Ở phía dưới bầu trời, bình bát tỏa ra vầng sáng vàng rực rỡ, thu con Kỳ Lân Liệt Diễm vào trong đó. Có điều, khi Bi Ngưỡng đại sư vẫn chưa kịp thu bình bát lại, thì đã bị một ngọn lửa quấn quanh thân thể, hòa tan vầng sáng vàng bao quanh người ông.
Vẻ mặt của Bách Hoa tiên tử trở nên cực kỳ nghiêm trọng, nhanh chóng bắt một pháp ấn.
Kim pháp trong Ngũ Hành, Long Đoạt Châu!
Chín con Bàn Long màu vàng khổng lồ chợt xuất hiện, bao quanh Bi Ngưỡng đại sư. Bọn chúng lần lượt há miệng, cố hết sức hút hết ngọn lửa trên người ông ấy. Sau đó, chín con Bàn Long lượn lờ uốn quanh định bay ra khỏi chỗ đó, nhưng giữa đường đã bị ngọn lửa thiêu rụi không còn sót lại gì cả.
Bách Hoa tiên tử buông tay xuống, bỏ pháp quyết ấy đi, nhẹ nhàng thở dốc.
Thật là nguy hiểm, lúc nãy chỉ một chút xíu nữa thôi, Bi Ngưỡng đại sư đã phải chết rồi.
“Tiểu mỹ nhân, nàng cứu tên hòa thượng này làm gì? Hôm nay lão ta nhất định sẽ chết, nàng cứ mặc kệ lão ta đi.” Công tử áo tím cười nói.
Cách vài trăm mét trên đỉnh đầu hắn ta, một Yêu cơ Thiên Ma hiện ra nửa người, đang chuẩn bị nhảy xuống. Nhưng đột nhiên, trên người công tử áo tím lại tỏa ra một luồng ánh sáng bảy màu. Yêu cơ Thiên Ma gặp phải ánh sáng đó, còn chưa kịp hét lên một tiếng, đã lập tức hóa thành hư vô.
Một cái khóa trường mệnh lơ lửng bồng bềnh trên người của công tử áo tím, tiếp tục tỏa ra ánh sáng bảy màu, chiếu rọi bốn phương. Trong ánh sáng bảy màu đó, có một luồng sức mạnh cuồn cuộn đang truyền ra khắp mọi nơi.
Sắc mặt của công tử áo tím hơi thay đổi, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Đã xảy ra chuyện gì? Lúc nãy hình như có thứ gì đó tiến đến.” Hắn ta ấn vào ngọc bội trên người mình, lấy ra một bộ giáp mặc lên.
Tình hình này có vẻ rất khác thường, vì vậy hắn ta bắt đầu trở nên cảnh giác.
“Tỷ tỷ!” Uyển Nhi thất thanh nói.
“Đúng thế, đó là khóa trường mệnh hộ thân của ta, đã bị hắn luyện hóa, chiếm làm của riêng.” Tình Nhu nói. Nàng cắn chặt răng, trong lòng vô cùng không cam tâm.
Không ngờ đồ của chính mình lại vô tình giúp hắn đỡ được đòn công kích trí mạng đó. Đó là bảo vật quý giá nhất trong thế giới của nàng, chuyên dùng để khắc chế tà ma ngoại đạo.
Thế giới của nàng từng dựa vào pháp bảo này để chống chọi với Thiên Ma. Tuy công tử áo tím không biết thứ này dùng để làm gì, nhưng theo bản năng hắn ta cảm thấy đó là món đồ tốt, cho nên đã đoạt đi.
“Đáng tiếc! Đáng tiếc! Nếu như không có khóa trường mệnh của ta ở đó, hắn ta tuyệt đối không biết làm sao đối phó được với Thiên Ma!”
Lúc trước, khi hai thế giới xảy ra chiến tranh, cha mẹ nàng bị giết, thế giới bị đoạt đi, bản thân nàng cũng trở thành tù nhân. Không những thế, bảo vật tùy thân chứa đựng biết bao hồi ức này, bây giờ cũng trở thành đồ của người khác.
Tình Nhu nhắm mắt lại, hai hàng lệ rơi xuống.
Bên phía còn lại của bầu trời, thiếu nữ áo đen nói: “Khóa trường mệnh đó chuyên dùng để khắc chế Thiên Ma, chứa đựng sức mạnh của cả một thế giới. Đáng tiếc chân thân của ta không thể đến đây, nên không đối phó được.”.
Chuyện này quả thực rất khó giải quyết, chi bằng tìm cơ hội giết tên thiếu niên trước mắt, thử đoạt đi bình Thiên Ma.
Nàng ta đang cân nhắc xem làm thế nào mới có lợi, thì đột nhiên nghe Cố Thanh Sơn hỏi: “Với pháp lực của ta, rốt cuộc phải mất bao lâu mới có thể thi triển Xuyên Qua Ma Giới?”
Lúc nãy hắn có thử một chút, phát hiện tuy bản thân đã học được Xuyên Qua Ma Giới, nhưng mà chiêu bí pháp này không dễ dàng thi triển, bởi linh lực hoàn toàn không đủ dùng. Với cảnh giới của hắn, muốn một mình khởi động bảo vật này, vốn là chuyện không tưởng.
Cố Thanh Sơn đột nhiên hiểu ra, bản thân hắn đã tính sai rồi.
Ban đầu Tân Tôn Giả dựa vào năng lực của Yêu Thánh, còn phải mượn sức mạnh của sáu tên Yêu Thánh, mới có thể khởi động bình Thiên Ma.
Mà đó chỉ mới là khởi động bình Thiên Ma mà thôi, còn muốn dùng nó vào những việc khác thì bắt buộc phải dựa vào sức mạnh của vô số Yêu cơ Thiên Ma ở dưới đáy sông Ma Vân, như vậy mới có mở ra được cánh cửa hư không dẫn đến Ma giới.
Lúc đó, là hai tên Thiên Ma đã phá vỡ được ánh hào quang, dẫn theo phân thân của Bách Hoa tiên tử tiến vào Ma giới, còn một mình Tân Tôn Giả vốn không thể nào làm được. Trong khi đó, Tân Tôn Giả đả đến Yêu Thánh cảnh, còn Cố Thanh Sơn mới chỉ là Nguyên Anh cảnh.
Thiếu nữ áo đen như cười như không, nói: “Dựa vào sức mạnh của một mình ngươi, nếu ngươi ngày đêm không ngừng nghỉ truyền linh lực vào Thiên Ma Hóa Sinh Trì, trong vòng một năm may ra có thể mở được cánh cửa đi thông hai giới.”
Thì ra chân tướng lại tuyệt vọng đến vậy.
Pháp quyết trong tay Cố Thanh Sơn chỉ hơi dừng lại một chút, ngay sau đó hắn khẽ quát lên: “Giúp ta mở cửa đến Ma giới!”
“Ồ? Ngươi không bỏ cuộc à?” Thiếu nữ áo đen nghiêng đầu nhìn hắn.
“Hồn phách của tu sĩ Thái Hư cảnh đang ở ngay dưới mắt ngươi, ngươi có muốn hay không?” Cố Thanh Sơn cũng nhìn nàng ta.
Thiếu nữ áo đen cúi đầu nhìn xuống, thấy tu sĩ áo tím đó vừa mới thăng lên Thái Hư, cảnh giới vốn không ổn định. Hơn nữa, hắn ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô gái ở cảnh giới Phong Thánh kia, tỏa ra dục vọng mãnh liệt.
Một kẻ như vậy quả thực là một miếng mồi ngon. Nếu như có thể ăn hắn ta, mình nhất định có thể tăng thêm một bậc.
Ánh mắt của nàng ta dần dần trở nên quyết liệt.
“Muốn, đương nhiên là muốn rồi, nhưng mà hắn ta là Thái Hư cảnh, Xuyên Qua Ma Giới chưa chắc có tác dụng với hắn ta.” Thiếu nữ áo đen nói.
“Cho nên ta mới cần phải mở ra con đường thông đến Thiên Ma giới thật nhanh, tuyệt đối không được chậm trễ! Nếu không hắn ta sẽ chạy mất.” Cố Thanh Sơn nói.
Thiếu nữ áo đen suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như vậy, cơ hội chỉ có một lần, chúng ta cần phải gọi thêm nhiều Thiên Ma đến để cùng nhau thi triển trận pháp này, như thế mới có thể đạt được hiệu quả mà ngươi nói.”
Thiếu nữ áo đen lại niệm pháp quyết lần nữa, bắt đầu mượn sức của Thiên Ma Hóa Sinh Trì, kêu gọi thêm Thiên Ma.
Thôi cũng được, cứ thử thêm lần nữa xem sao, dù gì đó cũng là một hồn phách hiếm có, phải ngàn năm mới có được một lần cơ hội.
Ở bên dưới, một ngọn lửa trong suốt đánh vào trước ngực của Bi Ngưỡng đại sư, khiến ông ấy bị văng xuống đất lần nữa. Bình bát rên lên một tiếng, rồi cũng đuổi theo ông.
Ngọn lửa trong suốt bay trở về, dừng lại trong tay của công tử áo tím. Hắn ta nhìn chằm chằm Bách Hoa tiên tử, nói: “Ta cho nàng một cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn làm thị nữ của ta đi. Nếu như nàng từ chối, kết cục sẽ thê thảm gấp vạn lần.”
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn ta bỗng nhiên thay đổi: “Không đúng, đây không phải là chân thân.”
Hắn ta hơi cảm nhận một chút rồi ném ra một ngọn lửa về một hướng. Từ giữa không trung bất chợt hiện ra một bóng dáng màu xanh lục, bay nhanh thoăn thoắt né tránh ngọn lửa đó.