Thời tiết âm u, tiếng sấm sét vang lên, mưa phùn không ngớt.
Thành viên của Hiểu Nguyệt Tông đều cảm thấy tâm tình chủng xuống, một ít hạt mưa rơi lên người, cảm giác ẩm ướt dinh dính, lại càng lo lắng thêm vài phần.
- Ông trời đúng là bị mù, trước khi chết còn muốn chúng ta biến thành chó ướt lông một lần.
Vẻ mặt đám người Lý phó đường chủ tràn đầy bi thương
Lão giả thấp lùn đứng trên ngọn cây, lông mày khẽ nhăn lại, những hạt mưa vừa tiếp cận hắn liền bị uy áp Chân Linh gạt ra.
Nhưng hiển nhiên, khí trời trở dông hiển nhiên cũng ảnh hưởng đôi chút tới tâm tình của hắn.
Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu vuốt vuốt đồng tiền cổ trong tay, vẻ mặt vui mừng, không hề ý thức được nguy cơ.
Triệu Phong khẽ ngẩng đầu, tùy ý để mưa tạt vào mặt, mặc kệ quần áo bị thấm ướt, trên mặt tràn đầy vui mừng, vui vẻ giống như nhìn thấy một tia sáng vạch phá mây đen vậy.
Đúng vậy, là vui vẻ!
Lúc này...
Đứng trong rừng núi, tùy ý để mưa gió táp vào người, Triệu Phong đột nhiên có cảm giác chuyển hướng như “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”. (*)
(*) Cả câu đầy đủ: “Sơn trùng thùy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng)
- Tiểu bối, còn không nhanh bó tay chịu trói! Về phần đồng môn của ngươi, một tên cũng không thể để sống!
Lão giả thấp lùn nhìn thấy thái độ của một người một mèo, có chút bất mãn.
Dưới sự áp bách của cao nhân Chân Linh cảnh, tiểu tử kia vẫn có thể bảo trì trấn định, thậm chí mỉm cười. Ngay cả con mèo kia cũng dám phớt lờ mình.
- Tất cả các ngươi nhanh lui ra sau, Triệu mỗ muốn lĩnh giáo một phen thực lực của cao nhân Chân Linh cảnh.
Mái tóc xanh trên đầu Triệu Phong không gió tự bay, trên người dâng lên một luồng khí tức cuồng bạo, lực lượng huyết mạch cũng chậm rãi vận chuyển.
Mặc dù chỉ mới bước vào tu vi Thất trọng thiên, thế nhưng khí tức áp bách trên người Triệu Phong, so với một ít cường giả nửa bước Chân Linh cảnh, thì chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn.
- Triệu sư đệ! Ngươi muốn...
- Một mình ngươi làm sao có thể ngăn cản cao nhân Chân Linh cảnh, chúng ta cùng liên thủ với ngươi.
Dương Càn và bọn người Lý phó đường chủ đều kinh hô nghẹn ngào.
Giờ khắc này, những thành viên còn lại trong Hiểu Nguyệt Tông đều cảm thấy nội tâm có chút hổ thẹn.
Lúc trước, Triệu Phong không chút đo dự dẫn bọn họ chạy trốn, bọn họ còn cho rằng đối phương lạnh lùng vô tình.
Nhưng lúc này, đối mặt với nguy hiểm, Triệu Phong lại là người đầu tiên bước ra gánh
- Toàn bộ lui ra! Một mình ta là đủ.
Triệu Phong lạnh lùng đưa mắt quét nhìn mọi người sau lưng.
Vừa nói xong trên người hắn đột nhiên hình thành một đạo phong hoàn màu xanh, tiếng điện minh nổ lép bép, trực tiếp chấn khai mấy người Hiểu Nguyệt Tông
Cùng lúc đó.
Âm ảnh Phi Phong sau lưng Triệu Phong phất lên, thân hình bỗng nhiên mở nhạt đi, hư tuyến màu xanh lóe lên, kèm theo đó là hồ quang điện sẩm sét, nhằm hư không mà phi độ tới.
- Ha ha! Chút tài mọn!
Lão giả thấp lùn còn cho rằng Triệu Phong muốn chạy trốn, vè mặt đột nhiên cười nhạo, song chỉ khẽ bấm một cái, hai đạo khí xà ám tử sắc biến thành lưu quang rực rỡ, giống như một tia chớp, quấn về phía Triệu Phong
Triệu Phong phi độ đến giữa không trung sau đố đột nhiên có một loại cảm giác âm lãnh.
Phong Lôi Yên Diệt!
Triệu Phong thúc dục chân lực và lực lượng huyết mạch đến cực hạn, bên ngoài cơ thể hiện lên một tầng hoa văn màu xanh trong suốt, các loại trạng thái tinh, khí, thân được đây lên tới đỉnh phong
Trong lúc Phong Lôi giao thoa, một vòng xoáy phong bạo cực lớn, đan xen với điện mang biến thành công kích bao phủ lấy lão giả thấp lùn.
Phụt...
Hai đạo khí xà ám tử sắc giống như có linh tính, không ngờ lại có thể xuyên qua lực lượng Phong Lôi nghiền nát mạnh mẽ như vậy, tuy nhiên vẫn ảm đạm đi sáu bảy phần.
Vù...
Triệu Phong biến sắc, quanh người ngưng tụ “hồ quang điện tráo”. Tiếng “đùng đùng” vang lên, tránh thoát được một đạo quang điểm và đón đỡ được đạo quang điểm còn lại.
Dù là một kích của cao nhân Chân Linh cảnh đã suy yếu hai ba phần, thế nhưng dù vậy cũng đủ khiến cho Triệu Phong rên lên một tiếng.
Một đạo quang điểm khác bị Triệu Phong né tránh thì xuyên qua thân mấy cây đại thụ.
Những cây lớn kia không hề có chút sứt mẻ, nhưng trên thân lại xuất hiện một cái lỗ tròn rất chỉnh tề.
- Lực lượng Chân Linh ngưng phát công kích, không ngờ lại ngưng luyện và cường đại như vậy, chỉ tùy tiện một đám lực lượng đã có thể bóp chết toàn thân chân lực của Thoát Phàm Cảnh bình thường
Hồ quang điện tráo quanh người Triệu Phong đã ảm đạm đi một nửa, sau đó nhanh chóng biến mất.
Hắn dốc toàn bộ vốn liếng mới khó khăn hóa giải được một kích tùy tiện của cao nhân Chân Linh cảnh, nhưng từ đó cũng có thể thấy được chênh lệch lớn lao giữa rào cản cảnh giới.
Cho dù là giữa cấp bậc Thoát Phàm Cảnh thì cũng tồn tại rào cản chênh lệch cảnh giới, mỗi một trọng thiên đều có phân biệt rõ ràng
Đây là rào cản cảnh giới nhỏ.
Mà Thoát Phàm Cảnh và Chân Linh cảnh thì lại là rào cản cảnh giới lớn, chênh lệch giữa hai cảnh giới này, không thể thay đối, thậm chí cũng không phải sức người là có thể chống lại.
- Ồ!
Lão giả thấp lùn có chút ngạc nhiên, vốn tưởng rằng một kích này có thể chế trụ được Triệu Phong, nào ngờ lại bị đối phương hóa giải.
Thế nhưng tình huống sau khi hóa giải công kích của cường giả Chân Linh cảnh mà lại không bị thương thì lại cực kỳ hiếm thấy.
- Với thực lực của ta, dù xuất ra toàn bộ vốn liếng cũng chỉ có thể kiên trì khoảng bốn năm chiêu trong tay cường giả Chân Linh cảnh, đây là tiêu chuẩn bình thường kiên trì đến mười chiêu là cực hạn...
Triệu Phong hít sâu một hơi, cảm giác chênh lệch to lớn giữa rào cản cảnh giới là không thể đối nghịch.
Hắn cũng biết rằng có thể làm được như vậy thì đã là tình huống không thể tưởng tượng nổi trong mắt cao nhân Chân Linh cảnh rồi.
- Chậc chậc, có chút ý tứ, khó trách ngươi lại khiến Đường chủ đại nhân có chủ ý, thậm chí còn không tiếc thi triển “U Hồn ấn ký”.
Trong mắt lão giả thấp lùn lóe lên một tia hứng thú.
Đường chủ đại nhân?
Triệu Phong nghe vậy, tâm thần chợt chấn động đột nhiên nhớ tới bộ khô lâu thần bí bên trong Cổ tháp giữa Hoành Vân Thiên Lâm.
Lúc ấy, hắn nhìn thấy Hộ pháp Huyết Cương Đà rất cung kính với người này, cho nên cũng đoán chừng là nhân vật cấp bậc trên Đà chủ của Xích Nguyệt Ma Giáo.
Mà bây giờ, hắn lại từ trong miệng đối phương biết được, không ngờ đối phương lại là tồn tại cấp bậc Đường chủ.
Đường chủ ở trong Xích Nguyệt Ma Giáo chính là lực lượng cao tầng thực lực thâm bất khả trắc, tại thời kỳ đỉnh phong nhất nói không chừng chính là Tôn Giả Đan Nguyên cảnh.
Cũng may, xem tình hình ngày đó thì bộ khô lâu thần bí kia đã vô cùng suy yếu, chỉ thi triển “U Hồn ấn ký” lên người hắn chứ cũng không tự mình xuất thủ.
Mặc dù là trong trạng thái suy yếu thế nhưng U Hồn ấn ký” mà đối phương thi triển, ngay cả Đại trưởng lão của Hiểu Nguyệt Tông cũng không thể phá giải, từ đó có thể thấy được chỗ cao thâm của hắn
- Tiểu bối! Để xem ngươi có thể tiếp được mấy chiêu.
Hai tay của lão giả thấp lùn bóp lại, toàn thân vờn quanh từng đạo khí xà ám tử sắc, khí tức khủng bố âm hàn tỏa khắp hư không
Từng đạo khí xà ám tử sắc phảng phất như có tính mạng vừa rời khỏi tay lão giả thấp lùn thì đột nhiên trở nên thô to, một luồng lệ khí xông thẳng vào tâm linh của Triệu Phong
Triệu Phong biết, trong công kích của lão giả thấp lùn này còn ẩn chứa lực lượng tinh thần áp bách xâm nhập, dù sao thì đối phương cũng xuất thân từ Cổ U Điện mà.
Cũng may là khả năng chống đỡ của Triệu Phong tại phương diện tinh thần, vô cùng cường đại, sau khi thúc dục lực lượng huyết mạch, lại lần nữa hóa thành hư tuyến xanh nhạt, điện minh lóe lên, phi độ lên khoảng không trên cao.
- Không thể tiếp tục kéo dài nữa!
Triệu Phong nhìn mây đen trên đỉnh đầu, mặc dù cơn dông vẫn còn, nhưng ai biết là nó còn có thể kéo dài bao lâu.
Cửu Tiêu Phong Lôi Chưởng!
Triệu Phong hét lớn một tiếng, chân lực trong thể nội dao động với tần suất kỳ dị, quanh người chập chờn điện mang màu xanh, co rút bất định, lâm vào một loại trạng thái sáng tối quỷ dị.
Cũng trong khoảnh khắc đó, ý cảnh của Triệu Phong câu thông tới huyệt khiếu trên đỉnh đầu, sinh ra cảm ứng đối với nguyên lực Lôi Điện mãnh liệt trên bầu trời.
Dựa theo công pháp trong Phong Lôi Chưởng miêu tả, dưới thời tiết dông tố, có một tỷ lệ nhất định có thể dẫn động Cửu Tiêu Lôi Đình, tuy nhiên cũng dẫn đến nguy hiểm chí mạng
Thứ nhất, dựa vào vận khí, thứ hai, nhờ vào nhân phẩm.
Dưới loại tình huống đó, người tu luyện có tới chín thành bị Lôi Đình đánh chết, tối đa cũng chỉ có thể đồng quy vu tận với địch nhân.
Thế nhưng Phong Lôi Chưởng của Triệu Phong đã hấp thu áo nghĩa tinh túy của “Điện Chi Truyền Thừa”, lại trải qua hoàn thiện, đã tăng lên đến tầng thứ bảy.
Tầng thứ bảy là cảnh giới cao nhất, có thể điều khiển và dẫn động Lôi Đình, đặc biệt là vào thời tiết dông tố, dẫn động Cửu Tiêu Lôi Đình thì uy lực càng cường đại vô cùng.
Dù thế thì Triệu Phong cũng có nguy hiểm nhất định, xác xuất thành công không thể bảo đảm 100%.
Chẳng qua, lúc ở trong đệ tử của Ẩn Long Tôn Giả, Triệu Phong đã có thu hoạch, lĩnh ngộ ý cảnh không lôi kỳ lạ, lại lần nữa phá vờ rào cản vốn có của Phong Lôi Chưởng
- Xảy ra chuyện gì,.. Lôi thuộc tính trong nguyên khí thiên địa tại sao lại hội tụ kịch liệt như vậy?
Thân hình lão giả thấp lùn có chút khựng lại, cảm nhận được một luồng khí tức bất thường
Ầm ầm...
Giữa tầng mây, sẩm sét nổ vang Vù...
Một đạo Lôi Đình màu xanh, thô to bằng thân cây, dài đến mấy chục trượng xẹt qua đầu Triệu Phong
- Tiểu tử này điên rồi... Dẫn lôi tự thiêu?
Trên mặt lão giả thấp lùn lộ vẻ kinh ngạc, không tự chủ mà thối lui. Cửu Tiêu Phong Lôi Chưởng!
Lòng bàn tay của Triệu Phong vung lên, Cửu Tiêu Lôi Đình siêu việt gấp mười lần lực lượng bản thân, trực tiếp chuyển hướng về phía lão giá thấp lùn.
Cái gì!
Lão giả thấp lùn hoảng sợ thất sắc, vẻ mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, uy năng mà “Cửu Tiêu Lôi Đình” phát ra, khiến cho khí huyết toàn thân hắn ngưng trệ.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu tử này không ngờ lại có thể dẫn động được lực lượng Lôi Đình tự nhiên.
Lão giả thấp lùn điên cuồng thúc dục Chân Linh lực, trong chốc lát đã hóa thành một đạo quang đoàn tử sắc, nhanh chóng thối lui chạy trốn
Ầm ầm!
Mặc dù Cửu Tiêu Lôi Đình không trực tiếp đánh trúng hắn, thế nhưng một mảnh Lôi Đình này lại kéo theo hỏa diễm tinh điểm bắn về phía hắn
Lão giả thấp lùn rên lên một tiếng, trên vai lưu lại một mảng cháy xém, toàn thân bốc khói đen.
Cửu Tiêu Phong Lôi Chưởng!
Song chưởng của Triệu Phong đẩy ra, tầng mây trên không trung lại đồng thời đánh ra hai ba đạo Lôi Đình, vạch phá chân trời, quét về phía lão giả thấp lùa
Sắc mặt lão giả thấp lùn càng trở nên khó coi, vẻ mặt đầy kinh hãi, kiệt lực trốn tránh và hóa giải.
Cuối cùng, hắn vẫn bị một đạo Cửu Tiêu Lôi Đình đánh trúng, toàn thân nổ bùng một trận hỏa tinh, sau khi hét thảm một tiếng liền thổ ra một búng máu.
Một kích này đã khiến cho lão giả thấp lùn trọng thương, vì chống cự Lôi Đình cho nên nguyên khí tổn hao rất lớn.
Rốt cuộc, cho đến khi hắn bay ra xa vài dặm thì mới thoát được phạm vi công kích của Triệu Phong, trọng thương chật vật, toàn thân cháy như than đen.
- Làm sao có thể xuất hiện dị số như vậy... Chẳng lẽ là... Thời tiết dông tố?
Sắc mặt lão giả thấp lùn biến đổi bất định, với trí tuệ và kiến thức của hắn, cũng đã phỏng đoán được chân tướng của chuyện xui xẻo lần này.
Lúc này, nguyên khí của lão giả thấp lùn đã hao tổn rất nhiều, thân thể gần như bị phá hủy, nếu như trị thương chậm trễ, đủ loại hậu hoạn sẽ theo hắn suốt đời, thậm chí còn bị đánh rơi cảnh giới.
- Đi!
Trên mặt lão giả thấp lùn đầy vẻ ủy khuất, oán hận không thôi, cuối cùng vẫn phá không mà đi.
Với thân thể bị tàn phá của hắn lúc này, cho dù không có thời tiết dông tố thì cũng không nắm chắc sẽ bắt được Triệu Phong, huống chi đám người của Hiểu Nguyệt Tông vẫn còn đó.
Phù...
Triệu Phong từ trên không trung rơi xuống, có cảm giác gân cốt mệt mỏi kiệt lực.
Vừa rồi điều khiển Cửu Tiêu Lôi Đình, thoạt nhìn thì phong quang, nhưng dựa theo tình huống bình thường, có thể điều khiển được một đạo Lôi Đình đã là cực hạn rồi.
Bởi vì hắn có Thần Linh nhãn, lại lĩnh ngộ được ý cảnh khống điện bên trong di tích của Ẩn Long Tôn Giả, cho nên mới có thể liên tục dẫn động mười đạo.
Chẳng qua, hiểu quả cũng vượt qua tưởng tượng rồi.
Vừa rồi, Triệu Phong đã suýt chút nữa đánh chết cao nhân Chân Linh cảnh
- Cửu Tiêu Lôi Đình kia, cuối cùng vẫn là lực lượng tự nhiên của thiên địa, ta không thể nào điều khiển như ý được.
Triệu Phong thở phào một hơi.
Lúc hắn rơi xuống đất, mọi người của Hiểu Nguyệt Tông đều rung động đến ngốc trệ.
Vài tên đệ tử chân truyền còn cảm thấy phảng phất như lạc vào trong mộng
Lý phó đường chủ cũng trợn mắt há hốc mồm, từ khi chào đòi đến nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tràng diện như vậy.
Một màn vừa rồi quả thật kinh hãi, vô cùng kích thích người nhìn.
Một đệ tử hậu bối tu vi Thoát Phàm Cảnh, lại có thể đánh trọng thương đẩy lui cao nhân Chân Linh cảnh, nếu nói ra, e rằng cũng không có ai tin,