Năm đó ở Quảng Lăng phủ, đệ tử Tông môn Tuyền Thần đã đại chiến với Quảng Quân Hầu một trận.
Tràng diện lúc đó rất hỗn loạn, sau đó, Triệu Vũ Phi cũng mất tích.
Nhưng Triệu Phong đã dùng mắt trái của mình nhìn bao quát cả thành Quảng Lăng, xác định Triệu Vũ Phi đã được lão nhân cụt tay là gia gia của nàng mang đi, cho nên cũng không có truy cứu nữa.
Gia chủ Triệu Thương Thiên nói:
- Nếu ngươi tới sớm nửa tháng là có thể gặp được Vũ Phi rồi.
Nửa tháng trước?
Triệu Phong có chút kinh ngạc, nói vậy là Triệu Vũ Phi đã trở về sao?
- Lúc Vũ Phi muội trở lại, mọi người đều giật mình, nàng giống hệt như tiên tử nhân gian, phong độ tư thái của nàng còn ép trên Vũ Dương đệ nhất mỹ nữ “Thu Mộng Vũ” một bậc.
Triệu Lân Long trong đám hậu bối chợt lên tiếng, cảm khái không thôi.
Nghĩ đến tràng diện lúc đó, tất cả mọi người đều cảm thấy rung động, ngay cả Gia chủ và mấy vị trưởng lão cũng lộ vẻ kính sợ.
- Ồ? Lúc ấy Vũ Phi đã làm chuyện kinh thế hãi tục gì sao?
Triệu Phong tò mò hỏi.
Gia chủ Triệu Thương Thiên vội vàng kể rõ chuyện đã xảy ra.
Chuyện xảy ra cách đây nửa tháng.
Lúc Triệu Vũ Phi trở lại Triệu tộc, trên thực tế cũng chỉ thuận tiện ghé ngang qua một lát mà thôi.
Lúc Triệu Vũ Phi trở về thành Vũ Dương, dung nhan tuyệt mỹ, thanh nhàn như tiên của nàng đã rung động phàm trần.
Một năm trước, tư sắc của nàng vốn không hề kém hơn Vũ Dương đệ nhất mỹ nữ “Thu Mộng Vũ”, mà một năm trôi qua, nàng càng thoát thai hoán cốt, giống như tiên tử.
Lúc ấy, công tử của Tân gia ham luyến sắc đẹp của Vũ Phi, nên đã bị nàng hung hăng giáo huấn một trận. Từ đó về sau, hai trưởng lão của hai nhà Thu, Tân đều tới bái phỏng, muốn cầu hôn, kết quả đều bị Vũ Phi dễ dàng đánh bại, khuất phục ba tộc.
Triệu Vũ Tùng sợ hãi than.
Nửa tháng trước, biểu hiện của Triệu Vũ Phi quá thật quá mức kinh người.
Đương nhiên, những chuyện này chỉ có một số người là biết rõ.
Sau khi sự kiện đó qua đi, Thu gia và Tân gia lại càng giữ khoảng cách với Triệu gia hơn.
- Thì ra là thế.
Sau khi Triệu Phong nghe xong, trong lòng đã có suy đoán.
Chỉ khi tấn chức Thoát Phàm Cảnh mới có thể khiến cho thân thể thoát thai hoán cốt, huống chi Triệu Vũ Phi đang vào thời kỳ thiếu nữ mười tám.
Nếu như đoán không sai, rất có thể Triệu Vũ Phi đã gia nhập những Tông môn khác, dù sao thì trong phạm vi Hoành Vân Thiên Lâm cũng bao trùm mười ba quốc gia, có đến mười ba Tông môn.
Hai ngày tiếp theo, Triệu Phong tạm thời ở lại Triệu gia, làm bạn với cha mẹ, đồng thời chỉ điểm một chút võ học cho đám người Triệu Lân Long, Triệu Phong*.
Ngay cả Gia chủ và mấy vị trưởng lão cũng đều khiêm tốn tới thỉnh giáo Triệu Phong.
Triệu Phong cũng sẵn lòng chỉ giáo, bởi dù sao năm xưa mình cũng lớn lên ở nơi này.
Vào ngày thứ ba.
Triệu tộc đã truyền tới một tin tức không tốt.
- Lão sư thần bí của Vũ Thiên Hóa, cũng chính là cao nhân Thánh cảnh ẩn thế kia đã tới thành Vũ Dương rồi.
Gia chủ Triệu Thương Thiên, vẻ mặt kinh hoảng chạy tới.
Triệu Phong lạnh nhạt nói:
- Có gì mà hốt hoảng, có chuyện gì cứ để hắn tìm đến đây.
Thế lực bao trùm khắp Tương Vân quốc chính là Hiểu Nguyệt Tông.
Đối với Triệu Phong, đây là địa bàn của mình, cho dù tu vi của đối phương có cao hơn thì đối phương cũng phải suy nghĩ cần thận.
Huống chi, theo Triệu Phong suy đoán từ công pháp mà Vũ Thiên Hóa tu luyện thì đối phương hẳn cũng không thể là loại cao minh được.
Ngày thứ tư.
Cao tầng của Triệu tộc lại truyền tới tin tức:
- Vị lão sư thần bí của Vũ Thiên Hóa được hai nhà Thu, Tân xem như khách quý.
Tin tức này khiến cho đám người Gia chủ lại càng thêm lo lắng.
Nửa tháng trước, Triệu Vũ Phi quay lại, đã chấn nhiếp hai nhà Thu, Tân, khiến hai tộc mất sạch mặt mũi.
Hôm nay, hai tộc tìm được cơ hội, liền bám víu lấy cao nhân Thánh cảnh ẩn thế.
- Ha ha, hai nhà Thu, Tân này thật không biết tốt xấu. Muốn bị xóa bỏ khỏi thành Vũ Dương hay sao?
Triệu Phong lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Trong mắt gia tộc thế tục bình thường, cường giả Thánh cảnh, căn bản chính là tồn tại vô địch trong truyền thuyết, cho nên cả hai tộc đều rất có lòng tin.
Nhưng hai tộc này làm sao biết được, trong Thế giới Tông môn, Võ Đạo Thánh cảnh chẳng qua chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Lúc trời tối.
- Đại sự không tốt rồi! Cao thủ trưởng lão của hai tộc Thu, Tân và vị cao nhân Thánh cảnh ẩn thế kia đều tới Triệu tộc bái phỏng, khí thế rất hung hăng.
Cao tầng Triệu tộc lại kinh hoảng một phen.
- Gặp khách!
Triệu Phong hơi hợt thốt ra hai chữ.
Trong đại điện của Triệu tộc.
Gia chủ giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, mấy vị trưởng lão cũng thấp thôm bất an, cố gắng trấn định.
- Gia chủ.
Triệu Phong đột nhiên lên tiếng.
- Phong nhi, có gì chỉ giáo?
Triệu Thương Thiên khách khí nói.
- Các người có từng nghĩ rằng, trong thành Vũ Dương này, chỉ cần một đại tộc là Triệu tộc là đủ hay không?
Triệu Phong cười nhạt nói.
- Cái gì! Ý của ngươi là...
Gia chủ và mấy vị trưởng lão đều lập tức hoảng sợ thất sắc.
Khẩu khí của Triệu Phong cũng quá lớn rồi, muốn Triệu tộc xưng bá ư?
- Hai tộc Thu, Tân có nội tình sâu dày, đặc biệt là Tân giạ, có chút quan hệ sâu xa với đại tộc trong Hoàng Đô. Huống chi, Quảng Lăng phủ và cao tầng của Tương Vân quốc cũng không muốn xuất hiện tình huống một đại tộc chiếm độc quyền một khu vực.
Triệu Vũ Tùng lắc đầu thở dài.
Bất luận Triệu tộc có thực lực này hay không, cho dù có thì cũng gặp phải lực cản rất lớn.
Triệu Phong mỉm cười, không hề lên tiếng.
Đúng lúc này, bên ngoài đại điện truyền tới tiếng bước chân, một luồng khí tức mãnh liệt ép thẳng tới.
- Kẻ làm thương tổn đồ nhi của ta, nhanh chóng quỳ xuống chịu chết đi.
Một âm thanh cứng cáp hữu lực vang vọng khắp trong điện.
Một khắc sau, khí tức uy hiếp của Thoát Phàm Cảnh, thông triệt nguyên khí thiên địa từ trên trời ép xuống.
Ầm!
Gia chủ và đám trưởng lão trong đại điện giống như gặp phải trọng kích, tâm thần run lên, hô hấp không thông.
Chỉ cao tầng của hai nhà Tân, Thu đều vây quanh một vị lão giả có lông mi trắng, ngang ngược tiến vào đại điện.
- Ai là Triệu Phong?
Lão già lông mi trắng nhìn chung quanh đại điện.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn liền rơi xuống trên người Triệu Phong, đây là kẻ từ đầu tới cuối vẫn trấn định tự nhiên, thần sắc tựa cười mà không phải cười.
- Ngươi là...
Lão giả lông mi trắng nhìn Triệu Phong, sắc mặt khẽ biến.
Với cấp độ của hắn, tự nhiên có thể nhìn ra khí tức Thoát Phàm Cảnh trên người Triệu Phong, thậm chí e rằng tu vi của đối thủ còn cao hơn mình.
- Ha ha, chỉ là Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh mà cũng đám tới tìm ta gây phiền toái. Triệu Phong bật cười lắc đầu.
Vẻ mặt lão giả lông mi trắng lập tức đại biến, chân lực trong thể nội mãnh liệt bành trướng quát lớn:
- Tiêu tử! Nơi này là địa bàn của Hiểu Nguyệt Tông ngươi dám cả gan ở đây giương oai?
Hiểu Nguyệt Tông?
Triệu Phong nghe vậy liền ngẩn ra.
- Tiểu tử, sợ rồi sao. Lão phu cũng không muốn làm khó ngươi, chịu nhận lỗi thì xem như bỏ qua việc này.
Trên mặt lão giả lông mi trắng chợt lộ ra vẻ ngạo nghễ, cường hãn mười phần.
Cho dù đối phương là người trong Thế giới Tông môn, nhưng nơi này là địa bàn của Hiểu Nguyệt Tông nếu như tu vi của đối phương không cao thì nhất định cũng phải cần thận suy xét.
Hai nhà Thu, Tân nghe vậy, lập tức biến sắc, tại sao lại dễ dàng buông tha cho tiểu tử kia như vậy?
Lão giả lông mi trắng lạnh lùng liếc nhìn bọn hắn một cái, thầm nghĩ tu vi của tiểu tử trước mắt rất có khả năng còn trên cả mình, hiện tại bản thân hắn chẳng khác gì tên đã cài lên dây, cho nên mới cần tìm một cái cơ hội để xuống đài.
Vũ Thiên Hóa kia chỉ là một tên đệ tử bình thường mà hắn tiện tay thu nhận, dùng làm chân chạy việc mà thôi, có cũng được, không có cũng chăng sao. Nếu vì hắn mà giao thủ với một cao nhân Thánh cảnh thì quả thật được không bằng mất.
- Ha ha, Hiểu Nguyệt Tông? Xem tuổi tác của ngươi đã già như vậy, lại ở bên ngoài bôn ba, có lẽ chỉ là chân chạy vặt của Ngoại Vụ Đường mà thôi.
Triệu Phong thản nhiên cười.
Sắc mặt lão giả lông mi trắng đại biến, không ngờ lại bị Triệu Phong nhìn thấu thân phận.
Đúng vậy.
Hắn cũng giống như Quảng Quân Hầu, đều làm việc cho Ngoại Vụ Đường, bị Tông môn phân công ra ngoài làm việc.
Thành viên của Tông môn đều như vậy, khi tiềm lực tu vi không đủ đều bị Tông môn phái ra ngoài.
Những người như Quảng Quân Hầu, Thương Thiết Hầu, đều là nhân vật tại tầng ngoài cùng của Tông môn.
- Chẳng lẽ ngươi cũng thế...
Trên trán lão giả lông mi trắng lập tức toát ra mồ hôi lạnh.
Vụt... Keng...
Triệu Phong xuất ra lệnh bài chất ngọc, ném thẳng xuống đất, lạnh lùng nhìn lão giả lông mi trắng, không nói một lời.
Trên lệnh bài chất ngọc kia, có khắc một chữ “Chân” vô cùng rõ ràng.
Đệ tử chân truyền!
Lão già lông mi trắng lập tức hoảng sợ thất sắc, vẻ mặt tái nhợt, kinh hoàng nói:
- Tiểu nhân có mắt không tròng, không nhìn Thái Sơn.
Dứt lời, hắn cung kính nhặt lệnh bài dưới đất lên, dâng đến tận tay Triệu Phong, vẻ mặt đầy khiêm cung.
Thân là thành viên của Ngoại Vụ Đường, lúc lão giả lông mi trắng còn là đệ tử, vẫn luôn dừng chân tại ngoại môn, đến năm 30 tuổi vẫn chưa đột phá Thoát Phàm Cảnh.
Hàng ngũ “đệ tử chân truyền” trong nội môn đối với hắn mà nói lại càng là tồn tại không thể với tới.
Mặc dù lão giả lông mi trắng chỉ ở tầng ngoài cùng Tông môn, thế nhưng vẫn biết rõ một số chuyện trong Tông môn. Đệ tử chân truyền trong nội môn, bình thường đều có cao tầng Tông môn làm chỗ dựa, ví dụ như cấp bậc trưởng lão chẳng hạn.
Người như vậy, đối với một kẻ ở tầng chót của Tông môn như hắn mà nói, quả không khác gì “thái gia gia”.
Tình huống này, lập tức khiến cho ba gia tộc thành Vũ Dương đều khiếp sợ, ngốc trệ.
- Đây... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hai tộc Thu, Tân đều thất kinh.
Mà cao tầng của Triệu tộc khi nhìn về phía Triệu Phong thì thần sắc lại càng tràn ngập kinh hãi và mừng rỡ.
Không ngờ, cao nhân ẩn thế dẫn đầu cao tầng của hai tộc đến tận cửa hỏi tội, cuối cùng lại gặp phải tình huống như vậy.
Cái gọi là cao nhân ẩn thế kia cuối cùng vẫn phải cúi đầu nhận tội với Triệu Phong.
- Phế bỏ hết tu vi của những kẻ này. Bắt đầu từ hôm nay, thành Vũ Dương này chỉ có một đại tộc là Triệu tộc.
Triệu Phong lập tức phân phó.
Hai tộc Thu, Tân này, cấp cho thể diện lại không biết, nửa tháng trước, Triệu Vũ Phi đã từng ra tay chấn nhiếp một phen, không ngờ đám người này vẫn không biết tốt xấu.
- Vâng vâng...
Lão giả lông mi trắng lộ ra vẻ mặt lấy lòng, không sợ hãi mà còn lấy làm mừng rỡ, đây đúng là cơ hội tốt để mình “lấy công chuộc tội”.
Tiếp đó, một màn kinh người lại xuất hiện, lão giả lông mi trắng ra tay như sét đánh, đánh gục toàn bộ cao tầng của hai tộc Thu, Tân, sau đó lần lượt phế bỏ tu vi từng người.
Tràng diện như thế này cũng khiến cho cao tầng của Triệu tộc phải hít một ngụm khí lạnh.
Bọn họ cuối cùng cũng kiến thức được thực lực siêu phàm của cao nhân Thánh cảnh.
Cao nhân như vậy lại phải khúm núm với Triệu Phong, thậm chí cam nguyện làm tay sai vặt.
Ngay trong đêm hôm đó.
Hai tộc Thu, Tân đã bị xóa tên khỏi thành Vũ Dương.
Cao tầng của hai tộc, quá nửa cường giả đều bị phế bỏ tu vi, cho dù có dừng chân tại thành Vũ Dương cũng khó mà chống lại được Triệu tộc.
Sau đó, Thu gia rời khỏi thành Vũ Dương, nghe nói là tới nương tựa đại tộc ở đô thành.
Còn Tân gia thì trực tiếp thần phục Triệu tộc.
Chỉ trong vòng một đêm.
Thế cục của toàn bộ thành Vũ Dương đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lão giả lông mi trắng và Triệu Phong cũng rất thản nhiên với những chuyện này.
Thế lực thịnh suy trong thế tục, trong mắt bọn họ chẳng khác gì con kiến.
- Ngươi thân là truyền nhân của chính phái, tại sao lại truyền thụ công pháp Ma Đạo cho đệ tử của mình, mặc dù đây cũng chỉ là công pháp Bán Phàm phẩm thô sơ.
Triệu Phong có chút không để tâm, hỏi.
Lão giả lông mi trắng kinh hoàng nói:
- Công pháp Ma Đạo kia chính là do tiểu nhân tìm được ở chỗ hẻo lánh trong Hoành Vân Thiên Lâm. Nghe nói gần đây ở đó có xuất hiện bóng dáng của “Tông phái bên ngoài”.
- Tông phái bên ngoài? Nói vậy, ngươi là kẻ làm nhiệm vụ thu thập thông tin?
Triệu Phong ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy, manh mối về “Tông phái bên ngoài” này chính là do tiểu nhân phát hiện ra trước. Quảng Quân Hầu ở gần đây phụ trách tra xét, thế nhưng những người phái ra đều không có ai trở về.
Lão giả lông mi trắng vội giải thích.
Không ngờ lại trùng hợp như vậy?
Triệu Phong có chút ngoài dự liệu, không ngờ trong nhiệm vụ thu thập thông tin này, sư tôn Quảng Quân Hầu cũng có tham dự.
- Theo ta được biệt, cấp bậc nhiệm vụ này cao tới cấp năm. Ngài... Chỉ một mình ngài tới chấp hành nhiệm vụ thôi sao?