Bức tường lập tức sụp đổ.
Dòng thác kiếm quang xông ra khỏi hành cung, quét qua ốc đảo, bay đến tận sa mạc mới dần dần tan biến.
Toàn bộ máu thịt và các bộ phận cơ thể đều nát vụn trong dòng lũ tạo thành từ kiếm quang ấy.
Cố Thanh Sơn thu kiếm lại, nói: "Tình hình như vậy không thể giấu bất kì ai được nữa, chuẩn bị nghênh đón địch."
Một chùm sáng màu xanh lục bay lên từ tay Hoàng hậu, hạ xuống giữa hành lang.
Ngũ Hành hệ Mộc, Hút Lấy Sinh Cơ.
Chẳng bao lâu sau, những cánh tay bị chặt đứt, thậm chí những vết máu bắn đầy hanh lang, đều bị ánh sáng màu xanh hấp thu. Sau đó, vầng sáng xanh hóa thành một bông hoa mềm mạu sặc sỡ, bay về tay Hoàng hậu.
Hoàng hậu thu bông hoa lại.
Từ xa đến gần, vang lên đủ loại âm thanh.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chạy mau, vừa rồi rất nhiều người đã chết!" Đây là tiếng kêu của một người phụ nữ.
"Tất cả đi theo tôi!"
"Hoàng hậu thì sao?"
"Bảo vệ bệ hạ!" Có người hô lên.
Trong tình cảnh hỗn loạn ấy, một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên.
"Không cần! Ta ở đây!"
Tất cả âm thanh đều im bặt vì một câu này.
Đây là giọng nói của Hoàng đế bệ hạ!
Bọn thị vệ cung đình men theo giọng nói kia, nhanh chóng tiếp cận đến gần Hoàng đế.
"Tất cả mọi người đi cùng ta, đến phòng Nghị sự." Giọng nói của ông ta vang vọng cả một vùng trời của hành cung.
Nghe được giọng này, Cố Thanh Sơn và Hoàng hậu liếc nhau một cái. Bây giờ chạy đã không kịp, hai người cũng muốn nhìn xem người tới là ai.
Một lúc sau, một đám người tiến vào từ lối đi đầy máu, dẫn đầu là một người khoác áo của đế vương, khuôn mặt cực kỳ âm trầm - Hoàng đế Phục Hi. Mấy chục tên hộ vệ cung đình đi theo phía sau ông ta, hoàng tử cùng công chúa đi ở cuối cùng, theo sát đám người.
Hoàng đế vừa nhìn đã thấy Cố Thanh Sơn, lập tức chỉ vào hắn, nói: "Xông lên, bắt hắn cho ta!"
Cố Thanh Sơn phóng thần niệm ra, quét qua người Hoàng đế rồi lại quét qua chiếc bàn lớn ở sau lưng.
Hoàng đế đang hôn mê kia vẫn bị hắn giấu ở phía sau bàn.
Trong phòng Nghị sự, đồng thời xuất hiện hai Hoàng đế!
Ngay sau khi Hoàng đế ra lệnh, một đám thị vệ lập tức tăng tốc, từ trong lối đi bổ nhào đến.
Những thị vệ cung đình này đều có thực lực cấp ba, cấp bốn, là những người bình thường.
Người thị vệ cùng hắn uống rượu cũng ở trong đó.
Cố Thanh Sơn thấy vậy mà nhức đầu.
Vừa rồi mấy tên đại thần kia xông tới đây, đều là cường giả cấp năm, rõ ràng bọn họ có vấn đề, cho nên hắn chém giết chẳng chút mảy may.
Thế nhưng đám thị vệ này vô tội.
Một khi đã ra tay, Cố Thanh Sơn sẽ không chút lưu tình.
... Nhưng trước hết, hắn cũng không muốn tùy tiện giết người nhỏ yếu vô tội.
Hoàng hậu cảm giác mình sắp phát điên rồi, nắm lấy tay Cố Thanh Sơn nói: "Đây có phải là thật không? Ông ta rốt cuộc có bao nhiêu nhân bản thế?"
Cố Thanh Sơn trầm ngâm, giơ Địa kiếm lên, gác ở trên cổ bà. Hắn nhìn đám thị vệ cung đình, quát lên: "Các ngươi dám lại gần thêm, ta lập tức giết Hoàng hậu!"
Tất cả thị vệ lập tức đông cứng, dừng bước lại.
Hoàng hậu tôn quý bị uy hiếp, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn họ rối rít nghiêng đầu, nhìn về phía Hoàng đế bệ hạ.
Hoàng đế Phục Hi cũng ngẩn người ra, một giây sau, trên mặt ông ta tràn đầy vẻ tức giận và hung ác.
Ông ta hét lớn: "Đó là Hoàng hậu giả, ta ra lệnh các ngươi lập tức giết chết hai người này!"
Nhưng bọn hộ vệ vẫn do dự.
Đang lúc giằng co, công chúa bỗng nhiên chen lấn qua đám người, từ đằng sau đi lên.
"Không, đó không phải là giả, đó thật sự là mẫu hậu!" Công chúa lớn tiếng nói.
"Càn rỡ, ta còn đứng đây mà con dám lên tiếng à?" Hoàng đế nói.
"Là mẫu hậu, mỗi một hành động của mẫu hậu con đều biết, con biết đó là mẫu hậu! Mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ!" Công chúa gấp đến nỗi sắp khóc.
"Con nhận nhầm rồi! Tất cả lên cho ta, giết bọn họ!" Hoàng đế hạ lệnh.
Hoàng hậu cười lạnh nói: "Tất cả thị vệ, nghe lệnh của ta, mau giết tên Hoàng đế giả mạo trước mặt các ngươi này."
Nghe lời này, bọn thị vệ lập tức ngây ngẩn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cố Thanh Sơn vung tay lên, chiếc bàn lớn lập tức bị hắn cách một tầng không khí đẩy ra.
Một người đang hôn mê xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người.
Hoàng đế Phục Hi!
Cố Thanh Sơn thu hồi lại thanh kiếm đang gác trên cổ Hoàng hậu, chỉ về hướng Hoàng đế trong hành lang.
"Ông ta là giả." Hắn nói.
"Ta là giả?" Hoàng đế bệ hạ cười to nói.
Ông ta huy động sức mạnh toàn thân, toàn bộ hành cung đều rung động.
Bên kia, Cố Thanh Sơn cũng lập tức đưa tay lên. Chỉ một thoáng, Địa kiếm hóa thành tàn ảnh, xuyên qua từng lớp thị vệ đâm về phía Hoàng đế.
"Ngu xuẩn!"
Trên tay Hoàng đế xuất hiện một vầng sáng mờ ảo, cách một tầng không khí va vào Địa kiếm.
Ầm!
Một tiếng vang lên, Địa kiếm bị vầng sáng kia đụng vào hơi dừng lại.
Đây là Ngũ Hành hệ Thổ được khai hóa tới cấp năm, Vạn Vật Sụp Đổ!
"Chỉ bằng..." Hoàng đế đang nói, bỗng nhiên im bặt.
Năm tia máu phun ra từ trên người ông ta.
Bốn phía ngập trong máu tanh, cơ thể hoàng đế không còn lành lặn rơi rớt đầy đất.
Cố Thanh Sơn duỗi tay một cái, Địa kiếm bay trở về, lẳng lặng trôi lơ lửng ở trước mặt hắn.
Thuật Khống Kiếm.
Bí kiếm, Tinh Ngân.
"Xin lỗi, ngay cả một phần lực của tôi mà cũng không chịu được, cho nên ông ta là giả." Cố Thanh Sơn nói.
"Nhìn thấy không? Bệ hạ chân chính sẽ vô dụng như vậy sao?" Hoàng hậu cao giọng nói.
Bọn thị vệ cung đình trố mắt nhìn nhau.
Hình như quả thật là vậy, sức mạnh của Hoàng đế bệ hạ, bọn họ cũng từng nhìn thấy, sẽ không vô dụng như vậy.
"Xin Hoàng hậu thứ tội." Bọn thị vệ quỳ rạp lên đất.
Hoàng tử và công chúa chạy vọt vào phòng Nghị sự, đi tới bên cạnh Hoàng hậu.
"Mẫu hậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hoàng tử trẻ tuổi hỏi.
"Có người giả mạo phụ hoàng con, ý đồ lật đổ Đế quốc Phục Hi, bây giờ đã bị bắt." Hoàng hậu nói rất đơn giản, sau đó hạ lệnh: "Người đâu, triệu tập tất cả thị vệ."
"Cẩn thận!" Cố Thanh Sơn quát lên một tiếng lớn.
Hoàng tử lôi ra một thanh dao găm sắc bén, đâm mạnh về phía Hoàng hậu.
Một màn này xảy ra quá đột ngột, không có ai kịp đến cứu giúp.
Leng keng!
Hoàng hậu biến mất, Cố Thanh Sơn đứng ở vị trí trước đó của bà, một kiếm đánh bay con dao sắc nhọn.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Chết tiệt, đều tại ngươi phá hỏng đại sự của bọn ta!" Hoàng tử căm hận nói.
Cố Thanh Sơn giơ kiếm lên, nói: "Nói rõ ràng mọi chuyện, còn có thể giữ lại cho ngươi một cái mạng."
Trên mặt Hoàng tử lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Ngươi muốn biết? Đáng tiếc ta sẽ không nói cho ngươi."
"Ta sẽ khiến ngươi nói." Cố Thanh Sơn trầm giọng đáp.
Trên mặt Hoàng tử mang theo vẻ châm chọc, nói: "Ngươi không còn cơ hội nữa, bây giờ ta sẽ đi, nhưng sẽ còn trở lại."
Không đợi Cố Thanh Sơn có thêm hành động nào, hoàng tử tê liệt ngã xuống đất, không động đậy nữa.