Lúc này, trên giao diện Chiến Thần lại có một hàng chữ nhỏ hiện ra.
[Dưới sự cố gắng của Hoàng đế Phục Hi, Vương giả hùng mạnh nhất của Địa ngục Hàn Băng đã thoát ra.]
[Vị Vương giả này đem theo thuộc hạ, đã bắt đầu hành động. Bọn họ sẽ thúc đẩy tai hoạ này ập đến nhanh hơn, ngài phải ngăn cản lại chuyện này.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Ngăn cản kế hoạch tiếp theo của Hoàng đế Phục Hi, dốc sức bảo đảm sự ổn định của thế giới loài người, bảo đảm sẽ không có nhiều người chết đi, để ngăn lại tốc độ lan tràn của địa ngục Hàn Băng.]
[Giải thưởng của nhiệm vụ: Viện quân đến từ Hoàng Tuyền sẽ tới nhân gian, cùng loài người hợp sức chống lại địa ngục Hàn Băng.]
[Gợi ý nhiệm vụ: Khi một sinh linh chết đi sẽ sinh ra tử khí, mà nhiều tử khí sẽ làm tăng tốc độ lan tràn của địa ngục Hàn Băng.]
Cố Thanh Sơn nhanh chóng đọc qua một lượt.
Cả người hắn đông cứng tại chỗ, nhưng trong mắt hắn lại chợt hiện lên tia sáng của hy vọng.
Viện quân!
Hoá ra còn có viện quân!
Trong kiếp trước, loài người còn chưa chống cự được đến khi viện quân tới, thì cả thế giới đã bị hủy diệt.
Sự hủy diệt ấy không chỉ đến từ địa ngục Hàn Băng, mà là mấy trận tai hoạ xảy ra liên tiếp, trùng điệp không ngừng, cuối cùng lại gặp phải sự sụp đổ của trò chơi.
Rất nhiều nhân tố kết hợp lại, tạo thành tốc độ huỷ diệt nhanh chóng của thế giới.
Lần này, hắn nhất định phải dốc hết sức, trì hoãn lại sự bùng phát của Địa ngục Hàn Băng!
"... Viện quân... Không biết là viện quân như thế nào..."
Cố Thanh Sơn âm thầm suy tư.
Diệp Phi Ly đứng bên cạnh hắn, phiền não nói: "Mấy thứ quái vật này rốt cuộc là gì?”
"Bọn họ đều là người bị chết, đến từ Địa ngục Hàn Băng của Hoàng Tuyền." Cố Thanh Sơn nói.
"Cái hồ này là địa ngục?"
"Không, nơi này chẳng qua là một là một góc bằng móng tay của Địa ngục Hàn Băng mà thôi."
Diệp Phi Ly đột nhiên thò chân ra, hung hăng đạp một cước lên mặt người dữ tợn kia. Mặt người kia không hề phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn nào, chỉ hung tợn nhìn hắn ta, lộ ra nụ cười nanh ác.
"Bọn họ không cảm giác được đau đớn." Cố Thanh Sơn nói.
"Vậy tôi sẽ giết nó!" Diệp Phi Ly dồn thêm sức vào chân.
Rầm!
Lớp băng bị hắn ta đạp sụp xuống, mấy trăm người chết thoát ra khỏi lớp băng.
"Người sống!"
"Ăn hắn ta, lấy sức mạnh!"
"Đừng tranh, tôi chỉ muốn linh hồn của hắn!"
Hàng đống gười chết phát ra tiếng la hét rung trời, ngay cả những mảnh băng vụn còn bám trên người cũng không để ý, nhào thẳng về hướng Diệp Phi Ly.
Ánh sáng màu đỏ trên người Diệp Phi Ly khẽ động, hóa thành mấy tấm vải màu đỏ tươi, quấn lấy toàn bộ đám người chết. Bọn chúng vặn vẹo thân mình, liều mạng giãy giụa, nhưng máu thịt của chúng đã bị tấm vải đỏ tươi trừ khử sạch sẽ. Chẳng mấy chốc, đám người chết ấy chỉ còn trơ lại đống xương trắng hếu.
Tấm vải đỏ dần dần biến mất, xương trắng rơi vãi đầy đất.
"Mặc dù đã từng chết một lần, nhưng thực lực vẫn chưa đến đâu." Diệp Phi Ly khoanh tay nói.
"Cũng không phải là như vậy, người chết mạnh nhất đã rời đi rồi, những kẻ còn lại ở đây chẳng qua là vài tên bình thường." Cố Thanh Sơn tiếp tục: "Thuận tiện nói một chút, cậu cần phải quan sát hài cốt của bọn họ cho kỹ."
Diệp Phi Ly nhìn lại, chỉ thấy đống xương trắng kia rơi trên mặt băng, nhanh chóng chìm vào trong đó. Ngay sau đó, máu thịt lại xuất hiện ở trên xương trắng, mấy trăm cỗ hài cốt lại nhanh chóng hồi phục lại hình dáng của người chết trước đó.
Khuôn mặt bọn họ lại xuất hiện ở trong hồ băng lần nữa.
Khuôn mặt mở mắt ra.
Tất cả người chết đều nhìn chằm chằm vào Diệp Phi Ly, ánh mắt oán độc của bọn chúng khiến cho cả người hắn ta tê dại.
"Địa ngục Hàn Băng sẽ lan tràn ra cả thế giới, mà cậu chỉ có thể đánh cho đám người chết ngã xuống, chứ không thể nào hoàn toàn giết chết bọn chúng." Cố Thanh Sơn nói.
Sắc mặt Diệp Phi Ly trở nên cực kỳ nghiêm trọng, hắn ta hỏi: "Chúng ta có thể tiêu diệt được Địa ngục Hàn Băng này không?"
Cố Thanh Sơn bật cười, nhưng trên mặt đầy vẻ khổ sở.
"Một khi cả thế giới hóa thành địa ngục, ai có thể phá hủy nó?" Hắn tiếp tục: "Đây chỉ là màn mở đầu thôi... Mà quan trọng hơn chính là, từ khi được ghi chép lại tới nay, loài người đã tồn tại trên tinh cầu này được hai mươi bảy nghìn năm. Cậu biết điều ấy có nghĩa là gì không?”
Diệp Phi Ly thoáng suy nghĩ một hồi, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Hắn ta như không thể tin nổi, hỏi: "Trong hai bảy nghìn năm đó, tất cả người chết đều sẽ xuất hiện ở nhân gian?"
"Không phải, chỉ có những người phải xuống Địa ngục Hàn Băng thôi. Bọn họ đều là những người tội ác tày trời." Cố Thanh Sơn nói: "Cậu có thể tính xem, trong hai mươi bảy nghìn năm dài đằng đẵng, có bao nhiêu xác chết ác ôn sẽ sống lại. Mà không chỉ có thế, căn cứ vào kiểm chứng khoa học, trước khi loài người sinh sống ở đây, trên tinh cầu này đã từng tồn tại những nền văn minh khác. Theo như những phát hiện của khảo cổ học, trước nền văn minh nhân loại có ít nhất ba kỷ nguyên nữa. Kỷ nguyên Người khổng lồ, kỷ nguyên Ma nhân, cùng với một kỷ nguyên hỗn loạn khác chưa xác định được.... Khi những quái vật kia bừng tỉnh từ trong cơn ngủ say, tất cả bọn chúng sẽ kéo đến thế giới của chúng ta."
Cố Thanh Sơn thở dài lắc đầu: “Một khi địa ngục hàn băng lan ra khắp trái đất, những kẻ độc ác sống trong suốt bốn kỉ nguyên qua, dọc khắp cả chiều dài nền văn minh của loài người, đều sẽ thức tỉnh. Ngay cả khi chúng ta chiến thắng, thì bọn chúng cũng sẽ hồi phục rất nhanh.”
Diệp Phi Ly buột miệng hỏi: “Chẳng lẽ không thể thương lượng một chút, cùng chung sống hòa bình sao?”
Cố Thanh Sơn nhìn hắn ta, bảo: “Chúng nó phải ăn thịt uống máu người sống thì mới có thể đạt được sáu giác quan trong một thời gian nhất định. Khi đó bọn chúng sẽ có thể trải nghiệm thế giới tươi đẹp này như lúc còn sống vậy. Còn khi ăn hồn phách của người sống, chúng thu được năng lực hùng mạnh của người chết. Vì vậy, những người sống chết đi càng nhiều, thì chúng càng mạnh. Cho nên cậu có thể tưởng tượng ra chúng sẽ có thái độ gì với thế giới này rồi đấy.”
Cố Thanh Sơn nói xong, gương mặt cũng lộ ra vẻ ảm đạm.
Diệp Phi Ly đứng sững ngơ ngác.
“Con người là thức ăn của bọn chúng.” Hắn ta lẩm bẩm.
“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn than thở: “Trước hết chúng ta chỉ có thể đối phó với cái hồ băng này, quyết không để nó lan ra.”
Bây giờ phải dốc toàn lực ứng phó. Sau khi xử lí xong việc ở đây rồi, hắn còn phải lập tức nghĩ cách, ngăn cản Hoàng đế Phục Hy và tổ tiên của ông ta.
Nếu có thể chiến thắng, viện binh Hoàng Tuyền sẽ đến đây. Vậy là ít nhất bọn họ vẫn còn hi vọng, tốt hơn tình cảnh hoàn toàn tuyệt vọng nhiều. Cố Thanh Sơn thầm lẩm nhẩm trong lòng.
Diệp Phi Ly bống nhiên nhớ tới một chuyện, thở dài nói: “Những quái vật này giết không chết, vậy tôi chẳng có cách nào dùng chúng nó để tiến hóa cả.”
Cố Thanh Sơn bảo: “Trong tương lai, chuyện khiến cậu phải nghĩ đến nhiều nhất sẽ là bảo toàn tính mạng.”