Từ Tử Huyền thân là một trong Tứ đại tân tú trong liên minh, nhất cử nhất động, mỗi một câu nói, cũng đều khiến cho người ta chú ý.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ các đệ tử đại biểu ở Phân tràng Số 3 đều không khỏi vui mừng khi kẻ khác gặp họa.
- Ha ha… thật đúng là nhân quả báo ứng!
- Tiểu tử kia thật sự không chút cố kỵ, dám ở trước mặt đám đông mà khi nhục Cốc tiên tử! Thậm chí ngay cả một người luôn ôn hòa nho nhã như Từ Tử Huyền cũng cảm thấy hắn quá phận!
- …
Mọi người nhất thời đại khoái nhân tâm, lớn tiếng hò reo cổ vũ, giống như Triệu Phong hiện tại đang bị lôi lên hỏa hình đài vậy.
Uy danh của Tứ đại tân tú trong liên minh, ở trong đám thế hệ mới đã đạt tới một độ cao không thể nào vượt qua.
Không ai cho rằng, Triệu Phong có thể gặp phải may mắn khi đối diện với Từ Tử Huyền.
- Ưm! Làm phiền Từ huynh rồi!
Cốc Lam Nguyệt chung quy cũng không có cự tuyệt hảo ý của Từ Tử Huyền, ánh mắt oán hận lúc này mới rời khỏi người Triệu Phong.
Bản thân nàng từ trước tới giờ vẫn luôn cô ngạo thanh cao, đối mặt với loại cảm giác bị mất mặt trước đám đông như vậy, một màn sỉ nhục suýt chút nữa bị hủy dung vừa rồi, khiến cho trong lòng nàng không cách nào bỏ qua mối hận này.
Dưới ánh mắt gần như giết người của phần đông các đệ tử đại biểu bên dưới, Triệu Phong vẫn bình thản quay về bên cạnh Lâm Phàm, kẻ này thì lại có chút bất an không yên.
- Triệu sư đệ, tình hình dường như có chút không ổn a…
Thanh âm Lâm Phàm có chút chua xót, nói.
Hắn và Triệu Phong đang đứng cùng một chỗ, hiển nhiên cũng đồng dạng bị giận lây.
Không phải nghi ngờ, đợi lát nữa đến phiên hắn xuất chiến, đối thủ khẳng định sẽ hạ thủ không chút nương tình với hắn.
- Với thực lực hiện tại của huynh, trên Phân tràng Số 3 này, người có thể dễ dàng thắng được hunh chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nếu thật sự không địch lại được, huynh cứ dứt khoát nhận thua là xong! Hơn nữa, ta tin rằng, không lâu nữa, sẽ không còn kẻ nào dám làm như vậy đâu!
Triệu Phong cũng biết được, Lâm Phàm đã bị mình liên lụy.
Nhưng mà thực lực của Lâm Phàm thế nào, hắn cũng biết khá rõ ràng, hai người vẫn thường xuyên luận bàn với nhau.
- Nói khoác không biết ngượng miệng!
Những người gần đó nghe được hai người nói chuyện với nhau, chỉ lạnh lùng cười nhạt.
Lâm Phàm hạ thấp thanh âm, nói:
- Một mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, ngươi làm sao có thể hạ thủ được?
- Chỉ là một chút vết thương nhẹ mà thôi! Đổi lại là đối thủ khác, kết quả cũng giống nhau, là ai thì có gì khác biệt chứ? Hơn nữa, ta thật sự không phải cố ý!
Sau kkhi Triệu Phong nói câu này, thì cũng không tiếp tục để ý đến hắn nữa, ánh mắt đảo nhìn những Phân đài khác.
- Là ai thì cũng như nhau sao?
Lâm Phàm lắc lắc đầu. Nói ra thì rất đơn giản, nhưng có mấy người có thể làm được chuyện này chứ?
Nhưng hắn lại không biết, dưới mắt trái của Triệu Phong, bất kể là mỹ nữ hay người bình thường, sau khi nhìn xuyên thấu qua, cũng chỉ là một đống huyết nhục bạch cốt mà thôi.
Bởi vậy, sự ảnh hưởng của Triệu Phong đối với mỹ sắc, gần như bị giảm xuống mức thấp nhất.
o0o
Phân tràng Số 3!
Các trận đấu vẫn còn tiếp tục diễn ra.
Chỉ trong chốc lát đã đến phiên Lâm Phàm lên đài. Đối thủ của hắn là một gã thiếu niên áo vàng tu vi Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
- Tiểu tử, ngươi và tên độc nhãn long kia đi chung với nhau, trận chiến này, ta sẽ khiến cho ngươi lết xuống đài!
Thiếu niên áo vàng cười một tiếng lạnh lẽo.
Lâm Phàm không nói hai lời, ánh đao lãnh liệt bá đạo lóe lên, giống như một tia sao băng, trong khoảnh khắc đã chém nát tầng chân lực phòng hộ của thiếu niên áo vàng này.
Luận về tu vi, Lâm Phàm đã đạt tới Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh cực hạn, về chiến lực thực tế, trong Hiểu Nguyệt Tông có thể xếp vào năm hạng đầu.
Chỉ sau hai ba chiêu, gã thiếu niên áo vàng liền thảm bại.
Vòng tỷ thí thứ nhất, Triệu Phong và Lâm Phàm đều phô bày ra thực lực vô cùng cường đại, khiến cho những người muốn ném đá xuống giếng, trong lòng không khỏi cảm thấy kiêng kỵ.
Kế tiếp, vòng tỷ thí thứ hai cũng lập tức tiếp tục.
Từ Tử Huyền, một trong Tứ đại tân tú trong liên minh lại một lần nữa xuất hiện.
Lần này, đối thủ của Từ Tử Huyền là một gã thanh niên Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, đến từ đệ nhất tông phái trong Thập Tam Tông, Vân Kiếm Tông, thực lực không hề tầm thường.
Keng!
Sau lưng Từ Tử Huyền bay ra một thanh Thần binh phi kiếm ánh vàng rực rỡ, bộc phát ra tốc độ và uy lực tuyệt luân.
Gã đệ tử Vân Kiếm Tông kia, thực lực cũng không tầm thường, am hiểu nhất chính là kiếm đạo, trong khoảnh khắc đã chém ra một mảnh kiếm ảnh thanh sắc chằng chằng chịt chịt.
Đinh xuy!
Thanh phi kiếm màu vàng kia phát ra phong mang sáng ngời, chói mắt lãnh lệ, dùng phong mang lợi hại sắc bén vô cùng, hoàn toàn chém sạch kiếm ảnh của đối thủ.
- Ta nhận thua!
Gã đệ tử kiếm đạo của Vân Kiếm Tông trực tiếp nhận thua, trên khuôn mặt của hắn đã xuất hiện một đạo vết máu.
Luận thực lực, gã thanh niên của Vân Kiếm Tông này, thực lực ít nhất cũng so sánh được với Dương Kiền, thế nhưng không ngờ lại dễ dàng bị đánh bại như vậy.
o0o
Không lâu sau, Triệu Phong lần thứ hai xuất hiện.
Một đầu tóc xanh thăm thẳm bay múa, độc nhãn lạnh lùng lợi hại, thân ảnh thiếu niên cô ngạo nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lần này, đối thủ của Triệu Phong vẫn như cũ vô cùng cường đại, đó là một gã thanh niên mặt chữ điền, lưng áo có dấu hiệu một vầng ám nhật.
Gã thanh niên mặc hắc bào này, hai tròng mắt tối đen thâm thúy, lạnh lùng vô tình.
Hắn đứng yên chỗ, hai tay chắp sau lưng, một cỗ khí tức quỷ dị vô hình lan tỏa khắp nơi.
- Đệ tử chân truyền của Cổ U Điện!
- Đàm Lân, bài danh thứ hai trong Đệ tử chân truyền của Cổ U Điện!
Không ít người đều hít mạnh một ngụm khí lạnh.
Phân tràng Số 3, thật đúng là cường giả như mây, ngoại trừ Từ Tử Huyền ra, còn có những đệ nhất thiên tài giống như là Đàm Lân và Cốc Lam Nguyệt.
Những khóa trước đó, số lượng các đệ tử của Cổ U Điện đến tham gia Liên minh thịnh hội đều rất ít.
Lần này đến đây tổng cộng năm người, gần như là toàn bộ các đệ tử thế hệ mới của Cổ U Điện.
Truyền thừa của Cổ U Điện, quá mức hà khắc, chỉ có những đệ tử tinh anh nhất mới có thể tu luyện được.
Dựa theo lẽ thường trong các kỳ trước, đệ tử Cổ U Điện cơ bản đều có thể tiến thẳng vào trong hai mươi hạng đầu, thậm chí đã từng tiến vào ba hạng đầu nữa.
- Chậc chậc… vận khí của tên Triệu Phong này không phải là kém bình thường mà!
Dưới đài truyền đến thanh âm vui mừng khi kẻ khác gặp họa.
Ngay cả Lâm Phàm, cũng không thể không thừa nhận điểm này.
Đầu tiên là Thủ tịch đệ tử Cốc Lam Nguyệt của Bích U Cung, tiếp theo lại là bài danh thứ hai trong Đệ tử chân truyền của Cổ U Điện, Đàm Lân.
Phải biết rằng, đối với những trận chiến như thế này, nếu như vận khí không tốt, mỗi khi gặp phải kình địch, cũng đều có nguy cơ ngã xuống rất lớn, cho dù có chật vật thắng hiểm, cũng bị thương tổn nhất định, đến vòng đấu sau sẽ có nguy cơ bị ngã xuống cao hơn.
Từ Tử Huyền và Cốc Lam Nguyệt cũng chú ý đến trận chiến này.
Thậm chí ngay cả một vài người ở các Phân tràng khác cũng đều nhìn về phía bên này.
Nguyên nhân khiến mọi người chú ý tới, gồm hai yếu tố.
Thứ nhất, trong trận chiến trước đây, Triệu Phong hạ thủ không chút lưu tình, khi nhục mỹ nữ, đã để lại trong lòng mọi người một ấn tượng ác liệt và tàn nhẫn.
Thứ hai, đệ tử Cổ U Điện từ trước đến giờ vẫn luôn quỷ dị cường đại, công pháp lạ thường, mỗi khi xuất chiến đều bị mọi người chú ý kỹ càng.
Cho nên, giờ phút này, trận tỷ thí giữa Triệu Phong và Đàm Lân nhất thời trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Chương 226: Đại hắc mã (2)
- Khặc khặc khặc… tiểu tử, nhìn thấy ta, còn không mau nhận thua?
Hắc bào của Đàm Lân không gió tung bay, bên trong con mắt âm u quỷ dị chợt lóe lên một tia dị quang u lam sắc.
Tinh thần ba động vô hình vô ảnh lan rộng ra, bao phủ cả một khu vực.
Triệu Phong và Đàm Lân đối diện giằng co, cũng đều không hề cử động.
Dựa theo tình huống trận chiến đầu tiên, đối thủ cùng Đàm Lân giao phong, cũng chỉ có thể giằng co một hai hơi thở, sau đó vô thanh vô tức ngã xuống đất hôn mê.
Lúc này, trong cảm quan của Triệu Phong, chỉ cảm thấy một bàn tay vô hình nặng nề như vạn cân đang hung hăng đè ép xuống thân thể của mình.
Đồng thời, một đạo thanh âm mê hoặc tâm linh không ngừng vang lên trong đầu của hắn.
Công kích huyễn thuật kiểu thôi miên!
Triệu Phong rất nhanh thăm dò ra lộ tuyến công kích của đối phương.
Nhưng mà, bí thuật tinh thuần của Đàm Lân, so sánh với kẻ đội nón rộng vành hắn từng gặp qua ngày đó, lại kém xa không chỉ một cấp bậc, làm sao có thể thương tổn nổi Triệu Phong?
Một nhịp hô hấp… hai nhịp hô hấp…
Cho đến ba nhịp hô hấp…
Triệu Phong vẫn còn đứng yên tại chỗ, nở nụ cười nhàn nhạt.
- Điều này sao có khả năng?
Trên trán Đàm Lân đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, trong mắt chợt lóe lên lệ mang, cả người toát ra một tầng diễm quang u lam sắc nhàn nhạt. Quang mang u lam trong mắt càng cường thịnh hơn.
Tinh thần ba động trong hư không cũng càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn, thậm chí ngay cả nguyên khí thiên địa cũng trở nên rung động nhàn nhạt.
Hiển nhiên, lúc này Đàm Lân đã thi triển ra toàn lực. Mọi người đứng dưới đài, tâm thần không nhịn được run rẩy một trận, cả người lạnh lẽo bất an.
- Bí thuật tinh thuần thật mạnh!
Đại bộ phận các đệ tử đại biểu dưới đài cũng chỉ thừa nhận một ít dư ba công kích mà thôi, nhưng dù vậy cũng đã đủ cảm thấy kinh hãi thất sắc rồi.
Một vài người, trên mặt lộ rõ sự sợ hãi, hoặc lộ vẻ mệt mỏi.
Đối mặt với bí thuật tinh thuần của Đàm Lân, ngay cả Từ Tử Huyền và Cốc Lam Nguyệt cũng cảm thấy động dung.
Bí thuật tinh thuần của Cổ U Điện thần bí khó lường, quỷ dị khó phòng, đại đa số các đệ tử tông phái khác, đối với thứ này đều không có chút sức chống cự nào cả!
Nhưng mà… Triệu Phong trên đài lại cơ bản không có bất cứ vấn đề gì!
Thời gian từng chút từng chút trôi qua…
Qua hơn mười hơi thở, toàn thân Đàm Lân đã ướt đẫm mồ hôi, lại căn bản không ảnh hưởng đến Triệu Phong chút nào.
Phần đông những người xem cuộc chiến ở đây cũng đều khiếp sợ không thôi.
Thậm chí ngay cả đám cao tầng của Cổ U Điện đang xem chiến trên đài quan chiến, cũng đều trở nên ngưng trọng.
Lâm Thông, một trong Tứ đại tân tú của liên minh nhìn thấy, bên trong cặp mắt u ám như vực sâu ác mộng kia, cũng hiện lên một tia dị sắc:
- Trên người kẻ này, có khi nào có một loại mật bảo nào đó, có sức chống cự cường đại đối với bí thuật tinh thuần hay không?
o0o
Trên Phân đài Số 3!
- Xem ra, ngươi đã sức cùng lực kiệt rồi!
Triệu Phong nở nụ cười chế nhạo nhàn nhạt.
Đối diện với bí thuật tinh thuần cường đại quỷ dị như vậy, cũng chỉ có mỗi mình hắn là có thể nhẹ nhàng thoải mái như vậy mà thôi.
- Tiểu tử, đừng vội càn rỡ! Bằng vào mật bảo đối kháng với bí thuật tinh thuần, có gì là giỏi chứ?
Đàm Lân từ bỏ công kích bằng bí thuật tinh thuần, song chưởng lần lượt vung lên, ngưng tụ ra một tầng quang mang u lam sắc, khí tức âm lãnh đại trướng.
Bản thân bài danh thứ hai trong Đệ tử chân truyền của Cổ U Điện, Đàm Lân khẳng định cũng không chỉ biết có mỗi bí thuật tinh thuần, nếu không thì Cổ U Điện cũng không thể nào bài danh thứ hai trong Thập Tam Tông sừng sững vô số năm tháng rồi.
- Quỳ xuống!
Triệu Phong quát lớn một tiếng, trong hư không phảng phất như có một tiếng sấm nổ vang, tinh thần âm ba vô hình vô ảnh trong khoảnh khắc bao phủ toàn thân Đàm Lân.
- Phốc!
Đàm Lân thất khiếu đổ máu, phốc một tiếng, quỳ rạp xuống mặt đất.
Ngay khoảnh khắc Triệu Phong hét lớn, tất cả mọi người dưới đài đều cảm thấy tâm thần chấn động, khí huyết dâng trào cuồn cuộn.
Toàn trường nhất thời ồ lên một mảnh.
- Đây là công kích gì vậy?
- Đây dường như cũng là tinh thần công kích a!
- …
Dưới đài vang lên thanh âm nghị luận xôn xao. Tất cả mọi người đều hoảng sợ không thể tin nổi, nhìn chằm chằm về phía Triệu Phong.
Chỉ thấy Triệu Phong vừa quát lớn một tiếng liền khiến cho Đàm Lân bị trọng thương quỳ xuống.
Ngay trong khoảnh khắc khi Đàm Lân quỳ xuống, Lâm Thông trên Phân tràng Số 2, trong mắt lóe lên lệ quang mãnh liệt, hắc bào tung bay. Khí tức âm hàn vô hình lan tỏa ra, khiến cho toàn bộ Phân tràng Số 2 phảng phất như lâm vào địa ngục nhân gian vậy, mọi người đều không rét mà run.
o0o
- Lực lượng tinh thần cường đại như vậy… không ngờ ngươi cũng là…
Lời nói của Đàm Lân có chút tối nghĩa, cả người vô lực không thể đứng dậy nổi.
- Triệu Phong thắng!
Lúc này trọng tài mới phản ứng lại, tuyên bố Triệu Phong chiến thắng.
- Bí thuật tinh thuần! Tiểu tử kia không ngờ cũng biết bí thuật tinh thuần! So với đệ tử của Cổ U Điện còn mạnh mẽ hơn một chút!
- Ngươi xem đi, ngay cả Lâm Thông cũng nảy sinh chiến ý và sát niệm đối với tên tiểu tử kia!
- …
Một trận chiến này nhất thời oanh động cả bốn Phân tràng.
Triệu Phong đi xuống khỏi đài, vẫn như trước, vô cùng lạnh lùng, mái tóc xanh thẳm theo động tác tung bay, quỷ dị tà mị, tràn ngập loại cảm giác cường đại, sâu không thể lường, xâm nhập tâm linh.
Phân tràng Số 3!
Nhìn thấy thân ảnh Triệu Phong đi xuống, trên mặt các đệ tử đại biểu đều lộ vẻ sợ hãi, trong lòng nảy sinh sự kiêng kỵ thật lớn.
Ngay cả Cốc Lam Nguyệt cũng không khỏi hít sâu một hơi, trên mặt vẫn còn lộ rõ vẻ khiếp sợ. Nàng tuyệt đối không ngờ gã đối thủ đầu tiên của nàng lại cường đại như vậy, hơn nữa càng thêm thần quỷ khó lường.
Bắt đầu từ thời khắc này, cái tên Triệu Phong liền trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Trong lời bàn tán của mọi người, đầu đại hắc mã đầu tiên này, đã cường thế đi lên sân khấu lịch sử, luận thực lực, hoàn toàn cùng cấp bậc với các đệ nhất thiên tài!
- Trình độ bí thuật tinh thuần của kẻ này, đối với Tứ đại tân tú trong liên minh mà nói, còn xa không đủ nhìn tới! So sánh với Thiên U Đồng của Lâm Thông, còn kém hơn đến mấy cấp bậc! Hơn nữa, còn đồng thời nghiên cứu bí thuật tinh thuần và áo nghĩa Lôi hệ, nhất định khó có thể đạt được thành tựu cao!
Từ Tử Huyền thoáng chút tiếc hận, nói.
Tứ đại tân tú trong liên minh đứng ở một độ cao khó có thể tưởng tượng nổi, kiến thức và lịch duyệt càng thêm phong phú.
Hắn căn bản nhìn không thấu Triệu Phong, lúc trước còn nghĩ có lẽ sẽ có một tia mong đợi và kinh hỉ, nhưng hiện tại phát hiện đối phương còn đi sâu vào nghiên cứu bí thuật tinh thuần, hứng thú liền giảm xuống không ít.
Từ Tử Huyền vẫn còn nhớ rất rõ ràng lời giáo huấn nghiêm khắc của sư tôn: Chuyên tinh, chính là con đường tắt tốt nhất để bước lên đài cao đỉnh phong!
Đơn cử chính là Thương Vũ Nguyệt, đệ nhất tân tinh của liên minh, chính là một đại biểu cho lời nói này. Một người một kiếm, đăng phong tạo cực, mặc kệ ngươi muôn ngàn biến hóa, bí thuật tinh thuần cũng được, kim thân nhục thể cũng được, toàn bộ đều một kiếm giết chết!
Đương nhiên, về ý nghĩa bình thường mà nói, cái đạo lý này cơ bản chính là thiết luật của thế gian.