanh Sơn nhắm nghiền hai mắt lại, liếm môi nói: "Hồn phách người này ngửi qua thật đặc biệt, vừa vặn giúp ta tiến thêm một bước."
Nhưng nàng ta còn chưa có động tác gì thì thanh trường kiếm tàn tạ ở bên cạnh Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nhảy dựng lên, nhanh chóng ở trong không trung vung lên chém một vòng.
Cô nương nọ phát ra một tiếng gào thét bén nhọn, xông lên, bắt lấy thanh trường kiếm tàn tạ, ném nó đi.
Coong!
Thanh trường kiếm bị đánh bay ra ngoài, va vào vách đá trong hang động, thoáng chốc không thoát thân ra được.
Nàng ta xoay người lại, đang muốn ra tay với Cố Thanh Sơn thì đột nhiên bị một thanh trường kiếm đâm trúng. Còn chưa chờ nàng ta kịp giãy giụa, thì đã thấy thanh kiếm kia treo ở giữa không trung, rạch từ đầu đến chân nàng ta thành một đường thẳng.
Ngay cả một tiếng kêu la thảm thiết cũng không kịp phát ra, cô nương xinh đẹp ấy đã hóa thành một đống xương trắng tiêu tan vào hư không.
Cố Thanh Sơn kinh ngạc mở mắt ra, nhìn về phía thanh trường kiếm kia.
Là Địa kiếm!
Vừa rồi hắn đã vận sẵn công lực, vốn chuẩn bị đợi Thiên Ma đến gần rồi mới đột ngột ra tay, nhưng không ngờ Địa kiếm lại đột nhiên chủ động chém giết Thiên Ma.
Trong lòng Cố Thanh Sơn chợt hiểu ra.
Không sai, đây chính là thần binh hộ chủ, thì ra Địa kiếm cũng có linh tính!
Khác với trường kiếm tàn tạ đã bị cắm vào trên vách đá trong hang động, Địa kiếm xoay tròn ở trên không, bảo vệ hắn nghiêm ngặt.
Địa kiếm phát ra âm thanh trầm thấp: “Tập trung tinh thần, toàn lực đột phá.”
Cố Thanh Sơn thu lại kinh ngạc trong lòng, nhắm mắt lại, lần nữa bước vào trạng thái đột phá.
Đúng thế, bây giờ là thời khắc hết sức quan trọng, tất cả mọi việc cứ đợi sau khi đột phá xong rồi nói sau.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng vận Bách Thánh Kết Đan quyết, bắt đầu đột phá Kim Đan cảnh.
Tất cả đều rất thuận lợi, thậm chí thuận lợi đến bất thường.
Từ sau trận đại chiến với Giáo hoàng Thánh giáo, Cố Thanh Sơn cảm thấy bản thân mình đã sớm đến trạng thái của Trúc Cơ đỉnh phong viên mãn, nhưng khi đó bởi vì bị trọng thương, cho nên hắn vẫn chưa đột phá.
Bây giờ tình thế nguy cấp, cơ thể cũng đã khỏi rồi, vì vậy đây chính là giờ phút để tìm kiếm sức mạnh cường đại hơn!
Linh lực của Cố Thanh Sơn sớm đã bão hòa, trạng thái tinh thần cũng điều chỉnh đến mức tốt nhất.
Trong thông đạo ánh màu đỏ nhạt dưới lòng đất, đột nhiên có một vệt sáng màu lam chói mắt tụ lại, sau đó từ từ biến đổi.
Ánh sáng màu lam dần dần biến thành linh quang Lôi điện màu trắng, lại hóa thành vô số tia sáng như con rắn, bao vây uốn lượn xung quanh Cố Thanh Sơn. Theo dòng thời gian dần dần trôi đi, càng có thêm nhiều linh quang tụ thành những con Lôi Xà, di chuyển không ngừng trong khắp hang động.
Cố Thanh Sơn đột nhiên mở mắt ra, làm một pháp ấn, hét lên: “Hợp!”
Ngay tức khắc, tất cả Lôi Xà đều hợp thành một thể, hóa thành một con Lôi Giao.
Lôi Giao xoay một vòng trong không trung rồi đột nhiên bay xuống, chui thẳng vào trong đầu Cố Thanh Sơn.
Đây chính là linh quang biến hình, đại diện cho người tu hành ở Trúc Cơ cảnh đã đạt đến cảnh giới viên mãn.
Vốn dĩ, Kim Đan không phải là một viên đan hình tròn. Kim Đan cảnh là linh lực của tu sĩ đã thoát khỏi trạng thái u mê, dần dần thức tỉnh, hóa thành linh vật mang đủ các đặc điểm của một người nào đó.
Linh vật này gọi là linh quang biến hình.
Linh quang biến hình mạnh hơn linh lực rất nhiều, lúc phóng ra có thể đánh người, khi thu về có thể phòng thân, còn có thể dùng để luyện chế công cụ, luyện đan, bói toán, tạo trận pháp…
Việc hình thành linh quang biến hình không phải là một chuyện quá khó, có thể làm đến bước này, tức là đột phá đã tiến hành được phân nửa. Tiếp theo, người đột phá phải nạp linh quang biến hình mang theo uy lực khổng bố ấy vào đan điền.
Nếu có thể nạp hết linh quang biến hình vào trong đan điền mà không gây tổn thương cho cơ thể, sau đó đạt đến trình độ có thể phóng ra thu lại một cách tự nhiên, như vậy là đã thành công đạt được Kim Đan cảnh.
Đây là một quá trình cực kỳ nguy hiểm, rất dễ làm tổn thương đến đan điền, vậy nên có rất nhiều tu sĩ đã gục ngã vào giây phút quan trọng này. Chưa kể, khi đan điền bị trọng thương, họ không thể không tiêu tốn vài năm để dưỡng thương, mới có thể thử đột phá lần nữa.
Cố Thanh Sơn cẩn thận dẫn đường cho linh quang, luyện hóa nó từng chút từng chút một.
Cho dù hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ được môn pháp Bách Thánh Kết Đan, quá trình này vẫn phải tiến hành cực kỳ cẩn thận.
Ngay khi ấy, trong không trung chợt có một quái vật mặt quỷ thò đầu ra. Uy lực mạnh mẽ trên người con quái vật, khiến cho ánh sáng màu đỏ trong không khí đều bị nhuộm thành một màu đen. Nó trừng mắt nhìn Cố Thanh Sơn, chảy nước bọt.
“Máu thịt mê người biết bao nhiêu…”
Lời còn chưa dứt, Địa kiếm chợt lóe. Quái vật kêu lên một tiếng thảm thiết, bị kiếm chém thành nát vụn, biến mất trong hư không.
Sau đó, Địa kiếm lại bay về, đứng vững trước mặt Cố Thanh Sơn, tiếp tục bảo vệ.
Hắn lúc này vẫn đang luyện hóa linh quang.
Một lát sau, bốn phía xung quanh dần dần vang vọng các lại âm thanh kỳ lạ. Tiếng nói thầm khe khẽ xì xầm, tiếng nhai nuốt gặm cắn, tiếng rít gào giận dữ, tiếng khóc thất thanh… Không âm thành nào giống âm thanh nào, đếm cũng đếm không xuể.