Câu nói đột ngột của Lâm Thông khiến cho đại biểu của mười ba Tông đều cảm thấy kinh ngạc khó hiểu.
Phần lớn ánh mắt đều tập trung trên người Triệu Phong.
Cho tới nay. Hình tượng của Triệu Phong trong mắt bọn họ vẫn là lạnh lùng và tàn nhẫn.
Khó có thể quên nhất chính là mái tóc xanh phiêu dật và độc nhãn long tàn nhẫn.
Đặc biệt là điều thứ hai. Chính nó khiến cho Triệu Phong càng thêm vài phần hung lãnh tàn khốc.
Mà nghe ngụ ý trong lời nói của Lâm Thông, chẳng lẽ Triệu Phong còn có một con mắt khác?
Trong con mắt đó có gì kỳ quặc?
- Không hổ là tân tú liên minh đã luyện thành bí điển chí cao “Thiên U Đồng”.
Tinh quang trong mắt Triệu Phong lóe lên.
Đối với trình độ tạo nghệ ở phương diện bí thuật tinh thần của Lâm Thông. Triệu Phong cũng có vài phần kiêng kỵ nhất định.
Chẳng qua. Lúc này cũng chính là lúc hắn kích phát ma luyện “Thần Linh nhãn”.
Trong lòng Triệu Phong thầm hạ quyết tâm
Dưới ánh mắt tập trung của mọi người. Triệu Phong chậm rãi gỡ bịt mắt màu bạc xuống.
Dưới bịt mắt là một con ngươi u ám không chút ánh sáng
Trong lòng mọi người ở đây đều cảm thấy phát lạnh.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo...
Đồng từ u ám trong mắt trái của Triệu Phong chợt hiện động một tầng ánh sáng màu xanh.
Dần dần, đồng tử biến thành màu xanh lấp lánh, hoạn mỹ như bảo thành, thần quang bên trong ẩn chứa một loại lợi hại vô hình, dường như có thể nhìn xuyên thấu vạn vật.
Phàm là người nhìn tới đồng từ này, tâm thần đều run lên, có ảo giác như tâm linh bị xuyên thùng tất cả bí mật đều không thể che giấu hay lần trốn.
- Đây là đồng từ thuật tinh thần của ngươi sao? Chúng ta quả nhiên là cùng một loại người.
Khóe miệng Lâm Thông nhếch lên một nụ cười, lực lượng huyết mạch trong cơ thể nhẹ nhàng run lên, không biết là hưng phấn hay bất an.
Cùng lúc đó...
Bên phía những người đang xem chiến cũng nổi lên sóng gió.
- Đây là đồng từ thuật tinh thần gì? Không ngờ lại có lực xuyên thấu mạnh như vậy!
- Có chút giống bí thuật “Thiên Ưng Nhãn” trong truyền thuyết, chẳng qua không ngờ hắn cũng giống như Lâm Thông, đồng tử thuật tinh thần đều được xây dựng bằng lực lượng huyết mạch.
Cao tầng của Cổ U Điện đều sôi trào.
Bọn họ chưa từng nhìn qua đồng từ thuật tinh thần của Triệu Phong, trong sách cổ cũng không hề ghi chép lại.
Thiên U Đồng!
Áo bào đen của Lâm Thông không gió mà bay, lực lượng vô hình thần bí thẩm thấu khắp hư không, âm hàn, quỷ dị, không chỗ nào không lọt vào.
Đồng từ tĩnh mịch phảng phất như vực sâu, tại trung tâm hiện ra một quang điểm đỏ sậm xoay tròn.
Khu vực xung quanh đột nhiên ảm đạm vài phần.
Lâm Thông giống như ông vua không ngai trong bóng tối.
Vù...
Tâm thần Triệu Phong thoáng rung lên, có một loại ảo giác như không gian biến đổi.
Một khắc sau...
Thân hình Triệu Phong đã ở trong một không gian tối đen như mực.
Mặt đất mà hạn đứng, có thể dùng mắt thường nhìn một cái lông sắt đang được hình thành, bao trùm lấy hắn.
Không gian tối như mực.
Thê lãnh, âm hàn, quỷ dị.
Triệu Phong bị trói buộc trong chiếc lông sắt, bị cô lập hoàn toàn.
Trong không gian đen kịt đối diện, Lâm Thông đứng trên không trung, giống như ông vua không ngai, từ trên cao nhìn xuống
- Dùng huyễn thuật tinh thuẫn tạo ra lao tù, lại khiến cho ý thức của mục tiêu hãm vào trong hoàn cảnh không thể nào tự kềm chế được...
Triệu Phong hít một ngụm khí lạnh.
Thân thể của hắn vẫn còn ở trên Phong Vân quyết chiến đài, nhưng ý thức tỉnh thần lại hoàn toàn lọt vào tình cảnh khác.
Trong hiện thực, cho dù thực lực của hắn có cường thịnh hơn nữa, nhưng không có ý thức chủ đạo thì cũng chỉ là một cái xác không hồn.
Tại phương diện ý thức tỉnh thần, tốc độ thời gian trôi qua khác với ngoại giới. Ý thức của ngươi đã bị vây khốn trong huyễn thuật tinh thần của “Thiên U Đồng”, chịu đựng sự tra tấn vô tận. Một ngày tra tấn ở trong này, chỉ tương đương với mấy nhịp hô hấp ở bên ngoài mà thôi.
Lâm Thông cười dữ tợn, trong tay xuất hiện một cái rồi sắt có gai, hung hăng đánh lên Triệu Phong.
Vụt...
Triệu Phong rên lên một tiếng, trên người xuất hiện một đạo vết máu.
Loại công kích này, cho dù không ảnh hưởng tới thân thể trong hiện thực, nhưng ý thức tỉnh thần lại chịu đựng sự tra tấn vô tận, mệt mỏi đến tận cùng, thậm chí sụp đổ mà hôn mê.
- Người bình thường chỉ có thể kiên trì một cạnh giờ. Như nữ nhân Thương Vụ Nguyệt kia, không ngờ lại có thể kháng cự mười giờ tra tấn của ta. Không biết ngươi có thể kiên trì được bao lâu.
Lâm Thông liếm liếm môi, rồi sắt trong tay trút xuống Triệu Phong hết sức sắc bén ác liệt.
Vụt vụt vụt...
Roi sắt quất lên người mang theo một mảnh huyết nhục, thống khổ tàn nhẫn vô cùng.
Người bình thường chỉ bị tra tấn một chút đã không thể chịu nổi rồi.
Có thể kiên trì được bao lâu, vậy thì còn phải xem ý chí của người đó như thế nào.
Đương nhiên.
Lực lượng tinh thần của Lâm Thông cũng không phải vô hạn, nếu như ý chí của một người có thể cường đại đến vô hạn, vậy thì mệt mỏi cũng đủ mệt chết Lâm Thông rồi.
Thế nhưng người tu luyện bí thuật tinh thần lại có ý chí tinh thần cường đại hơn người thường rất nhiều. Đặc biệt là tinh thần nguyên, tinh lực cường đại hơn xa những người cùng cấp.
Lúc này...
Triệu Phong đang bị nhốt trong một chiếc lông sắt, chịu đựng sự tra tấn vô tận của Lâm Thông
Ban đầu là rồi sắt, sau đó là các loại vũ khí khác, đủ loại cực hình vượt quả tưởng tượng của người khác.
- Thương Vũ Nguyệt là một nữ lưu, nhưng có thể kiên trì tới mười canh giờ trong loại tình huống này, thật sự khó có thể tưởng tượng nổi. Khó trách nàng ta có thể thai nghén ra hạt giống kiếm ý.
Triệu Phong chợt liên tưởng tới sự đáng sợ của Thương Vũ Nguyệt.
Dưới tình huống bình thường cho dù là Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, ý thức có thể kiên trì được một canh giờ trong không gian này cũng đã là cực hạn rồi.
Mà trong lao tù do bí thuật tinh thần hình thành này, một canh giờ ở đây chỉ bằng với thời gian một nháy mắt ở bên ngoài mà thôi.
Bởi vậy, đối thủ của Lâm Thông hầu hết đều bị một liếc mắt miễu sát.
Người không lạc vào cảnh giới kỳ lạ này, không thể nào biết được tư vị thống khổ trong đó như thế nào.
- Tinh thần nguyên của ngươi còn cường đại hơn so với tưởng tượng của ta, thừa nhận công kích mãnh liệt như vậy mà lại không hề kiệt sức chút nào.
Lâm Thông phiêu phù trong vực sâu.
- Ha ha, tiếp tục đi.
Khóe miệng của Triệu Phong nhếch lên một tia lãnh ý, đồng từ màu xanh trong mắt trái lẳng lặng ngưng tụ, nhìn về phía mảnh lao tu quý dị này.
- Tốt! Ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu!
Lực công kích của Lâm Thông chợt tăng mạnh trên phạm vi lớn.
Các loại vũ khí, đao, kiếm, côn, hỏa diễm, mưa đá, đều bao phủ lấy Triệu Phong trong chiếc lông sắt.
Triệu Phong vẻ mặt không biểu tình ngạnh kháng toàn bộ công kích.
Hắn hiểu rằng những công kích này không thể tạo thành bất kỳ tổn thương nào đối với thân thể trong hiện thực.
Bản chất của tất cả mọi thứ ở đây đều chỉ là “huyễn thuật tinh thần”, thứ thừa nhận suy yếu và tổn thương chính là ý thức tỉnh thần của người đó.
Thế nhưng...
Tinh thần nguyên của Triệu Phong rất cường đại.
Tiểu vực sâu màu xanh trong không gian mắt trái đang không ngừng xoay tròn mở rộng, màu sắc càng trở nên thâm thúy.
Trên Phong Vân quyết chiến đài.
Triệu Phong và Lâm Thông ở xa xa giằng co.
Thiên U Đồng của Lâm Thông giống như một vực sâu, điểm đỏ bên trong mắt không ngừng xoay tròn.
Đồng tử màu xanh trong mắt trái của Triệu Phong lưu chuyển một tầng ánh sáng sắc bén, sáng đến kinh người.
Một nhịp hô hấp... Hai nhịp hô hấp... Ba nhịp hô hấp...
Thời gian trôi qua, rõ ràng là rất ngắn ngủi, lại có vẻ chậm chạp vô cùng.
Đến tận nhịp hô hấp thứ tư, thứ năm thì trên trán Lâm Thông đã toát ra mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt, thân hình khẽ run run.
Bên phía Cổ U Điện chợt nghị luận.
- Đã trôi qua lâu như vậy rồi mà vẫn chưa giải quyết được tiểu tử này?
- Tình huống dường như có chút bất lợi đối với Lâm Thông, Tiểu tử họ Triệu này thật sự tà môn, tinh thần nguyên lại thâm bất khả trắc, đến bây giờ dường như vẫn không bị tổn thương bao nhiêu.
Sắc mặt cao tầng của Cổ U Điện đều trở nên ngưng trọng.
Thường thường, Lâm Thông muốn chiến thắng một đối thủ thì chỉ cần một nhịp hô hấp.
Nhưng tình huống hiện nay lại vô cùng quỷ dị.
Triệu Phong đứng yên tại chỗ, khóe miệng nhếch lên nụ cười, mái tóc xanh bay phất phới, thoạt nhìn dường như rất nhẹ nhàng.
Trong không gian đen kịt...
- Điều này làm sao có thể...
Vẻ mặt Lâm Thông tràn đầy kinh hãi, nhìn qua Triệu Phong trong chiếc lông bằng sắt.
Hắn đã “tra tấn” Triệu Phong suốt mấy canh giờ, thế nhưng đối phương vẫn thâm thúy như biển cả, chống đỡ hết toàn bộ công kích mà không rên một tiếng.
Lâm Thông cảm giác rằng, công kích huyễn thuật tinh thần của mình dường như đánh vào một tảng đá không có sinh mệnh, thậm chí còn có một bộ phận bị đối phương hấp thu.
Kháng lực của Triệu Phong đối với bí thuật tinh thần cực kỳ cường đại, lúc trước ý thực tinh thần của người đội mũ rộng vành xâm nhập vào hắn, thiếu chút nữa đã bị hắn nuốt chừng.
Bí thuật của Lâm Thông thuộc về loại huyễn thuật tinh thần, tính xâm nhập cũng không quá mãnh liệt, trọng điểm ở một chữ “huyễn” và “vây khốn”.
Lúc này, ý thức của Lâm Thông đã có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần của Triệu Phong vẫn xán lạn.
- Được rồi, dừng lại ở đây thôi. Huyễn thuật tinh thần của ngươi đã bị ta thăm dò hết rồi.
Bên trong Thần Linh nhãn của Triệu Phong đột nhiên bùng lên một tầng ánh sáng màu xanh sắc bén, phảng phất như lưỡi đao vô hình, cắt phá hư không.
Rắc rắc...
Huyễn cảnh lao tù do tinh thần của “Thiên U Đồng” mà Lâm Thông thi triển tạo ra lập tức sụp đổ.
Trên Phong Vân quyết chiến đài...
- Phù...
Lập tức thở gấp, tinh thần có chút mệt mỏi.
Tinh thần của Triệu Phong vẫn tràn trề, mắt trái vô cùng sắc bén.
- Điều... Điều này làm sao có thể... Hắn gần như miễn dịch bí thuật tinh thần của ta hoàn toàn...
Trên mặt Lâm Thông tràn đầy kinh hãi, nói năng lộn xộn.
Sau khi học thành “Thiên u Đồng, hắn gần như làm gì cũng thuận lợi. Nhưng Triệu Phọng lại gần như miễn dịch công kích bí thuật tinh thần của hắn, loại quái thai như vậy vẫn là lần đầu hắn gặp.
- Ha ha, đến lượt ta xuất thủ đây.
Triệu Phong nhẹ nhàng cười, trong đồng từ màu xanh chợt trở nên thâm thúy bao la, giống như một cái tiêu vực sâu đang nhanh chóng xoay tròn.
Vù...
Tâm thần của Lâm Thông thoáng cái bị một luồng lực lượng tinh thần dẫn dắt.
Khoảnh khắc tiếp theo...
Lâm Thông đứng trọng một tầng mây đen cuồn cuộn phía chân trời, không gian rộng lớn không có giới hạn này đều là một màu xanh.
- Làm sau có thể! Đây là thủ đoạn huyễn lực trong “Thiên U Đồng” của ta...
Lâm Thông kinh hô một tiếng.
Giờ phút này...
Không gian mà hắn đang đứng chính là không gian huyễn lực mà Triệu Phong mượn “Thần Linh nhãn” tạo thành.
- Đúng vậy, bí thuật “Thiên U Đồng” của ngươi đã bị ta học xong, hơn nữa còn được dung nhập thêm Điện Chi Áo Nghĩa của ta. Lúc trước ta bị ngươi tra tấn gần mười canh giờ, xem như lấy nó làm phí bồi thường vậy.
Triệu Phong cười nhạt một tiếng.
Vừa nói xong, trong không gian của bầu trời đột nhiên xuất hiện mây đen thiểm điện, từng đạo lôi đình từ trên trời giáng xuống
Lâm Thông muốn giãy dụa, “một sợi dây xích” bằng tia điện màu xanh ở xung quanh trói chặt lấy hắn, toàn thân liền trở nên tê liệt, khó có thể nhúc nhích.
- Phá! Phá cho ta!
Lâm Thông thúc dục bí thuật tinh thần, muốn đột phá huyễn cảnh thanh thiên này.
Thế nhưng tinh thần nguyên của Triệu Phong thập phần cường đại, lại bị “Thần Linh nhãn” khống chế, huyễn cảnh thanh thiên này cực kỳ chắc chắn, biến ảo trùng trùng điệp điệp.
- Làm sao mà tạo nghệ huyễn thuật tinh thần của ngươi có thể cao như vậy được?
Lâm Thông bị từng đạo Lôi Điện oanh kích, toàn thân cháy đen, nhìn về phía Triệu Phong với vẻ khó tin.
Huyễn thuật tinh thần của Triệu Phong trước khi tham gia Liên minh thịnh hội đã không phải chuyện đùa.
Việc này cũng có liên quan tới “Huyễn Ngư Đồ” mà hắn tìm hiểu.
Huyễn Ngư Đồ, một phần của trận pháp là huyễn trận, bản chất có phần tương đồng với huyễn thuật tinh thần.
Triệu Phong lĩnh ngộ được Huyễn Ngư Đồ cao thâm, cho nên phương diện huyễn thuật tinh thần của hắn lại càng giống như cá gặp nước.
Chính vì nguyên nhân này mà Triệu Phong mới có thể trong thời gian ngắn học được bí thuật Thiên U Đồng của Lâm Thông hơn nữa còn dung nhập vào trong đó sở ngộ của mình.
- Huyễn cảnh thạnh thiên mà ta tạo ra, có Thần Linh nhãn khống chế, huyễn lực càng mạnh hơn, khó có thể đột phá. Sau khi dung nhập Điện Chi Áo Nghĩa lại bô sung thêm tính công kích, để xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu.
Triệu Phong cười lạnh lùng.
Hiển nhiên, đây là một hồi đại chiến “bí thuật tinh thần”.
Triệu Phong càng công kích càng mạnh mẽ, vây khốn Lâm Thông trong huyễn cảnh thanh thiên.
Ẩm ầm...
Mây đen lôi điện, mưa to gió lớn, không ngừng tạo thành oanh kích vô cùng vô tận lên người Lâm Thông
Một lúc lâu sau...
Tinh thần Lâm Thông tan rã, không còn sức chống cự, ý thức gần như mơ hồ.
Vụt...
Trên Phong Vân quyết chiến đài.
- Phịch!
Lâm Thông nữa quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh trên người chảy ra đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, suy yếu vô lực.