Lệ Minh Viễn cười nhạt nói: "Dì yên tâm đi, ở trước mặt người ngoài cô ấy sẽ không như vậy."
Ít ra đều chung đụng rất tốt với người bên cạnh anh. Chỉ thích làm như vậy với anh...
Dáng vẻ thẹn thùng của cô nhóc trái lại rất đáng yêu. Lúc khó chịu cũng rất thú vị.
Tô Ngọc Mỹ cười nói: "Cháu đã từng gặp bạn bè của Noãn Tâm chưa?" "Chưa a... Có cơ hội sẽ gặp, nhưng Noãn Tâm đã từng tiếp xúc với những người bên cạnh cháu rồi." "Thư ký Lý hả?" "Dạ, còn cả mẹ cậu ấy là mẹ Lý, ở nhà chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày cho cháu, Noãn Tâm đi qua mấy lần nên rất quen thuộc với bọn họ, cư xử cũng rất tốt." "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Có Minh Viễn ở đây dì không lo lắng nữa."
Tô Noãn Tâm vừa thay quần áo ở trong phòng vừa nghe thấy Lệ Minh Viễn thế mà lại nói tốt cho cô ở trước mặt mẹ.
Sau đó cũng không so đo nhiều nữa.
Nhanh chóng thay quần áo rồi buộc tóc thành đuôi ngựa, cô đi ra từ trong phòng và nói: "Mẹ, buổi chiều con sẽ đi gặp người quản lý mà chú sắp xếp cho con, chừng nào thì mẹ về bệnh viện?" "Chờ sau khi con trở về có được không?"
Lệ Minh Viễn nói: "Để tôi đưa dì về bệnh viện là được, em mau di di."
Tô Ngọc Mỹ lập tức nói: "Minh Viễn cứ đưa Noãn Tâm đi đi... Dì tự bắt xe về bệnh viện cũng không sao. "Cô ấy có Lý Mạnh đi cùng rồi, không sao đâu ạ." "Vậy mẹ cứ để chú đưa về bệnh viện đi... Con và Dương Diễm bắt xe đi là được, không sao a!"
Lúc này Tô Ngọc Mỹ mới nói: "Vậy được, Noãn Tâm à... Minh Viễn đã sắp xếp ổn thỏa cho con rồi, con phải biểu hiện tốt một chút đấy nhé, đừng phụ tấm lòng tốt mà Minh Viễn dành cho con!"
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: "Biết rồi mẹ... thời gian không còn sớm nữa, con đi trước nhé. Chú à, mẹ tôi làm phiền chú rồi, chờ sau khi xong việc tôi sẽ lập tức đi bệnh viện với mẹ... Ngày mai còn được nghỉ một ngày, tôi sẽ đến chỗ chủ nấu cơm cho chú"
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: "Không cần... Nếu như thật sự được Ngô Thu chọn trúng thì em sẽ không còn thời gian nghỉ đó nữa đâu."
Tô Noãn Tâm không hiểu ý của Lệ Minh Viễn. Nhưng sau khi gặp Ngô Thu thì cô đã hiểu.
Trong quán cà phê, môi trường rất yên tĩnh. Lý Mạnh dẫn theo Tô Noãn Tâm và Dương Diễm cùng nhau đến quán cà phê sớm hơn mấy phút, kiên nhẫn chờ
Ngô Thu đến.
Theo như Lý Mạnh nói, Ngô Thu là một người vô cùng đúng giờ, tuyệt đối sẽ không đến muộn nhưng cũng sẽ không đến sớm.
Dương Diễm hơi lo lắng thấp thỏm nói: "Noãn Tâm... làm sao đây, bây giờ mình đã bắt đầu căng thẳng rồi."
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: "Có đến nỗi thế không." "Cậu không căng thẳng tí nào à?" "Hic, bị cậu nói như vậy, mình cũng có hơi căng thẳng rồi..."
Lý Mạnh nghe thấy cuộc đối của hai cô gái không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. "Ngô Thu cũng không đáng sợ đến như vậy... chỉ được người trong giới xưng là Diệt Tuyệt sư thái thôi."
Phụt
Anh chắc chắn đây là an ủi chứ không phải hù dọa người ta đấy chứ?
Bèn thấy Lý Mạnh tiếp tục nói: "Diệt Tuyệt sư thái có điểm tốt của Diệt Tuyệt sư thái, ít ra tuy Diệt Tuyệt sư thái có tính tình cứng nhắc nhưng lại làm việc rất có nguyên tắc, tầm mắt cũng không hạn hẹp đến vậy"
Vừa dứt lời đã nghe thấy một giọng nữ vang lên ở sau lưng Lý Mạnh: "Ồ… thư ký Lý nói sau lưng người khác như vậy có thích hợp không?"
Lý Mạnh quay đầu theo bản năng nhìn người đi tới, dường như Dương Diễm và Tô Noãn Tâm đã đoán được người đó là ai nên vội vàng đứng dậy chào đón.
Lý Mạnh nhìn thấy Ngô Nam, cũng đứng lên nói: "Xin chào cô Ngô, tôi là Lý Mạnh, thư ký tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh"
Biểu cảm trên mặt Lý Mạnh phải gọi là bình tĩnh vô cùng, tựa như người vừa gọi người ta là Diệt Tuyệt sư thái không phải là anh ta vậy.
Ngô Thu nhưởng mày nói: "Nghe Tổng giám đốc Tân nói, hai vị này chính là người mà các anh muốn tôi dẫn dắt đúng không?"
Ngô Thu nói xong bèn dừng tầm mắt ở trên người Tôi Noãn Tâm và Dương Diễm.