Chương 356: Hồn lực và thần lực
Cập nhật 3 năm trước
“Cách thì có, nhưng xung quanh đây không đủ sinh linh, chúng ta không thể áp chế thần lực. Mà thần uy của ta thì quá lớn, không thể thi triển ở thế giới này được, bằng không ta sẽ lập tức bị trục xuất khỏi đây.” Thiếu nữ áo đen nói nhanh.
“Lại là thần lực! Thần lực thực ra là gì!” Cuối cùng Cố Thanh Sơn cũng nhịn không được mà hỏi.
Lúc ở biển kiếm, chiến giáp Hồng Hoang Liệt điễm phát động thần lực để điều khiển cả một biển kiếm, khi đó đã tiêu hao hết thần lực của nàng ấy. Bây giờ, Thiên Ma đế quân lại nhắc đến thần lực, vậy rốt cuộc đó là gì?
Thiếu nữ áo đen đáp: “Ngươi biết cũng chẳng ích gì, thần lực là nguồn sức mạnh cổ xưa nhất cơ bản nhất của chúng sinh, xuất phát từ linh hồn.”
Đầu óc Cố Thanh Sơn trống rỗng, lời giải thích này dường như đã được nghe ở đâu đó.
“Hồn lực rốt cuộc là gì?”
“Là nguồn sức mạnh cổ xưa nhất cơ bản nhất của chúng sinh, xuất phát từ linh hồn.”
Lúc đó, hắn phải lựa chọn giữa viêc dùng hồn lực hoặc kinh nghiệm để thăng cấp, đây là lời giải thích của về hồn lực.
Thần lực cũng chính là hồn lực. Mà bây giờ, Thiên Ma cần hồn lực.
“Thứ ngươi nói là hồn lực phải không?” Hắn không kiềm được, hỏi ra.
“Hồn lực là cách gọi của chúng thần thời Thượng cổ, bây giờ mọi người đều gọi là thần lực.” Thiếu nữ áo đen tiếp tục nói: “Đúng vậy, hồn lực là nguồn sức mạnh cổ xưa nhất cơ bản nhất của chúng sinh, có nguồn gốc từ linh hồn, vô cùng kì diệu.”
“Ta… có hồn lực.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tất nhiên là ngươi có hồn lực.” Thiếu nữ áo đen liếc nhìn hắn một cái: “Mọi sinh linh đều có thần lực, nhưng thần lực của một người lại có hạn, vốn dĩ không đủ dùng.”
“Ngươi cần bao nhiêu hồn lực?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
“Ít nhất là năm trăm thần lực mới có thể nhanh hơn được!” Thiếu nữ áo đen nói: “Ngươi là tu sĩ Nguyên Anh, thần lực nhiều nhất cũng chỉ có hai trăm, mà nếu rút hết ra thì ngươi sẽ chết, chưa kể là nhiêu đó cũng không đủ.”
Cố Thanh Sơn nhìn điểm hồn lực của mình.
[Hồn lực hiện tại: 7910/200.]
Quả thực giới hạn cao nhất của hồn lực là 200.
Hắn lại hỏi thêm: “Ta không thể có nhiều hơn hai trăm sao?”
“Tất nhiên là không thể, chỉ đến khi ngươi thăng cấp lên Hóa Thần cảnh, thần lực mới được nâng lên giá trị tương ứng.”
“Trừ cách đó ra thì sao?”
“Không có cách nào khác! Trừ phi ngươi là người vô cùng đặc biệt, không thì sức mạnh linh hồn của từng sinh linh đều có giới hạn nhất định, không thể nhiều hơn.” Thiếu nữ áo đen bổ sung thêm: “Đây là quy luật căn bản của mọi thế giới, không có ngoại lệ!”
Cố Thanh Sơn lặng lẽ gật đầu, nói: “Hãy dùng hồn lực của ta.”
“Ngươi không muốn sống nữa à?”
“Dùng đi!”
“Ngươi sẽ phải chết.”
“Cứ dùng đi!”
“…Được rồi. Nắm lấy tay ta.”
Ngay khi bàn tay của hai người họ đan vào nhau, trên giao diện Chiến Thần hiện lên một dòng chữ.
[Thiên Ma nữ đế yêu cầu hấp thụ hồn lực của ngài.]
[Ngài đồng ý chi ra bao nhiêu hồn lực cho nàng ta sử dụng?]
Mặc dù đã đột phá liên tiếp hai lần, nhưng hồn lực của Cố Thanh Sơn vẫn còn dư khá nhiều. Hắn nhìn điểm hồn lực của mình thêm lần nữa để khẳng định rằng mình không hoa mắt.
[Hồn lực hiện tại: 7910/200]
Nàng ta nói ít nhất cần năm trăm, thế thì… mình cho nàng ta sáu trăm vậy.
“Chi ra 600 hồn lực!” Cố Thanh Sơn nói.
[Đã giao ra 600 hồn lực, còn lại 7310/200 hồn lực.]
Trong thoáng chốc, một lượng lớn hồn lực nhập vào tay thiếu nữ áo đen, ở giữa bàn tay của hai người sinh ra một sức đẩy không thể kháng cự lại được.
Mộ luồng khí hất thiếu nữ áo đen bay ra ngoài mấy trượng, mái tóc đen xổ tung, tay áo bay phừng phực.
Gương mặt nàng ấy tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
“Không ngờ ngươi lại có nhiều thần lực như vậy, đây chính là thần lực của cảnh giới Phong Thánh! Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tuy rằng nàng ấy đang nói chuyện với Cố Thanh Sơn, nhưng tay vẫn di chuyển không ngừng. Pháp quyết từ tay nàng bắn ra liên tục, không gian xung quanh bị vỡ tan, trăm ngàn đóa hoa xuất hiện trước mặt hai người.
Bình Thiên Ma phát ra một tiếng nổ vang, chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành xong thuật pháp!
“Đây chính là điều kì diệu của hồn lực, có thể thay đổi quy luật, bất chấp nhân quả, cũng là thứ mà Thiên Ma bọn ta mãi mãi theo đuổi.” Gương mặt của thiếu nữ áo đen trông rạng rỡ vô cùng.
“Tốt lắm.” Tay Cố Thanh Sơn kết thành một pháp ấn, nói: “Bây giờ chúng ta nên đi lên rồi!”
Ngay lúc này, dưới bầu trời phát ra một tiếng rền vang dội! Khắp mặt đất bị lửa thiêu nứt toạc, Bách Hoa tiên tử lại trốn vào không trung. Chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm tỏa ra vầng sáng rực rỡ, bảo vệ toàn bộ cơ thể nàng.
May mà có Chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm, từ lúc chiến giáp xuất hiện, Bách Hoa tiên tử không lần nào bị thương. Có điều, linh lực và thể lực của nàng đã tiêu hao rất nhiều, hơn nữa lại không có thời gian phục hồi.
“Tình hình đã biến chuyển, ta không chỉ muốn ngươi, ta còn muốn thần kỹ của ngươi.” Công tử áo tím nhìn Bách Hoa tiên tử như thể đang nhìn một báu vật.
Bách Hoa tiên tử nói: “Hãy rời khỏi thế giới này, chỉ cẩn ngươi thề độc trước Thiên Đạo, không nói với bất kì ai về thế giới này, cũng không quay lại đây nữa, thì ta sẽ suy nghĩ đến việc dùng thuật pháp để đổi lấy bình yên cho thế giới này.”
Công tử áo tím nói: “Không được, thế giới này là của ta, thế giới của các ngươi cũng là của ta.” Sau đó, hắn ta lại hỏi: “Ngươi thật sự không muốn trở thành tỳ nữ của ta sao? Ta sẽ đối xử tốt với ngươi, ngươi sẽ là người duy nhất trong cả thế giới của các người có thể sống sót.”
Bách Hoa tiên tử nhíu mày nói: “Thật ra cũng không có lý do gì khác, chỉ là vẻ mặt của ngươi quá hèn hạ, khiến ta vừa nhìn là cảm thấy căm ghét.”
Công tử áo tím ngẩn ra một lúc rồi mới phản ứng lại.
Quá hèn hạ...
Hắn ta đã từng tuổi này rồi, mà vẫn chưa có ai dám nói với hắn ta câu này.
Công tử áo tím giang hai tay ra, một đám lửa xám bập bùng trong lòng bàn tay hắn ta.
“Bây giờ ngươi không còn thêm điều kiện có lợi nào nữa.” Công tử áo tím lạnh lùng nói.
Cuối cùng hắn ta đã nghiêm túc, quyết tâm tấn công toàn lực
“Ta sẽ giết ngươi trước, sau đó giam giữ linh hồn ngươi, hạ ba mươi hai cấm chế lên thân xác ngươi để ngươi phải sống trong sự đau đớn tột cùng.” Vừa dứt lời, hắn ta liền bổ nhào tới.
Đột nhiên, một mỹ nhân áo trắng từ bên trên từ từ bay đến, đáp xuống bên cạnh công tử áo tím. Hắn ta kinh ngạc nói: “Tình Nhu, sao ngươi lại xuống đây?”
“Công tử, ta đến giúp người!” Tình Nhu nói rồi đưa hồ lô cho công tử áo tím, tiện thể dừng lại bên cạnh hắn ta.
Vẻ mặt công tử áo tím trông dịu dàng hơn, nhẹ nhàng nói: “Như vậy thì tốt…” Nhưng lời nói của hắn ta lại bị nghẹn cứng trong miệng.
Tình Nhu đặt một tay lên vai hắn ta, tay kia bắt quyết, dồn hết sức để bắn pháp quyết này ra. Một làn sóng linh lực dồi dào phát ra từ người nàng ta, tiếng xiềng xích quanh người nàng vang lên ầm ầm.