Chương 417: Tiêu chuẩn chuyên nghiệp ()
Cập nhật 3 năm trước
Hoàng hậu lập tức hiểu ra, quay đầu nhìn về phía lão thần kia.
Nếu không vào được Thiết Mạc, vậy thì trực tiếp tìm tướng lĩnh chỉ huy quân đội, nói không chừng có thể ngăn cản quân đội tiến lên.
Giờ, thiếu nhất chính là thời gian.
Nhất định phải nghĩ cách trì hoãn chiến tranh bộc phát, cho đến khi Cố Thanh Sơn và Hoàng đế phân thắng bại!
Lão thần vội vàng nói: “Là nguyên soái lục quân - Trương Bội Giáp, giờ tôi đi tìm anh ta!”
Ông mở quang não, bấm một dãy số.
Tín hiệu được kết nối nhưng lại bị từ chối trò chuyện.
Lão thần híp mắt, trầm tư nói: “Anh ta từ chối thỉnh cầu trò chuyện của tôi.”
Hoàng hậu nói: “Tình hình thời chiến khác biệt, nguyên soái không trò chuyện cũng có thể hiểu được, may mà bình thường anh ta cũng coi như nghe lời ta.”
Hoàng hậu lập tức quyết định nói: “Không được, ta phải phái đặc sứ đi một chuyến, có lẽ có thể thuyết phục anh ta tạm thời án binh bất động.”
Dù là nguyên soái chỉ có thể trì hoãn chiến tranh bộc phát trong giây lát, nhưng nói không chừng thế cục sẽ có biến hóa.
Lão thần kia hỏi lại: “Nhưng phái ai đi đây? Phương pháp này sẽ bị không ít người để mắt, nếu nguyên soái nghiêng về phe Hoàng đế, bản thân đặc sứ cũng sẽ nguy hiểm.”
Hoàng hậu suy tư nói: “Không thể phái quan văn đi, quan văn ngay cả quân doanh cũng chẳng vào nổi đâu.”
Lão thần cũng nói: “Quan võ cũng không được, nguyên soái là quan chỉ huy tối cao, quan võ đối mặt với nguyên soái, căn bản không làm được chuyện gì.”
Hai người đang nói, hoàng hậu đột nhiên nhìn Trương Anh Hào.
“Sao vậy? Điện hạ.” Trương Anh Hào nói.
Hoàng hậu nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Tôi biết năng lực của cậu. Cậu là vua sát thủ của Liên Bang, trong tay có vô số sát thủ nghe theo hiệu lệnh của cậu. Tuy gần đây cậu đã lui ra sau nhưng thực lực vẫn không ngừng tiến bộ.”
“Cho nên?” Trương Anh Hào hỏi.
“Với thủ đoạn và thực lực của cậu, chắc chắn cậu có thể làn tốt chuyện này. Cho nên nhờ cậu đi thay tôi một chuyến, cầm mật tín của tôi, dùng phi toa gấp rút đi gặp nguyên soái.”
Hoàng hậu nâng bút, nhanh chóng viết gì đó lên một trang giấy.
“Trương nguyên soái... là người như thế nào?” Trương Anh Hào hỏi.
“Phái trung gian, nhưng hơi nghiêng về chúng ta một chút.” Lão thần nói.
Trương Anh Hào như đang suy nghĩ gì đó.
Hoàng hậu nói: “Cậu cầm con dấu và thư của tôi đi tìm Trương nguyên soái, giúp tôi khuyên anh ta, để anh ta nghĩ cách trì hoãn chiến tranh bộc phát.”
“Anh ta sẽ nghe sao?” Trương Anh Hào hỏi.
“Tôi cảm thấy chắc chắn anh ta sẽ chịu nghe tôi.” Hoàng hậu nói.
Trương Anh Hào hơi khó khăn nói: “Điện hạ, tôi là sát thủ, nói thật, tôi chỉ biết giết người, chuyện này căn bản không thuộc phạm trù nghiệp vụ của tôi.”
Hoàng hậu nghiêm túc nhìn anh ta: “Thù lao của cậu, tôi nhất định tăng gấp đôi.”
Trương Anh Hào run lên một giây.
“Hoàng hậu điện hạ thật phóng khoáng, tôi cam đoan tất cả đều sẽ như ý của người.” Anh ta lập tức nói.
“Sau khi cậu đi, cho dù không thuyết phục được nguyên soái cũng phải nghĩ cách trì hoãn chiến tranh bộc phát.”
Hoàng hậu nhấn mạnh điều quan trọng nhất.
“Xin hãy tin tưởng tiêu chuẩn chuyên nghiệp của tôi.” Trương Anh Hào nói.
Một lát sau, hoàng hậu viết xong mật tín.
Bà đọc lại mật tín vài lần rồi trịnh trọng giao cho Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào nhận con dấu và mật tín của hoàng hậu, vỗ tay một cái.
Có mấy người mặc áo đen hiện thân từ trong bóng tối, đi theo anh ta nhanh chóng rời khỏi hành cung.
Rừng núi.
Yên tĩnh.
Một con thỏ hoang đột nhiên lao tới, trong miệng nó đang nhai gì đó.
Nó đang nhảy về phía trước, thỉnh thoảng lại chú ý đến gió thổi cỏ lay xung quanh.
Con thỏ đang nhảy, bỗng nhiên một bàn tay hạ xuống, nhẹ nhàng nhấc nó lên.
Không biết vì sao, bị bàn tay này nhấc lên, toàn thân con thỏ run lẩy bẩy, không dám cử động.
Trương Anh Hào đưa con thỏ cho Đồng Đồng ở sau lưng.
“Đáng yêu không?” Anh ta hỏi.
“Đáng yêu!”
Đồng Đồng vui vẻ ôm con thỏ, bổ sung nói: “Mùi vị của đồ rừng rất ngon, tôi sẽ kho ăn.”
“Xì, con bé này, đúng là chả đáng yêu gì cả.” Trương Anh Hào nói.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ông chủ, Trương Bội Giáp đã bắn chết người giấy của tôi rồi.”
Trương Anh Hào quay người lại nhìn.
Ba người giấy đang đứng trên đồng cỏ.
Trong đó một người giấy có bộ dạng của Trương Anh Hào.
Trên trán người giấy có một lỗ đen giống như lỗ bị súng bắn.
Một tên mập đứng cạnh người giấy, đưa tay búng tay một cái.
Người giấy của Trương Anh Hào lập tức bị đốt thành tro bụi.
“Bên cạnh hắn ta có 24 hộ vệ, trông rất có uy thế, nhưng tôi cảm thấy hắn ta chỉ sợ chết thôi.” Tên mập nói.
“Cái tên... nguyên soái gì đó, có nói gì với tôi không?” Trương Anh Hào hỏi.
“Khốn kiếp, tôi điều khiển người giấy thế thân của ngài khuyên hắn ta trì hoãn chiến tranh, nhưng hắn ta xem xong mật tín chỉ nói với người giấy của ngài một câu.”
Tên mập nói, không kìm được cười hì hì.
“Hắn ta nói gì?” Trương Anh Hào hỏi.
“Mày là cái thá gì?” Tên mập nói.
Trương Anh Hào gãi gãi đầu.
Mấy sát thủ xung quanh đều lộ ra ý cười.
Đã lâu lắm rồi không thấy ông chủ chịu nhục như vậy, trong lòng họ đột nhiên có cảm giác khoái chí khó hiểu.
Trương Anh Hào ngẫm nghĩ một chút, mở quang não ra hỏi: “Nữ thần Công Chính, cô có thể giúp tôi điều chế chút thuốc biến đổi gien để chỉnh dung được không?”
[Đã không kịp nữa rồi, 19 phút sau, bộ đội chiến giáp cơ động của đội quân tiên phong Đế quốc sắp đến biên cảnh, chiến tranh sắp bắt đầu.] Nữ Thần Công Chính nói.
“Nhanh vậy sao?”
Trương Anh Hào đưa tay nhìn đồng hồ, thở dài nói: “Đành phải dùng cách cũ thôi.”
“Đồng Đồng.”
“Dạ?”
“Cô đi lấy cái mặt của người đó đến cho tôi.”
Đồng Đồng còn chưa lên tiếng, tên mập kia đã nhỏ giọng nói với cô: “Người giấy của cô bị hắn ta nhốt trong phòng mình rồi.”
Đồng Đồng bĩu miệng nói: “Tên biến thái anh.”
“Không phải tôi, là tên nguyên soái kia.” Tên mập vội giải thích.
“Ông chủ, tôi có thể giết tên nguyên soái kia không?” Đồng Đồng hỏi.
“Tùy cô, nhưng giết hắn ta cũng không được tính vào lượng công việc, không lấy được thêm tiền đâu.” Trương Anh Hào nhanh chóng đáp lời.
“Vậy thì quên đi.” Đồng Đồng mất hứng nói: “Tôi cho hắn ta một ký ức cả đời khó quên là được rồi.”
“Thời gian gấp lắm rồi, cô có 7 phút.” Trương Anh Hào nói.”
“Vâng, ông chủ.” Đồng Đồng nói.
Cô rút ra hai thanh chủy thủ sắc bén, ngậm bím tóc trong miệng, người hơi nhún một cái, nhảy vọt lên giữa không trung.
Chỉ chớp mắt cô đã hóa thân thành một con quạ đen, bay về phía quân doanh.
“Dù sao Đồng Đồng cũng còn nhỏ, hai người đi đi, bảo vệ con bé.” Trương Anh Hào nói.
Hai bóng dáng lập tức biến mất không thấy đâu.
Trương Anh Hào lại phân phó nói: “Mập, lát nữa cậu lên.”
Tên mập lập tức đau khổ nói: “Trước kia tôi còn dám so với lão già ấy hai chiêu, giờ thì không dám nữa rồi.”
“Vì sao?”
“Ngài biết mà, gần đây Võ Thánh đại nhân học được phương pháp rèn luyện thần bí, thực lực tăng vọt, tôi lo là mình sẽ bị ông ta đánh chết mất.”
Trương Anh Hào nhìn xung quanh, những người áo đen bị ánh mắt anh ta nhìn đến đều rụt người né tránh.