Đối với cô mà nói, Lê Minh Viễn là một sự tồn tại như thế nào?
Cảm giác hình như là một sự tồn tại không đáng để trong lòng lắm nhỉ.
Mới đầu đúng là cô đã cứu anh.
Chẳng qua ân tình nên trả, anh cũng trả hết rồi...
Nhưng về sau bản thân lại gây thêm nhiều phiền phức cho anh như vậy, anh cũng không nói gì mà còn thay cô giải quyết tất cả.
Đến bây giờ, ngay cả một chuyện nhỏ như tìm trợ lý cũng phải phiền thư ký thân tín của anh đích thân chạy một chuyến... buổi chiều còn giúp đỡ hẹn nhiều đại diện đỉnh cấp như vậy đến để gặp bọn họ.
Không chỉ cô, mà ngay cả cô bạn tốt nhất của cô là Dương Diễm cũng phải để ý tới rồi.
Lệ Minh Viễn đối với cô, thật đúng là quá tốt.
Nhìn lại mình đầu tiên là hiểu lầm anh, sau khi hiểu lầm đã được giải quyết thì lại giống như một đứa vô ơn mà có chuyện thì tìm đến cửa nịnh nọt, không có chuyện ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Thật sự càng nghĩ càng cảm thấy mình quá đáng. Đối với cô mà nói Lệ Minh Viễn là gì?
Kim chủ?
Chồng tương lai? Tuy còn là loại không có tình cảm kia?
Hình như mặc kệ là gì thì đều là bản thân mình được hời, thật đúng là không công bằng cho Lệ Minh Viễn mà!
Tô Noãn Tâm nghĩ... tính ra thì trên đời này Lệ Minh Viễn được xem là người tốt với mình nhất ngoại trừ mẹ ruột rồi.
Hay là sau này không quan tâm đến chuyện bọn họ có quan hệ gì nữa mà đối đãi với anh như người nhà nhỉ Nghĩ như vậy Tô Noãn Tâm liền rất nghiêm túc trả lời
Lý Mạnh: “Ở trong lòng tôi, chú là sự tồn tại như người nhà!”
Lý Mạnh nghe được lời này liền lập tức vui vẻ.
Anh ta liên tục gật đầu nói: “Bà chủ thật là có lòng rồi, chỉ có điều nếu đã là người nhà thì ngày thường nếu không có chuyện gì cũng nên nói chuyện với nhau nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm giữa người nhà với nhau! Giống như cô Tô và mẹ cô vậy…. thân cận với nhau nhiều hơn. “Hoàn cảnh của tổng giám đóc chắc là cô Tô cũng có hiểu biết sơ qua, tuy có một đống người nhà nhưng đối xử thật lòng với anh ấy thì lại không được mấy người. “Vậy nên nếu bà chủ thật sự xem tổng giám đốc là người nhà thì hãy nên tận tâm nhiều hơn.”
Tô Noãn Tâm nghiêm túc gật đầu nói: “Được, tôi nhớ rồi! Sau này tôi nhất định sẽ đối xử tốt với chú! Là loại cực kỳ cực tốt ấy!”
Lý Mạnh hiểu ý cười cười, gật đầu nói: “Vậy tôi đi trước đây, bà chủ quay về với bạn mình đi! Chiều nay trước khi đi tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.” “Được! Thư ký Lý đi thong thả!” . Truyện Bách Hợp
Lý Mạnh đi đến bên cạnh một chiếc siêu xe đang đỗ bên đường.
Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm xuyên lớp kính thủy tinh của quán cà phê nhìn thấy chiếc xe kia, Lâm Xuân Mạn lập tức kinh ngạc thốt ra tiếng: “Ôi đậu! Một thư ký thôi mà cũng có thể lái xe sang như vậy ra ngoài làm việc, bạn trai của Noãn Tâm rốt cuộc là người như thế nào chứ!”
Trên mặt Dương Diễm tràn đầy ý cười nói: “Là tổng giám đốc của một công ty” “Đỉnh quá! Cậu biết Noãn Tâm làm sao mà quen biết với người đó không?” “Ơn cứu mạng, quan hệ lấy thân báo đáp!” “Phụt... người ta cứu Noãn Tâm sao?” “Sai! Là Noãn Tâm cứu người ta!” “Phụt... đừng đùa! Nào có chuyện cứu đàn ông, sau đó đàn ông lấy thân báo đáp chứ!” "Ha ha ha ha, Noãn Tâm nhà mình thần kỳ chứ sao!” “Nếu thật là như vậy thì đúng là thần kỳ ghê..chẳng qua người ta là thấy Noãn Tâm chúng ta xinh đẹp nên mới động lòng đấy thôi! Nếu không là một tổng giám đốc một công ty sao lại có thể dễ dàng đồng ý lấy thân báo đáp như vậy chứ, còn đối xử tốt với Noãn Tâm như vậy!” "Nhất định là vì thích Noãn Tâm nên mới làm vậy!”
Dương Diễm gật đầu nói: “Có lý!”
Tô Noãn Tâm vừa quay lại, nghe thấy bọn họ nói như vậy thì trong lòng tự dưng có hơi mê mang.
Chú thích cô?
Sao có thể chứ
Chẳng qua cô cũng lười giải thích với họ, vì vậy liền đi qua nói: "Dương Diễm, chúng ta còn về nhà không?” "Ôi, cô bé lọ lem quay về rồi!” Lâm Xuân Mạn không mang ý tốt mà trêu ghẹo cô.