Bọn chúng tới từ đâu?
Là ai đã tạo ra bọn chúng?
Chúng thực sự là yêu quái ư?
Mặc dù đã trải qua hết hai kiếp người, nhưng đây là lần đầu tiên Cố Thanh Sơn tự hỏi bản thân về vấn đề này.
Hắn cứ mải mê suy nghĩ, nhưng càng nghĩ thêm thì hắn lại càng cảm thấy bí mật trong đó sâu xa như đại dương vậy, nó khiến cho lòng người run sợ đến mức không thể hiểu rõ được chân tướng.
Cố Thanh Sơn quay lại nhìn các vị đại tu sĩ của thế giới Tu hành, thấy họ bị những lời giải thích của mình làm cho hoang mang, đến bây giờ vẫn chưa phục hồi tinh thần lại được.
Ninh Nguyệt Thiền thở dài một hơi, lên tiếng đầu tiên: "Nếu như không thể tránh được trận tranh đấu này, thì chúng ta hãy xem xét thật kỹ đồ đạc của bọn họ, tìm kiếm một ít tin tình báo của họ xem sao."
Cũng đúng, ở đây đều là những đại tu sĩ Nguyên Anh cảnh và Hóa Thần cảnh, cho nên kiến thức của họ rất uyên bác. Mọi người cùng nhau thảo luận tiếp thu ý kiến của nhau, nói không chừng có thể phát hiện ra điều gì đấy cũng nên.
Các tu sĩ bèn lấy ra đủ các thứ nhặt được, nào là binh khí, đĩa bát quái, đan dược, bùa chú... bày đầy ra đất. Mọi người nhanh chóng phát hiện ra rằng những chiếc mũ mà tu sĩ thế giới kia đội trên đầu có tác dụng ngăn cách toàn bộ khí tức.
Một đại tu sĩ luyện khí nhiều kinh nghiệm nói: "Những trang bị như thế này ai ai cũng có cả, với mức độ thông dụng như vậy thì có thể nói rõ rằng bọn họ đang sống trong một môi trường cần phải đề cao cảnh giác từng giây từng phút."
Cố Thanh Sơn nhặt thanh trường kiếm của tên kiếm tu lạ mặt lúc nãy lên, quan sát một cách vô cùng tỉ mỉ. Thanh kiếm này vẫn còn rất mới, dường như nó chỉ mới được rèn xong cách đây không lâu, có lẽ t tên kiếm tu lạ mặt kia cũng vừa mới nhận được nó trước khi lên đường mà thôi.
Trong giao diện Chiến Thần, mục "Kỹ nghệ chiến thần" đột nhiên nhấp nháy, mấy dòng chữ gợi ý hiện ra.
[Phát hiện được kiếm.]
[Đây là bội kiếm của đệ tử chân truyền ở Quảng Dương môn, từng thi triển các kỹ năng như sau:]
[Chiêu thức thứ bảy trong kiếm pháp cơ bản của Quảng Dương môn, người thi triển: Trương Hoằng Trì.]
[Bí kiếm Hồng Lưu, người thi triển: Trương Hoằng Trì.]
[Bởi vì hai chiêu kiếm quyết này đến từ một thế giới nào đó mà người chơi chưa bao giờ tiếp xúc, cho nên muốn lĩnh ngộ được kiếm quyết thì hồn lực sẽ bị hao tổn nhiều hơn mấy lần.]
[Để lĩnh ngộ được chiêu thức thứ bảy trong kiếm pháp cơ bản của Quảng Dương môn, cần tiêu hao 17 điểm hồn lực.]
[Để lĩnh ngộ được bí kiếm Hồng Lưu, cần tiêu hao 190 điểm hồn lực.]
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn lập tức sáng lên. Đây chính là bí kiếm lúc nãy, nó có uy lực ghê gớm vô cùng.
Nếu Cố Thanh Sơn không có Yến Quy chuyên dùng để chém giết, thì e rằng hắn phải tiêu tốn khá nhiều sức lực để giành được chiến thắng.
Chính vì thế, hắn phải nắm chắc được bí kiếm này, cho dù có tiêu hao nhiều hồn lực hơn nữa cũng hoàn toàn không đáng kể.
Hắn lập tức nói: "Tôi chọn lĩnh ngộ bí kiếm Hồng Lưu."
[Người chơi đã tiêu tốn 190 điểm hồn lực, bây giờ người chơi đã lĩnh ngộ được bí kiếm: Hồng Lưu.]
Một dòng nhắc nhở nữa lại xuất hiện.
[Ngài đã học được kiếm quyết của thế giới khác.]
[Xin chúc mừng, thực lực cá nhân của ngài tạm thời đã đáp ứng được yêu cầu, bây giờ ngài đã có thể tiến hành nhiệm vụ thần thông thứ ba.]
Cố Thanh Sơn đọc xong dòng nhắc nhở, trong lòng lập tức vui mừng không xiết.
Cuối cùng thì hắn cũng có thể tiếp tục thực hiện nhiệm vụ thần thông rồi! Hoàn thành xong bảy nhiệm vụ là hắn có thể lấy được thần thông của hai cảnh giới!
Cố Thanh Sơn nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy các tu sĩ đang kiểm tra tất cả các chiến lợi phẩm, động tác rất nhanh nhẹn mà vẫn vô cùng trật tự. Với hoàn cảnh như bây giờ, hắn không thể nào tự tiện rời khỏi đội ngũ, bỏ đi một mình được. Vì vậy, hắn tạm thời kiềm chế sự vội vã trong lòng, đi đến chỗ bọn họ, tham gia vào việc nghiên cứu kiểu cách tu hành của thế giới kia.
Xem xét một lúc, Cố Thanh Sơn phát hiện ra trên người mỗi tu sĩ dị giới đều đeo một miếng ngọc bội với đủ các kích cỡ và màu sắc khác nhau, thi thoảng còn phát ra linh quang.
Mọi người ngắm nghía, tìm hiểu một lúc lâu sau rồi đều thống nhất cho rằng nó là pháp khí không gian, có công dụng giống như một cái túi trữ vật.
Có một tu sĩ tinh thông về vấn đề này đến xem thử một chút, nhưng cuối cùng cũng không khỏi lắc đầu. Có điều, hắn ta vẫn không chịu từ bỏ, nhặt một miếng ngọc bội khác nghiên cứu một lúc.
Một lúc lâu sau, tên tu sĩ này cuối cùng cũng đành phải buông xuôi. Hắn ta quay sang giải thích với mọi người: "Phương pháp luyện chế và cấu tạo của mảnh ngọc bội này rất tuyệt diệu, cũng chỉ có chủ nhân của nó mới biết cách mở ngọc bội này thôi. Một khi chủ nhân của nó mất mạng, thì không một ai có thể mở nó ra được nữa."
Mọi người nghe xong, chán nản lắc đầu thở dài.
Lúc này, các vị tu sĩ lại cầm áo giáp của tu sĩ dị giới lên, sau đó cũng để sang một bên. Một vị tu sĩ am hiểu luyện khí bước lên phía trước, lật những bộ giáp và vũ khí lên xem, cuối cùng nói: "Binh khí vô cùng sắc bén, áo giáp cũng rất kiên cố. So ra thì đồ đạc của họ kém hơn thế giới Thần Võ một chút, nhưng mà chắc chắn là mạnh hơn đồ của chúng ta."
Phương pháp luyện khí của thế giới Thần Võ quả thực rất tinh xảo, điều này đã được tất cả mọi người ở đây công nhận rồi.
Một vị tu sĩ có sở trường về mặt đan dược nhặt một viên từ dưới đất lên, ngửi qua một chút sau đó bẻ đôi nó ra, cho vào miệng nếm thử. Hắn ta nhắm mắt lại, nhận xét: "Trình độ luyện đan của họ cao hơn chúng ta nhiều, tác dụng của viên đan dược này đã vượt qua tiêu chuẩn cao nhất của chúng ta rồi."
"Bùa chú của họ cũng mạnh hơn của chúng ta." Lại có một người nhặt mấy lá bùa lên rồi nói.
Lúc này đây, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Thật là may mắn, thật là may mắn... Lúc nãy cũng nhờ hắn xông lên, dùng một kiếm giết luôn cả mấy tên tu sĩ dị giới chỉ trong chớp mắt, nếu không thì hai bên nhất định sẽ phải đánh nhau rất lâu, cũng rất thảm thiết, khó phân thắng bại.
"Vậy còn trận pháp? Tình độ trận pháp của chúng ta với của họ, ai mạnh ai yếu?" Cố Thanh Sơn đột nhiên nói.
Khi giao thủ trong một không gian nhỏ, thì binh khí, đan dược và bùa chú quả thật là những công cụ hỗ trợ đắc lực nhất đối với tu sĩ. Nhưng còn trong những trận chiến quy mô lớn, trận pháp mới chính là nhân tố quan trọng nhất.
Bọn họ nghe thấy một người báo cáo: "Bọn ta vừa mới phát hiện ra rằng trận pháp sư Vương Vận đã chết rồi."
"Chết rồi ư?"
"Đây chính là thi thể của gã." Có người chỉ vào một bộ xương nằm ở trong góc.
"Lạ thật, lúc nãy còn không thấy bóng dáng gã đâu, sao bây giờ lại chết rồi chứ?" Lãnh Thiên Tinh nói.
Ngay lúc này, bọn họ nhìn thấy một hình ảnh được phóng ra từ trong bình bát, chiếu vào giữa không trung.
Đây chính là chuyện xảy ra đối với Vương Vận lúc nãy.