Chương 345: Giao dịch với thiên ma
Cập nhật 3 năm trước
Trong Thiên Ma, Thiên Ma cấp thấp được xem như vật sở hữu riêng của Thiên Ma cấp cao, không có chút quyền tự chủ nào. Khi Thiên Ma cấp thấp gặp được Thiên Ma cấp cao, phải gọi là chủ nhân.
“Tại sao ngươi muốn gặp Ma Quân?” Thiên Ma nữ nhìn thanh kiếm đang kề trên cổ mình, bổ sung thêm: “Ngươi phải biết rằng nếu ta nói với Ma Quân chuyện này, Ma Quân sẽ cho rằng ta đang chọc ngài ấy để tìm vui.”
Nàng ta bất giác run rẩy, nói: “Ngài ấy nhất định sẽ giày vò ta vài trăm năm, sau đó khiến ta hồn tiêu phách tán.”
Cố Thanh Sơn vỗ vào túi trữ vật, lấy bình Thiên Ma ra, đặt ngay ngắn trên tay mình. Từ trong chiếc bình loáng thoáng truyền đến tiếng hát của một nữ tử, như thật như ảo, như gần như xa, nếu như nghe kỹ, sẽ khiến người ta hoàn toàn quên mất bản thân mình là ai.
“Cái này có thể khiến nàng ta không giết cô.” Cố Thanh Sơn nói.
Từ khi Thiên Ma nữ nhìn thấy cái bình đó, ánh mắt chưa rời khỏi nó một giây nào.
“Đây là Thiên Ma Hóa Sinh Trì. Đúng vậy, ta tuyệt đối không nhầm đâu.” Nàng ta lẩm bẩm, sau đó đột nhiên đứng lên, nói: “Ta sẽ đi gặp chủ nhân ngay lập tức, nêu rõ yêu cầu của ngươi với ngài ấy. Có điều, ma lực của chủ nhân rất mạnh, đi đến thế giới này sẽ rất khó khăn, ta không dám chắc là ngài ấy sẽ tự mình đến.”
“Vậy phải làm sao?”
“Có lẽ ngài sẽ phái một tâm phúc đến đây.”
“Vậy cũng được, mời.” Cố Thanh Sơn ra hiệu cho Địa kiếm rời khỏi cỗ nàng ta. Thiên Ma nữ lập tức bay lên giữa không trung, rồi đột nhiên biến mất.
Sau khi nàng ta rời đi, Địa kiếm lại hỏi: “Ngươi muốn hợp tác với Thiên Ma để đối phó với tu sĩ Thái Hư cảnh?”
“Cũng không hẳn là vậy, chẳng qua là đang tìm cách bảo hổ tự lột da thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
Địa kiếm nói: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, Thiên Ma là ngoại tộc, còn giữa các tu sĩ đều là cùng tộc?”
“Ngoại tộc hay không ngoại tộc, đây không phải là điều quan trọng.” Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói: “Mặc kệ là ai hấp thụ được hai thế giới này, cho dù có là cha của ông trời, ta cũng phải khiến người đó rụng răng.”
Không lâu sau, bóng đêm đột nhiên rung động. Thiên Ma nữ đáp xuống đầu tiên, sắc mặt nàng ta có vẻ khá căng thẳng, nói: “Đến rồi.”
“Làm phiền rồi.” Cố Thanh Sơn liền đứng lên.
Đột nhiên, một vệt sáng êm dịu chợt lóe lên rồi biến mất, trong hư không truyền đến tiếng hát nhẹ nhàng của một cô gái. Lần này, âm thanh đó không còn loáng thoáng khi ẩn khi hiện, mà là âm thanh có thể nghe rõ được từng câu từng chữ. Chẳng qua, tiếng ca này không phải là tiếng người, mà là tiếng của Thiên Ma.
Bài hát vừa vất lên được một lúc, mười hai bông hoa trong suốt màu hồng liền xuất hiện trong hư không. Một lúc sau, bông hoa nở rộ, mười hai Thiên Ma nữ quyến rũ động lòng người đứng ở trong đó. Bọn họ hát lên khe khẽ, tao nhã từ trên trời đáp xuống.
Mười một Thiên Ma nữ đến trước mặt của Cố Thanh Sơn, cùng cúi người hành lễ, sau đó lui sang bên cạnh, tạo thành hai hàng.
Thiên Ma nữ giao dịch với Cố Thanh Sơn trước đó cúi người, cực kỳ cung kinh dẫn một thiếu nữ áo đen bước ra. Sau lưng của thiếu nữ này tỏa ra rất nhiều bóng đen, chúng nó đều đang thét gào thảm thiết, dường như chúng đang phải chịu đủ mọi sự đau khổ khi bị tra tấn hành hạ.
Mấy bóng đen này bay nhảy lung tung, cố hết sức thoát ra từ sau lưng nàng ta, nhưng cho dù chúng chạy trốn thế nào, cuối cùng vẫn bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo về sau lưng thiếu nữ áo đen.
Thiên Ma nữ chỉ vào Cố Thanh Sơn, nói: “Chính là hắn.”
Thiếu nữ mặc áo đen liếc nhìn bình gốm trong tay Cố Thanh Sơn, khẽ híp mắt lại, sau đó ngước lên nhìn đăm đăm vào đôi mắt của hắn.
Một tu sĩ Nhân tộc trẻ tuổi...
Nụ cười nở rộ trên mặt nàng ta.
Nàng ta quay sang nói khẽ với Thiên Ma nữ bên cạnh: “Lần này ngươi làm rất tốt, chủ nhân sẽ thưởng cho ngươi.”
Thiên Ma nữ nghe vậy liền thả lỏng người, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Thiếu nữ mặc áo đen tiến dần đến trước mặt Cố Thanh Sơn, hơi khom người thi lễ, nói: “Đạo hữu tìm chủ nhân nhà ta, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Sao chủ nhân của ngươi lại không đến?”
“Là do quy tắc về không gian. Thiên Ma quá mạnh, thế giới này không thể chịu được uy lực thần kì của ngài ấy, cho nên ta tới thay ngài ấy.”
“Ngươi có thể làm chủ được không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không thể, nhưng ta có thể truyền đạt ý kiến của ngài cho chủ nhân.” Thiếu nữ mặc áo đen nói.
Cố Thanh Sơn chỉ cười mà không nói gì.
Thiếu nữ mặc áo đen quan sát hắn, bảo: “Có rất ít tu sĩ Nhân tộc chủ động gọi chúng ta đến, dù có cũng chỉ vì mong muốn truy tìm sức mạnh. Còn ngươi, thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh.”
“Bởi vì ta không khao khát sức mạnh của các ngươi.”
“Vậy ngươi tìm chủ nhân của chúng ta để làm gì?”
Cố Thanh Sơn nói: “Bàn chuyện làm ăn.”
“Lời lãi thế nào?”
“Ba hồn bảy vía của một tu sĩ Thái Hư cảnh.”
“Thái Hư cảnh? Đạo hữu, ngươi muốn chủ nhân nhà ta giết địch giúp ngươi?” Thiếu nữ mặc áo đen phản ứng rất nhanh, nàng ta tiếp tục nói: “Ngươi phải biết cường giả Thái Hư cảnh mạnh như nào chứ? Cho dù là chủ nhân nhà ta cũng phải đánh đổi một số thứ mới có thể giành thắng lợi.”
Nàng ta không còn cung kính nữa, thậm chí trong lời nói còn có vẻ ác độc, mang theo sát ý nhè nhẹ.
Cố Thanh Sơn nói: “Muốn có được gì đó thì nhất định phải nỗ lực trả một cái giá tương đương. Đây là đạo lý luôn đúng trong mọi trường hợp.”
Thiếu nữ mặc áo đen nói: “Hồn phách của tu sĩ Thái Hư cảnh đúng là đồ vật không tệ, nhưng cái giá phải bỏ ra quá nặng nề, khuyên ngươi đừng nằm mơ ngư ông đắc lợi nữa!”
“Không, cái giá cũng không nặng như vậy.”
“Là sao?”
“Nếu để cho tu sĩ Thái Hư cảnh xuất hiện ở Thiên Ma giới, các ngươi liệu có nắm chắc được thành công hay không?” Cố Thanh Sơn nói.
Thiếu nữ mặc áo đen cười lạnh: “Cho dù hắn kẹt ở Thiên Ma giới của chúng ta, muốn giết chết tu sĩ cỡ này vẫn là chuyện khó, phía chúng ta sẽ chết mất vô số đồng bạn. Hơn nữa, tu sĩ Nhân tộc làm sao có thể đến thế giới của chúng ta?”
Cố Thanh Sơn không nói gì, chỉ nâng bình gốm trong tay lên cao hơn một chút. Thiếu nữ áo đen thấy vậy khẽ giật mình, bỗng nhiên hiểu ra.
“Ngươi muốn dùng Thiên Ma Hóa Sinh Trì để đưa tu sĩ Thái Hư cảnh vào thế giới của chúng ta!”
“Chính xác.”
“Thiên Ma giới của chúng ta ngăn cách với vạn giới khác, trừ Thiên Ma ra thì bất kỳ sinh linh hay thông tin gì cũng đều không thoát ra được…” Thiếu nữ mặc áo đen trầm ngâm: “Đây đúng là một biện pháp tốt, nhưng tu sĩ Thái Hư cảnh mà điên lên thì sẽ có lực phá hoại rất kinh khủng.”
Cuối cùng, nàng ta lắc đầu nói: “Đối phó với nhân vật mạnh mẽ như vậy, không chắc chắn mọi bề thì chủ nhân sẽ không ra tay đâu.”
Cố Thanh Sơn tiếp tục: “Ta đã nói, đây là một cuộc làm ăn.”
“Làm ăn? Ý ngươi là gì?” Thiếu nữ áo đen nhìn hắn, chờ mong lời tiếp theo của hắn.