Từng tia tinh thần chấn động, giong như mạng nhện trải ra, mịt mờ mà cường đại, quỷ thần khó lường.
Đột nhiên, tâm thần Triệu Phong khẽ chấn động, cảm giác mặt đất dưới chân như bị nghiền nát sụp đổ, biến thành vực sâu vô tận, giữa không trung, vô số viên hỏa cầu cháy hừng hực, gào thét nện về phía mình, mỗi một viên cầu đều nặng tới mười mấy vạn cân.
Lực phá hoại và số lượng như vậy, có thể nói là cấp bậc tai nạn, mạnh như Chân Linh cảnh cũng cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Trong thời khắc sinh tử, mắt trái của Triệu Phong đột nhiên hiện lên một tầng ánh sáng màu xanh sắc bén, trong không gian của mắt trái, vực sâu nhỏ màu xanh, xoay tròn rất nhanh.
Phù!
Triệu Phong hít sâu một hơi, ảo giác trước mắt lập tức tan vỡ, trên sống lưng ứa đầy mồ hôi lạnh.
Không ngờ tinh thần huyễn thuật của người đội mũ rộng vành kia lại cường hãn đến như vậy, gần như khiến Triệu Phong bỏ chạy.
Phải biết rằng, trong thí luyện lúc trước, ngay cả tinh thần huyễn thuật của Huyễn Hồ cũng không thể ảnh hưởng tới Triệu Phong.
- Không! Đây không chỉ là huyễn thuật, trong đó còn ẩn chứa một loại tinh thần công kích. Nếu như ta không dùng mắt trái hóa giải, tất sẽ trọng thương tinh thần, cái này so với thân thể bị thương còn nghiêm trọng và đáng sợ hơn rất nhiều...
Triệu Phong âm thầm phân tích đòn tấn công vừa rồi của người đội mũ rộng vành.
Khả năng vận dụng của đối phương tại phương diện lĩnh vực tinh thần quả thật thần diệu cao siêu, huyễn thuật tạo thành tinh thần công kích, giống như thực chất.
Giờ phút này, Triệu Phọng đã có nhận thức rõ ràng về thực lực của người đội mũ rộng vành, tu vi của hắn ta ít nhất đạt tới Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, còn ở phương diện tinh thần thì cũng sánh ngang với Chân Linh cảnh.
- Chẳng lẽ là ảo giác?
Người đội mũ rộng vành đứng trên gốc đại thụ trước mặt cổ tháp, có chút nghi hoặc.
Hắn rất tin vào cảm ứng và trực giác của mình, bởi đây là lĩnh vực tinh thần mà hắn rất có thiên phú.
Thế nhưng, hắn đã phát động huyễn thuật công kích phạm vi vừa rồi, thế nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Cho dù là cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh gặp phải huyễn thuật công kích của hắn cũng sẽ bị thương, thậm chí lộ ra sơ hở.
- Người đội mũ rộng vành còn chưa thể xác định được là ta đang ẩn nấp ở đây.
Triệu Phong hơi thở phào một hơi.
Ảm Ánh Phi Phong không hổ là bảo vật loại Truyền Thừa, trong bóng tối có hiệu quả ẩn thân gấp bội, khiến cho thân hình của hắn hoàn toàn dung nhập vào đêm tối.
Meo meo!
Vào đúng thời khắc mấu chốt này, đột nhiên một còn mèo màu xám nhảy lên gốc cây đại thụ đối diện.
Cái gì!
Trái tim Triệu Phong đập “thình thịch” một tiếng, mắng thầm, con Tiểu Tặc Miêu nhà ngươi, lúc nào không đi ra, lại đi ra vào lúc này?
Tiểu Tặc Miêu nhe rằng cười cười, đứng ở trên gốc đại thụ, đối diện với người đội mũ rộng vành.
- Ồ! Mèo có thể ẩn thân? Đây là loại hình Yêu thú gì?
Trên mặt người đội mũ rộng vành chợt lộ dị sắc.
Bịch...
Thân hình Tiểu Tặc Miêu dung nhập vào bóng tối, biến mất không đâu nữa. Hít!
Tiểu Tặc Miêu cũng biết ẩn nấp?
Triệu Phong hoàn toàn chấn kinh, nhưng nghĩ lại thì dù sao mèo cũng là loài động vật sở trường hành động vào ban đêm, huống chi là loại Tiểu Tặc Miêu có chủng tộc bí ẩn, lai lịch thần bí này.
Tiểu Tặc Miêu lại xuất hiện trên một gốc đại thụ khác, nắm trên một đường thẳng với gốc đại thụ của người đội mũ rộng vành, cách chừng mười trượng.
- Con mèo này thật thú vị, có lẽ trong cơ thể có huyết mạch đặc thù gì đấy...
Người đội mũ rộng vành chợt động tâm, muốn bắt con mèo nhỏ biết ẩn thân này.
Tiểu Tặc Miêu cười mờ ám, trong miệng nhả ra một đồng tiền cổ.
Đồng tiền cổ kia bị Tiểu Tặc Miêu ném lên giữa không trung, không ngừng xoay tròn, rơi xuống lòng bàn tay, giống hệt một tên tiểu thần côn (*).
(*) lừa đảo
- Đây không phải là bảo vật mà Tiểu Tặc Miêu đã độc chiếm trong thí luyện hay sao?
Triệu Phong lập tức nhìn chằm chằm đồng tiền cổ.
Người đội mũ rộng vành khẽ giật mình, dường như không rõ dụng ý của Tiểu Tặc Miêu, thế nhưng hắn có thể nhìn vẻ mặt hả hê của Tiểu Tặc Miêu.
Không được!
Hắn đột nhiên hô nhỏ một tiếng, nhìn về phía sau.
Chiu... Vèo...
Một đạo mây hồng ngút trời từ trong một phía khác của cổ tháp bốc lên. Chỉ trong chốc lát, nguyện khí thiên địa đột nhiên chấn động, uy áp Thoát Phàm Cảnh đè ép phạm vi vài dặm, khiến vô số sinh linh đều kinh hãi run rẩy.
Khí tức Chân Linh cảnh!
Người đội mũ rộng vành đã chẳng còn tâm trí mà để ý đến Tiểu Tặc Miêu cổ quái nữa, khí tức Chân Linh cảnh này đã xông đến tận vị trí của hắn.
Tiểu Tặc Miêu nuốt đồng tiền cổ vào bụng, ngồi trên tàng cây, bộ dạng như “cách sơn quan hổ đấu”.
(*) Đứng bên kia núi xem hổ đánh nhau
Đạo mây hồng kia nhanh chóng dừng lại, trôi nổi giữa không trung, hiện ra một vị lão giả áo bào hồng và một thiếu niên tóc đỏ mười bảy mười tám tuổi.
- Sư tôn! Bọn hắn ở đây! Đồ nhi chính là bị bọn hắn ám toán ở chỗ này!
Hô hấp của thiếu niên tóc đỏ có phần gấp gáp, đồng thời vươn tay chỉ về phía người đội mũ rộng vành.
Người đội mũ rộng vành cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt u lam đột nhiên tràn ra một làn sóng gợn trong suốt lạnh lẽo, lan tỏa khắp nơi.
Lão giả áo bào hồng nhướng mày lên, ngược lại vẫn có thể ứng phó, thế nhưng thiếu niên tóc đỏ ở bên cạnh lại hét thảm một tiếng.
- Hoành nhi!
Lão giả áo bào hồng vội vàng bảo vệ thiếu niên, Chân Linh khí cường đại hóa thành cơn lốc màu đỏ, xếp thành một dãy hình quạt, ập thẳng về phía người đội mũ rộng vành.
Chỉ trong thoáng chốc, khu vực hình quạt có phạm vi đường kính vài chục trượng đã hóa thành một mảnh tro tàn.
Người đội mũ rộng vành kinh hoảng, liên tục rút lui, hiển nhiên không thể nào chống lại Chân Linh cảnh, cho dù hắn có đạt tới Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong thì cũng khó mà thoát chết được.
Ọc!
Người đội mũ rộng vành thổ ra một búng máu, thân hình lui gấp về phía sau huyễn trận bao bọc cổ tháp.
- Hừ! Thì ra là người của “Cổ U Điện”, đều là thành viên của liên minh Thập Tam Tông, tại sao ngươi lại xuống tay với Hoành nhi?
Lão giả áo bào hồng cho thiếu niên ăn một viên linh đan, sau đó lại đuổi vào cổ tháp.
Xem tình hình thì thế lực trong cổ tháp, không chỉ ra tay với người của Hiểu Nguyệt Tông, mà ngay cả những thế lực Tông môn xung quanh, cũng bị xâm nhập.
Tu vi của thiếu niên tóc đỏ kia đã đạt tới Ngũ trọng thiện Thoát Phàm Cảnh, thật không tầm thường, cho dù đặt ở Hiểu Nguyệt Tông, Ít nhất cũng xếp vào hạng thứ năm trong đệ tử chân truyền.
Nhân lúc hỗn loạn này, Triệu Phong nhảy lên một chỗ trên cao, bay vọt tới một gốc cổ thụ trên trăm trượng ở gần đó.
Đứng trên đỉnh cổ thụ, Triệu Phong mở ra mắt trái, nhìn xuyên qua huyễn trận, quan sát tình hình bên trong cổ tháp.
Sau khi lão giả áo bào hồng giết vào cổ tháp, lập tức rơi vào phục kích, thế nhưng hắn thân là cao nhân Chân Linh cảnh, bằng vào thực lực mạnh mẽ của mình đã nhanh chóng giết chết năm sáu người.
Những người bị giết chết đều là Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trở lên, thế nhưng toàn bộ đều bị giết chết trong nháy mắt, không một người có thể phản kháng
- Đây là thực lực của Chân Linh cảnh?
Triệu Phong âm thầm líu lưỡi.
- Chậc chậc, không hổ là trưởng lão Chân Linh cảnh của “Ngân Nguyệt Tông”, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra là trên thân người này đã bị trúng “Khống Tâm Chủng” hay sao?
Người đội mũ rộng vành cười tà một tiếng.
- Cái gì! Khống Tâm Chủng?
Sắc mặt lão già áo bào hồng đột nhiên đại biến.
Phổc!
Một thanh đoản đao thần binh liền đâm vào ngực lão giả áo bào hồng
Người xuất thủ chính là thiếu niên tóc đỏ đứng gần trong gang tấc.
- Hoành nhi... Ngươi...
Lão giả áo bào hồng cực kỳ bi thương một luồng chân lực chấn bay thiếu niên ra ngoài.
Chợt, lão giả áo bào hồng nổi giận gầm lên một tiếng:
- Hôm nay ta nhất định phải diệt sạch bọn ngươi, chỉ cần giết chết người thi triển “Khống Tâm Chủng”, Hoành nhi sẽ có thể khôi phục tự do.
Trên gốc cổ thụ, vẻ mặt Triệu Phong dường như chợt nghĩ tới điều gì đó.
Lão giả áo bào hồng thuộc về Ngân Nguyệt Tông cũng là một trong ba tông tham gia “Tiểu Hội Tam Tông”, đặt song song với “Lăng Nguyệt Tông” và “Hiểu Nguyệt Tông”.
Mà người đội mũ rộng vành lại là người của “Cổ U Điện”, dường như cũng là một phần của liên minh Thập Tam Tông.
Đúng lúc này, cục diện trong cổ tháp lại biến đổi.
- Khặc khặc...
Một Huyết Thi Ngân Văn, từ một gian điện đường nằm sâu trong cổ tháp đi ra.
Huyết Thi Ngân Văn này phát ra một luồng thi khí âm lãnh kinh người, trong hai tròng mắt bắn ra huyết quang đỏ thẫm, khí tức còn cường đại hơn người đội mũ rộng vành một bậc.
- Không ngờ lại là hắn! Hộ pháp Huyết Cương Đà!
Triệu Phong ở từ xa quan sát, trái tim đập mạnh một cái.
Huyết Thi Ngân Văn này, hắn đã từng gặp qua, lần trước trong Xích Nguyệt động quật, một phen đánh cuộc mạo hiểm với đối phương hắn cũng chỉ thắng hiểm nửa phần.
Lúc đó, Hộ pháp Huyết Cương Đà đã suy yếu tới cực điểm, vừa mới thức tỉnh, cơ bản là không có sức mạnh nào. Mặc dù vậy thì đám người Triệu Phong cũng suýt chút nữa toàn quân bị diệt.
Đến hôm nay, Hộ pháp Huyết Cương Đà ít nhất đã khôi phục lại tu vi Nửa bước Thoát Phàm Cảnh, sức mạnh thân thể lại càng kinh khủng đáng sợ.
Chỉ hắn ngạnh kháng công kích của lão giả áo bào hồng cận thân chiến đấu. Thân thể của Hộ pháp Huyết Cương Đà, vô cùng cứng rắn, thậm chí có thể ngân cản được công kích của Chân Linh cảnh.
Mà người đội mũ rộng vành lại ở phía xa thi triển tinh thần công kích, tiến hành quấy nhiễu địch thủ.
- Dù hai người liên thủ thì cũng rất khó có thể chiến thắng cao nhân Chân Linh cảnh.
Trong lòng Triệu Phong thoáng phân tích.
Trên thực tế, hai người Hộ pháp Huyết Cương Đà cũng không có ý định chiến thắng lão già áo bào hồng bọn hắn vừa đánh vừa lui, liên tục làm tiêu hao thể lực của đối phương.
Người đội mũ rộng vành thì liên tục làm tiêu hao lão giả áo bào hồng ở phương diện tinh thần.
Chỉ trong chốc lát, hai người Hộ pháp Huyết Cương Đà và người đội mũ rộng vành đã lui về sâu trong điện đường âm u.
Lão giả áo bào hồng và thiếu niên cũng lần lượt xông vào cung điện.
Tình huống quỷ dị chợt xuất hiện.
Mấy người vừa tiến vào cung điện, toàn bộ phạm vi cổ tháp đều lâm vào tĩnh mịch, không còn bất cứ động tĩnh gì.
Phảng phất như lão giả áo bào hồng và thiếu niên kia đã bị “cự thú” nuốt chửng”.
Triệu Phong mơ hồ cảm nhận được một luồng uy áp tinh thần kinh hồn khổng lồ từ trong cung điện tràn ra.
Rất nhanh.
Lão già áo bào hồng và thiếu niên, vẻ mặt không biểu tình, đi ra khỏi đại điện, phá không rời đi.
Phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Thật là quỷ dị!
Triệu Phong sợ đến vỡ mặt.
Hắn hít sâu một hơi, thúc dục mắt trái đến cực hạn.
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt của hắn đã xuyên qua lối vào cung điện sâu thẳm, mơ hồ nhìn tình huống bên trọng Trong cung điện, trên thân của người đội mũ rộng vành và Hộ pháp Huyết Cương Đà đều có chút thương thế. Đặc biệt là Hộ pháp Huyết Cương Đà, hắn thừa nhận công kích mãnh liệt của cường giả Chân Linh cảnh, thể cốt tổn thương mệt mỏi đến rã rời. Còn may người đó là hắn, nếu đổi lại là Nửa bước Chân Linh cảnh bình thường e rằng đã chết từ lâu rồi.
Tại trung tâm cung điện có một cái bồ đoàn, bên trên là một bộ khô lâu không có chút sinh cơ nào đang ngồi.
Thế nhưng trong hốc mắt của bộ khô lâu lại lóe lên hai luồng ánh sáng thâm thúy màu đỏ sậm.
Triệu Phong theo bản năng không dám dùng mắt trái nhìn trộm bộ khô lâu đó.
Phù...
Hai luồng ánh sáng màu đỏ sậm trong hốc mắt của bộ khô lâu, càng ngày càng mờ, có cảm giác như đang suy yếu.
- Đại nhân không hổ là một trong mười hai Đại đường chủ của Xích Nguyệt ma giáo, cho dù đang ở trạng thái hư nhược mà vẫn có thể khống chế một vị cao nhân Chân Linh cảnh.
Trong mắt người đội mũ rộng vành chợt lộ ra kính sợ sâu sắc.
Bên trong bộ khô lâu truyền tới một thanh âm thần bí:
- Chẳng qua chỉ là Chân Linh Nhất Cảnh Thiên “Chân Nhân cấp” mà thôi, loại tiểu nhân vật này, không biết ngày xưa ta đã giết chết bao nhiêu rồi. Lần này có thể thành công, cũng nhờ một phần các ngươi đã làm tiêu hao hắn. Bây giờ, bổn tọa cần phải tĩnh dưỡng nửa tháng.
- Đường chủ đại nhân, cứ điểm ở nơi này, e rằng không an toàn rồi. Chúng ta xâm nhập quá nhanh, có lẽ đã khiến liên minh Thập Tam Tông cảnh giác.
Trên mặt Hộ pháp Huyết Cương Đà chợt lộ vẻ lo lắng.
- Nói có lý, nhưng trước đây...
Trong hốc mắt âm u của bộ khô lâu đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng đỏ đậm
Không được!
Triệu Phong đứng trên đỉnh gốc cổ thụ, chỉ cảm thấy tâm thần đau xót, phảng phất như trúng phải thứ gì cực kỳ buồn nôn, vô cũng không thoải mái.
- Vô u, ngươi đi bắt tên tiểu quỷ ở ngoài kia đi, bổn tọa đã để lại “U Hồn ấn ký” trên người hắn, bây giờ ngươi chỉ cần cảm ứng là thừa sức đuổi giết hắn.
Bộ khô lâu thần bí phân phó.
Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu đột nhiên lùi gấp, trở lại Trữ vật Thủ trạc.
- Nhiệm vụ đã hoàn thành, đi!
Ảm Ánh Phi Phong ở sau lưng Triệu Phong rung lên, giống như một đạo hư ảnh dung nhập vào cảnh sắc ban đêm, vừa lóe lên một cái đã biến mất.
- Tiểu quỷ, ngươi trốn không thoát đâu.
Người đội mũ rộng vành bay ra khỏi cổ tháp, đôi mắt u lam lạnh lẽo tập trung lên người Triệu Phong.