Một con yêu ma khổng lồ suy nghĩ, sau đó nó bỏ chạy thật nhanh về phía khác. Hành động này của nó lập tức tạo ra một phản ứng dây chuyền, những con yêu ma khổng lồ khác cũng chạy theo nó về phía bên kia.
Những con yêu ma cường đại vừa đi, cả đám yêu ma còn lại đều nháo nhác bỏ trốn. Chúng chạy băng băng, xô đẩy, giẫm đạp lên nhau để đuổi theo những tên yêu ma khổng lồ kia.
Bọn yêu ma hoảng sợ chạy trốn, binh bại như núi đổ.
Chỉ một thoáng sau, xung quanh Cố Thanh Sơn không còn một ai, toàn bộ yêu ma đều đã rút lui hết cả rồi, chỉ còn các tướng lĩnh cao cấp của Nhân tộc rải rác ở phía xa bảo vệ hắn.
"Tập trung tinh thần một chút, mạng sống của mọi người đều là do hắn cứu, nhất định phải bảo vệ hắn kỹ càng, để hắn yên tâm độ kiếp, không thể để xảy ra việc gì gây cản trở đến hắn." Ninh Nguyệt Thiền ra lệnh.
"Vâng!" Các tu sĩ đồng thanh đáp lời, nhưng trong lòng mọi người đều rất tò mò rốt cuộc là cường giả nào mà có thể nghĩ ra điên khùng như vậy để đẩy lui bọn yêu ma.
Có người quan sát Cố Thanh Sơn một hồi, đột nhiên nói: "Đây cũng là một cách hay, sau này chúng ta có thể đây lui bọn yêu ma bằng cách này."
Người đứng bên cạnh hắn ta cười khổ nói: "Nếu là ngươi thì ngươi có dám không?"
Thiên kiếp vốn là kiếp nạn hung hiểm nhất của tu sĩ, tập trung toàn bộ tinh thần cũng khó mà vượt qua thành công được, chứ đừng nói đến chuyện vừa độ kiếp lại vừa phải đề phòng bọn yêu ma, lại còn phải mượn uy lực của Thiên lôi để giết bọn yêu ma nữa.
Mạng sống của tu sĩ quý giá biết bao, ai dám nếm thử chuyện như vậy chứ? Lỡ như có xảy ra sơ suất gì thì kết quả cuối cùng sẽ là thân tử đạo tiêu.
Người kia suy nghĩ một lát mới hiểu ra bản thân mình nghĩ quá đơn giản rồi, hắn ta không khỏi thở dài.
Thiên lôi tiếp tục đánh xuống, nhưng mà sức mạnh của nó đã yếu đi phần nào. Mãi đến nửa khắc sau, bầu trời đêm chỉ còn vài giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống, không còn nghe một tiếng sấm nào nữa.
Thiên kiếp kết thúc rồi.
Cố Thanh Sơn chờ một lát, nhưng lần này thần hồn của hắn vẫn chưa rời khỏi cơ thể lạc vào dòng chảy thời không hỗn loạn. Chắc vì thi thể khổng lồ kia bị thương quá nặng, tạm thời không có đủ sức lực để dẫn hắn đến đó lần nữa.
Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ, tỉ mỉ cảm nhận sự biến đổi bên trong cơ thể mình.
Trong đan điền của hắn, linh lực lại biến hóa một lần nữa, linh lực biến hình lúc trước nay đã bắt đầu có hình dạng của một con người, loáng thoáng có thể thấy được đó chính là hình dạng của Cố Thanh Sơn.
Con người là báu vật của trời đất, linh lực ngưng tụ thành hình người, lại phối hợp chặt chẽ với thiên địa, đương nhiên là đủ cả ba tiêu chuẩn Thiên, Địa, Nhân rồi.
Tu sĩ Nguyên Anh có thể dựa vào linh thể Nguyên Anh để tìm hiểu quy luật của thiên địa, nhận biết bản chất thế giới sâu thêm một bước, những điều này cũng có thể gọi là “Đạo”.
Bắt đầu từ cấp bậc này, tuổi thọ của tu sĩ sẽ tăng thêm một nghìn tuổi, có thể trực tiếp thăng tiến thành một vị trưởng lão của một môn phái bất kỳ, phi hành cũng trở thành một chuyện rất tự nhiên, đi đến Bắc Hải quay về Thương Ngô cũng dễ như trở bàn tay.
Cuối cùng, Cố Thanh Sơn cũng thành công tiến vào Nguyên Anh rồi.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Ninh Nguyệt Thiền là người đầu tiên bay đến. Nàng đáp xuống phía trước mặt Cố Thanh Sơn, sau đó chắp hai tay lại nói: "Tại hạ là Định Viễn tướng quân Ninh Nguyệt Thiền, đa tạ các hạ đã ra tay cứu giúp, công ơn này ta sẽ ghi lòng tạc dạ, xin hỏi ta nên gọi các hạ là gì?"
Cố Thanh Sơn vén mặt nạ lên rồi nói: "Cô không nhận ra ta à?"
Ninh Nguyệt Thiền nhìn gương mặt quen thuộc của đối phương, bỗng ngây ngẩn cả người, không dám tin vào mắt mình nữa. Một lúc sau, nàng ấp úng hỏi: "Huynh... Huynh không sao chứ."
Lãnh Thiên Tinh chạy đến hìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần, hồn bay phách lạc mà nói: "Sáng sớm hôm qua vẫn còn bình thường lắm mà, sao tự nhiên hôm nay lại hóa thành Nguyên Anh rồi?"
Không thể nào trách được khi bọn họ có phản ứng như thế, tốc độ tu hành của Cố Thanh Sơn thực sự khiến người khác vô cùng kinh ngạc, làm cho họ nhất thời không thể nào chấp nhận được.
Nếu không phải là người kiệt xuất thì rất có khả năng sẽ bị Thiên Ma mê hoặc, dần dần nhập ma. Khi ấy, tu vi của tu sĩ sẽ thăng tiến rất nhanh, nhưng mà cũng sẽ chết rất nhanh. Thiên Ma nhất định sẽ tìm đúng thời cơ để lấy đi linh hồn của các tu sĩ nhập ma để làm thức ăn cho chúng.
Cố Thanh Sơn nói: "Thế giới Thần Võ đúng là quá nguy hiểm, sư tôn đã cho ta một bảo vật giúp ta đạt được đến cảnh giới này."
Các tu sĩ vây xung quanh chợt bừng tỉnh, cùng thở phào ra một hơi.
Thì ra là do Bách Hoa thánh nhân ra tay trợ giúp, thảo nào cảnh giới của hắn lại thăng tiến nhanh đến như vậy.
Mà cũng may thật, may mà hắn không bị nhập ma, cũng không phải là một Ninh Nguyệt Thiền thứ hai. Không cần đến sự trợ giúp từ bên ngoài mà có thể dùng tốc độ nhanh kinh khủng như vậy để thăng cấp cảnh giới, trong thế hệ trẻ chỉ có mỗi một mình Ninh Nguyệt Thiền mà thôi.
Vừa nghĩ như thế xong, sự đề phòng và nghi ngờ trong lòng mọi người đều biến mất. Các tu sĩ nhiệt tình bước lên phía trước, vội vàng chắp tay chào.
"Tại hạ đã từng gặp Cố Tướng quân rồi."
"Đa tạ Cố Tướng quân đã cứu giúp lần này."
...
Cho dù thế nào thì Cố Tướng quân cũng đã dùng Thiên kiếp để phá trận, thay đổi hoàn toàn cục diện của cuộc chiến. Đây cũng là việc xưa nay chưa từng có, nếu không có lòng dũng cảm kiên cường thì nhất định không thể nào làm được.
"Lần này thật may là có huynh, nhưng mà cách tu hành này của huynh thật sự quá điên cuồng rồi, mạng sống của mình thì không phải là mạng sống ư?" Gương mặt của Ninh Nguyệt Thiền hiện lên vẻ ân cần quan tâm.
Cố Thanh Sơn cười cười: "Không phải ta vẫn ổn đó sao."
Ninh Nguyệt Thiền nói: "Có thể để ta kiểm tra một chút được không?"
"Đương nhiên rồi."
Ninh Nguyệt Thiền nắm lấy tay hắn, truyền một luồng linh lực vào trong khắp cơ thể của hắn, sau đó từ từ thu về.
"Đúng thật là không sao." Ninh Nguyệt Thiền thở phào nhẹ nhõm. Lúc quay lại, nàng thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, lúc này nàng mới kịp phản ứng lại, hình như mình quan tâm hơi quá rồi thì phải.
Vẻ mặt của Ninh Nguyệt Thiền liền trở nên nghiêm túc, hạ lệnh: "Sức khỏe của Cố tướng quân đã không có vấn đề gì thì chúng ta cũng chuẩn bị quay về doanh trại thôi."
"Vâng!" Các tu sĩ đồng thanh đáp.
- -------
Tại quân doanh, trong quân trướng của Ninh Nguyệt Thiền.
Ninh Nguyệt Thiền, Cố Thanh Sơn và Lãnh Thiên Tinh tập trung lại cùng nói chuyện.
"Công Tôn tướng quân thế nào rồi?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Vẫn còn đang hôn mê." Ninh Nguyệt Thiền trả lời.
"Ngoài ông ấy ra thì còn có ai vẫn còn hôn mê nữa không?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Ninh Nguyệt Thiền đáp: "Có, còn có mấy trinh sát đã phát hiện một thanh trường đao được khảm nạm ở trong vách đá nữa, lúc bọn họ lấy nó ra thì lập tức rơi vào trạng thái hôn mê."