Vì cô biết, rất nhiều người đang cố gắng kết thúc trận chiến này.
Cô bố trí rất nhiều cũng chỉ để kéo dài thời gian.
Đế quốc Phục Hi.
Hành cung ốc đảo sa mạc.
Không ngừng có người ra vào, truyền đến đủ các loại tin tức và tình báo.
Đám thị vệ cung đình vừa đi vừa chạy, trường đao nhuốm máu tạo thành một dấu vết vô cùng bắt mắt trên mặt đất.
Nhưng tất cả mọi người dường như chẳng hề chú ý.
Trước đó nhận được lệnh của Hoàng đế, đám đại thần đều lần lượt đến Hành cung ốc đảo sa mạc.
Giờ phút này, từng mệnh lệnh của Hoàng hậu được tuyên bố.
Tất cả những đại thần chủ chiến, thân cận với Hoàng đế đều bị Hoàng hậu lập tức phán tội phản quốc.
Các thị vệ cung đình lôi người ra khỏi các căn phòng, xử quyết ngay tại chỗ.
Một trận càn quét bắt đầu.
Phòng nghị sự.
Hoàng hậu được các sát thủ của hiệp hội Thợ Săn đích thân bảo vệ, các đại thần đứng cách đó một đoạn, chăm chú nghe ngóng tình hình các nơi.
Bà đứng đó xử lý đại sự quân đội quốc gia với tốc độ nhanh chóng và hiệu suất cao.
Đây là một cảnh tượng hết sức kỳ quái.
Các sát thủ tinh thông giết người phụ trách bảo vệ Hoàng hậu.
Các hộ vệ cung đình vốn bảo vệ Quốc vương và Hoàng hậu lại gánh vách chức trách giết người.
Hoàng hậu Valrhona lại đang ban hành một mệnh lệnh.
Quang não của bà đột nhiên tự động phát sang.
Một giọng nói điện tử vang lên: [Tôi là Thiết Mạc, hoàng hậu điện hạ, xin người hãy nhìn màn hình.]
Không báo cáo trực tiếp rõ ràng, xem ra là tin tức bí mật.
Hoàng hậu liền cúi đầu nhìn.
Trên màn hình quang não xuất hiện hai hàng chữ.
[Thể chứng sinh mạng của Hoàng đế bệ hạ biến mất, giờ đã xác định là tử vong.]
[Chiến tranh đang tiếp tục, Valrhona điện hạ, giờ xin người hãy chỉ huy tam quân.]
Hoàng hậu ngẩn ngơ.
Bà xoay người, quay lưng lại với đám người, chậm rãi đi đến bảo tọa Hoàng đế.
Bà nhăn mặt, ngũ quan vốn xinh đẹp nhăn lại, giống như đang cố gắng khống chế một âm thanh nào đó.
Cơ thể bà run rẩy, hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh cho mình.
Khi Hoàng hậu ngồi xuống bảo tọa của Hoàng đế đế quốc Phục Hi, mặt quay về phía các đại thần thì trên mặt bà đã không còn bất kỳ cảm xúc gì nữa.
Mọi người đều chăm chú nhìn màn này, suy đoán hành động của Hoàng hậu có hàm nghĩa gì.
Đột nhiên họ nghe thấy một câu.
“Hoàng đế đã chết rồi.”
Hoàng hậu bình tĩnh nói.
Cả phòng nghị sự yên lặng.
Sau khi cơn chấn động cực lớn qua đi, mọi người nhanh chóng cân nhắc lợi và hại tin dữ này mang tới.
Có thể vào phòng nghị sự lúc này đều là người bên phía Hoàng hậu.
Hoàng đế đã chết, vậy ai có thể chống lại Hoàng hậu?
Đế quốc bây giờ không có ai như vậy.
Trong mắt đám đại thần lộ ra tia vui mừng nhưng trên mặt lại không thể không làm bộ bi thương. Hai cảm xúc này hòa trộn với nhau, trông buồn cười không thể tả.
Hoàng hậu ra lệnh cho Thiết Mạc trên quang não: “Ta ra lệnh cho ba quân đứng yên chờ lệnh, kết thúc tất cả những hành vi chủ động tấn công.”
“Ngoài ra, lập tức thỉnh cầu trò chuyện với ngài Tổng thống Liên Bang Tự Do.”
Tất cả các đại thần và thị vệ đều ngậm miệng, cả phòng nghị sự chỉ nghe thấy giọng nói của mình bà.
Chỉ lát sau, tín hiệu được kết nối.
“Ngài tổng thống, xin chào.”
“Đúng vậy, chuyện này là Phục Hi không đúng, may mà chưa tạo ra tổn thất quá lớn.”
“Kẻ đầu têu đã trả cái giá tương ứng. Đúng, ông ta đã rời khỏi thế giới này.”
“Tôi muốn... hòa bình, còn ngài?”
...
Tiền tuyến.
Tích tích tích tích tích!
Trong máy truyền tin của Trương Bội Giáp, tiếng thông báo điên cuồng vang lên.
“Kết nối cho ta!” Hắn ta hét lớn.
[Lệnh: Đứng yên chờ lệnh, kết thúc tất cả các hành động chủ động công kích.]
Trương Bội Giáp lập tức mở một cái nắp, ấn nút màu đỏ.
Ầm!
Robot chiến đấu màu đen đã bị đánh cho nát bét cuối cùng ngã xuống.
Trong nháy mắt, Trương Bội Giáp từ trong robot bay ra, lăn xuống mặt đất.
“Tôi đầu hàng!”
Hắn ta quay về phía robot chiến đấu màu xanh vẫn hoàn hảo chưa tổn hại gì hét lớn.
Nắm đấm sắt đánh tới chỉ còn cách hắn ta khoảng cách một cánh tay.
Robot chiến đấu màu xanh đột nhiên dừng lại.
Sức ép của gió cực lớn thổi Trương Bội Giáp lui ra sau mấy bước.
“Đầu hàng? Thân là quân nhân, khởi xướng khiêu chiến sinh tử với tôi, vậy mà còn đầu hàng?” Giọng Võ Thánh mang theo sát khí lạnh băng.
“Tôi là người của Hoàng hậu, phụng mệnh kéo dài thời gian ngăn cản chiến tranh bộc phát, hiện tại Thiết Mạc đã hạ lệnh kết thúc chiến tranh.” Trương Bội Giáp nói nhanh.
Hắn ta không dám không nhanh.
Chỉ cần Võ Thánh còn chút xíu nghi ngờ nào sẽ lập tức nhào lên, dùng sát chiêu liên hoàn đối phó với hắn ta.
“Người của Hoàng hậu Valrhona... Thì ra là thế!”
Trong robot chiến đấu xanh sẫm truyền đến giọng nói cảm khái của Võ Thánh.
Sát ý của Võ Thánh biến mất.
Hóa ra đối phương quyết chiến với mình chỉ để kéo dài thời gian khai chiến của hai quân.
Đối phương luôn chống lại đòn tiến công như mưa to gió lớn của mình, chống đỡ từ lúc rạng đông cho đến giờ khắc này.
Không có một binh sĩ nào thật sự rơi vào chiến tranh, cũng không có bất kỳ ai phải hy sinh.
Nhưng, sự thật có đúng như vậy không?
Trương Tông Dương đang nghĩ ngợi thì thấy quang não cá nhân báo tin nhắn đến.
Là Tổng thống đích thân gửi tin nhắn cho ông.
Chỉ có năm chữ.
“Chiến tranh kết thúc rồi.”
Sau đó, hàng loạt bố trí sắp xếp của Nữ thần Công Chính xuất hiện trên màn hình.
Trương Tông Dương nhìn màn sáng, trên mặt dần lộ ý cười.
Ông ấn phím, cửa khoang của robot chiến đấu xanh lục mở ra.
Trương Tông Dương nhảy xuống.
Ông nhìn Trương Bội Giáp trên mặt đất, mỉm cười, ôn hòa nói: “Xin lỗi, hiểu lầm anh rồi. Nếu như vậy thì anh là một anh hùng thật sự.”
Võ Thánh đưa tay về phía nguyên soái Đế quốc.
Nguyên soái nắm tay Võ Thánh đứng lên.
“Anh hùng gì đó không quan trọng, đúng là suýt chút nữa mất mạng rồi.” Trương Bội Giáp thở dài nói.
Võ Thánh cười nói: “Bởi vì anh kéo dài thời gian nên hai nước mới không có ai chết. Tôi nghĩ một ngày nào đó chắc chắn anh sẽ được ghi vào sử sách.”
“Chỉ cần sau này anh đừng dùng chuyện này để dạy bảo tôi là tôi đã cảm ơn trời đất rồi.” Trương Bội Giáp nói.
“Tôi sẽ không trách móc anh. Anh thân là nguyên soái Đế quốc lại không ngu trung, có phán đoán và nhận thức sáng suốt về chiến tranh, rất đáng bội phục.” Trương Tông Dương nghiêm túc nói.
“Vậy, chuyện tôi hút thuốc sau này anh cũng đừng nói tôi nhé.” Trương Bội Giáp nói.
“Hút thuốc? Sao tôi phải quản chuyện anh hút thuốc chứ? Xin cứ tự nhiên!” Trương Tông Dương ngạc nhiên nói.
“Vậy thì tốt.” Cuối cùng Trương Bội Giáp hài lòng nói.
Hắn đưa tay ra sau đầu, giật mạnh.
Một tấm mặt nạ da người rơi xuống, lộ ra bộ dạng vốn có của Trương Anh Hào.
Anh ta châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, càu nhàu nói: “Cái tên nguyên soái chó má này, đúng là ngang như lừa, khuyên mãi hắn ta chẳng chịu nghe lời, còn chẳng bằng mình đích thân đến.”
Võ Thánh Trương Tông Dương trợn mắt hốc mồm.
Có điều Võ Thánh nhanh chóng híp hai mắt lại, trên người ông lộ ra sát khí.