Nói đến đây, bọng nhiên thần quang trong mắt trưởng lão lóe lên, nhưng không lâu sau liền ảm đạm xuống, vẻ mặt biến ảo bất định.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Đại trưởng lão như chìm vào trong hồi ức, trên mặt tràn đầy vẻ cô đơn, tự giễu, hối hận đan xen.
Từ khi bái làm môn hạ của Đại trưởng lão, đây là lần đầu tiên Triệu Phong chứng kiến cảm xúc thay đổi phức tạp trên mặt sư tôn như vậy.
- Nói ra thật xấu hổ, nhiệm vụ tiếp theo, liên quan đến một vài ân oán cá nhân của vi sư...
Đại trưởng lão thu liễm cảm xúc, trịnh trọng lấy ra một nửa cái lược bằng chất ngọc, đưa cho Triệu Phong.
Triệu Phong tiếp nhận lấy một nửa cái lược ngọc, nhẹ nhàng chạm vào, liền phát hiện vật này là dị bảo quý hiếm, có công dụng kỳ diệu nào đó, phẩm cấp có thể so với thần binh Phàm cấp trung phẩm.
Thần binh Phàm cấp trung phẩm đối với Đại trưởng lão quyền uy nhất một Tông phái mà nói thì cũng không tính là vật gì đáng quý.
Thế nhưng lúc Đại trưởng lão giao vật này ra, thần sắc hết sức cẩn thận, ngón tay còn run khe khẽ.
Như vậy còn chưa hết.
Ngay sau đó, Đại trưởng lão lấy ra giấy bút, nhanh chóng viết xong một phong thư giao cho Triệu Phong.
- Ngươi hãy đem phong thư và nửa cái lược ngọc này đến Liễu gia ở “Thiên Bồng đại quốc”. Nếu cục diện của Hoành Vân Thập Tam Quốc không thể cứu vãn, người nhận thư có giao tình với vi sư, sẽ an bài ngươi thỏa đáng.
Đại trưởng lão trịnh trọng nhắc nhở.
Ánh mắt Triệu Phong quét qua, liền phát hiện bên trên phong thư đề mấy chữ: Liễu Cầm Tâm thân Khải.
Một phong thư một nửa miếng lược ngọc, lại mang đến “Thiên Bồng đại quốc” xa xôi.
Người nhận thư có quan hệ gì với sư tôn?
Mặc dù Triệu Phong có chút nghi hoặc, nhưng hắn sẽ không hỏi. Xem như báo đáp ân tình, hắn vẫn sẽ không chút do dự hoàn thành nhiệm vụ này.
Hơn nữa, nhiệm vụ mà Đại trượng lão đã an bài, rõ ràng đã chiếu cố đến Triệu Phong, thậm chí còn đặc biệt chuẩn bị cho hắn.
Đứng ở một góc độ lý tính mà xét.
Với tiềm lực thiên phú của Triệu Phong, cho dù đứng ở nơi chật hẹp nhỏ bé như Hoành Vân Thập Tam Quốc, như vậy cũng chỉ hạn chế tiềm lực phát triển của hắn mà thôi.
Nếu như hắn có thể đến thánh địa đại quốc rộng rãi hơn, như vậy thì sẽ có nhiều tương lai và kỳ ngộ hơn.
- Ngươi phải rời khỏi mảnh đất thị phi như Hoành Vân Thập Tam Quốc này trong vòng hai tháng. Hơn nữa, để đám bảo tính cơ mật của nhiệm vụ, từ hôm nay trở đi, ngươi phải biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Vẻ mặt của Đại trưởng lão chợt trở nên nghiêm túc.
- Ý của sư tôn là ta không thể tiếp xúc với Tông môn và những người khác?
- Tốt nhất là vậy.
Đại trượng lão thở dài một hơi, bổ sung thêm:
- Về phần người nhà và những người có liên quan tới ngươi, vi sư sẽ an bài thỏa đáng. Ngươi không phải lo, cứ yên tâm rời đi.
Triệu Phong nghe vậy, rốt cuộc cũng động dung.
Hắn dường như có cảm giác Đại trưởng lão đang sắp xếp chuyện hậu sự vậy.
Chẳng lẽ Hiểu Nguyệt Tông và liên minh Thập Tam Tông đã hoàn toàn không thể cứu vãn sao?
- Tương lai có cứu được hay không thi vi sư không biết. Nhưng hiện tại, chắc chắn không thể cứu được.
Đại trưởng lão cay đắng lắc đầu, liếc nhìn đệ tử của mình một cái thật sâu.
Triệu Phong hiểu dụng ý của sư Tôn, ông ta đem toàn bộ tương lai của Tông môn đặt lên người minh, vì vậy mới an bài như thế.
Nhưng Triệu Phong vẫn không tin rằng liên minh Thập Tam Tông đã hoàn toàn không cứu vãn được nữa.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: Liệu có phải sư tôn đã quá bi quan đối với cục diện hiện nay hay không?
Đại trưởng lão dường như nhìn thấu nghi ngờ của hắn, cũng không giải thích nữa, chỉ từ tôn nói:
- Khoảng thời gian tiếp theo, liên minh Thập Tam Tông sẽ liên thủ đối kháng Thiết Long Cường Quốc, thế nhưng loại đại chiến này, thêm ngươi hay bớt ngươi cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào. Ngươi đã hiểu ý của ta chưa?
- Đệ tử hiểu rõ, trước mắt mà nói, nhiệm vụ này chỉ có lợi chứ không có hại đối với ta
Tâm niệm Triệu Phong xoay chuyển, rất nhanh đáp ứng.
Đại trưởng lão nói không sai, cho dù Triệu Phong ở lại địa vực Hoành Vân Thiên Lâm thì cũng chỉ là loại râu ria, không quan trọng
Đối với loại đại chiến như vậy, ngay cả Chân Nhân cấp cũng thân bất do kỷ, cấp độ Thoát Phàm Cảnh chỉ e là loại binh sĩ tầng chót, thậm chí còn là pháo hôi, không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với đại cục.
- Ta có ở lại đây cũng không giúp được gì, còn không bằng chuyên tâm đi chấp hành nhiệm vụ.
Vụt...
Hư ảnh màu xanh nhạt lóe lên, Triệu Phong rời khỏi sơn động dung nhập vào mây mù, biến mất không thấy đâu nữa.
Sau khi Triệu Phong rời đi không lâu, Lục Nguyệt Mỗ Mỗ vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Đại trưởng lão.
- Với bản tính cao ngạo của ngài lại không tiếc cúi đầu đi cầu trợ người năm xưa.
Lục Nguyệt Mỗ Mỗ có chút khó tin, nói.
Đại trưởng lão im lặng không nói, chỉ nhìn chằm chằm hướng Triệu Phong rời đi, sau đó lâm vào trầm tư.
- Mà thôi, ngài làm vậy cũng là vì liên minh Thập Tam Tông lưu lại một tia hi vọng cuối cùng. Đối với Triệu Phong mà nói thì đây lại càng là chuyện trăm lợi không hại. Thứ nhất, hắn có thể thoát khỏi vòng xoáy nguy hiểm của mười ba nước. Thứ hai, Triệu Phong tiến về thánh địa đại quốc, nơi đó chính là sân khấu chính thức của Bắc đại lục, nơi đó có lè sẽ phù hợp với hắn.
Lục Nguyệt Mỗ Mỗ thở dài, nói.
Bà ta nghĩ rằng nếu như mình có được một đệ tử ưu tú như vậy thì cũng sẽ bố trí một phen, trải thảm sẵn cho hắn một con đường tốt.
Chẳng qua, Đại trưởng lão bố trí lại càng toàn diện hơn, ngay cả thánh địa đại quốc cũng có nhân mạch để liên hệ.
Nửa ngày sau...
Triệu Phong lẻ loi một mình tiến vào Hoành Vân Thiên Lâm.
Trên đường, hắn dùng Thần Linh nhãn của mình nhìn thấy đội ngũ của Hiểu Nguyệt Tông cách ngoài mấy trăm dặm.
Đám người Dương Càn, Lâm Phàm, Nhiễm Tiểu Uyển đều đang trên đường trở về Hiểu Nguyệt Tông
Chẳng qua, Triệu Phong cũng không ghé qua chào hỏi bọn họ.
- Hiểu Nguyệt Tông... Tương Vân quốc... Phải rời đi, biến mất khỏi tầm mắt của những người khác sao?
Trong lòng Triệu Phong có chút cô đơn và không cam lòng.
Từ nhỏ hắn đã lớn lên tại Tương Vân quốc, một đường phát triển, ngoại trừ tham gia Liên minh thịnh hội ra, chưa từng rời khỏi nơi này.
Nhưng lý trí mách bảo với Triệu Phong rằng ở lại Hoành Vân Thập Tam Quốc sẽ trăm hại mà không có lợi cho chính mình.
- Liên minh Thập Tam Tông rơi vào vòng xoáy nguy cơ, với lực lượng nhỏ bé của ta lúc này, căn bản không thể ảnh hưởng tới thế cục ở đây. Huống chi, trên người ta còn có “U Hồn ấn ký”, càng nguy hiểm hơn người khác nhiều.
Triệu Phong hít sâu một hơi.
Từ sau khi kết thúc Phù Loan Thí Luyện, Triệu Phong một đường phát triển, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thậm chí còn đạt được hạng nhất trong Liên minh thịnh hội.
Những thành tựu này, lại lần nữa khiến cho long tin của hắn bành trướng
Nhưng giờ phút này, hắn lại có chút vô lực, đối mặt với thế cục của mảnh địa vực này, hắn lại không tạo thành chút tác dụng gì, nhỏ bé đến mức có thể xem nhẹ, nếu không cẩn thận thì thậm chí còn mất luôn cái mạng nhỏ.
- Đợi đến một ngày nào đó, lúc ta có lực lượng chân chính, nhất định sẽ trở thành chúa tể vận mệnh của mảnh địa vực này...
Trong lòng Triệu Phong đột nhiên sinh ra nguyện vọng như vậy, có một loại khát vọng chưa từng có đối với lực lượng.
Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu lười biếng thò đầu ra, ngồi trên vai hắn.
So với lúc vừa “sinh ra”, khổ người của Tiểu Tặc Miêu chỉ lớn hơn một chút, gần như không đáng kể, chỉ lớn bằng bàn tay.
Tốc độ “phát triển” này quả thật chậm đến mức không tưởng tượng nổi.
Meo meo.
Dường như cảm nhận được sự cô đơn trong lòng Triệu Phong, Tiểu Tặc Miêu liền cọ xát vào mặt hắn, vui vẻ nhảy vào rừng cây.
Triệu Phong cố tình so đấu tốc độ với Tiểu Tặc Miêu.
Kết quả, dưới tình huống không sử dụng lực lượng huyết mạch và Âm Ảnh Phi Phong. Triệu Phong tối đa chỉ có thể ngang sức với Tiểu Tặc Miêu.
Mà Tiểu Tặc Miêu, luận độ linh mẫn thì không gì sánh kịp, ngay cả Triệu Phong cũng kém hơn.
Không chỉ vậy, Tiểu Tặc Miêu còn có thể tàng hình, năng lực này trong đêm tối lại càng tăng mạnh.
Đương nhiên.
Tiểu Tặc Miêu ngẫu nhiên còn có thể trở thành một tên “thần côn”, thỉnh thoảng ném đồng tiền cổ lên trời, dường như có thể xem bói hung cát.
Một người một mèo như vào chỗ không người, tiến nhập Hoành Vân Thiên Lâm.
Triệu Phong cũng không định lập tức rời khỏi Hoành Vân Thập Tam Quốc.
Đại trưởng lão đã hạn định thời gian cho hắn là hai tháng, vẫn còn có thể thư thả.
Ngoài ra, Triệu Phong quả thật vẫn còn việc muốn giải quyết.
Thứ nhất, trong Liên minh thịnh hội, tu vi của hắn đã liên tục tấn chức hai trọng thiên, cảnh giới còn cần phải củng cố.
Đặc biệt là vấn đề thứ hai vẫn luôn khiến Triệu Phong đau đầu.
Bộ khô lâu thần bí đã thi triển U Hồn ấn ký lên người hắn, có địa vị thật sự quá lớn, không ngờ là Đường chủ của Xích Nguyệt Ma Giáo.
Với quy mô của Xích Nguyệt Ma Giáo năm đó, chỉ một phân đà là đã có thể quét ngang liên minh Thập Tam Tông thậm chí còn có thể tiêu diệt một cường quốc.
Đường chủ có cấp bậc còn cao hơn, thực lực mạnh như thế nào thì căn bản không thể đánh giá.
Ngày hôm đó...
Triệu Phong tiến vào một khu rừng sương mờ.
Nơi này chính là bên ngoài của “Bách Phần cấm địa”, nếu tiến thêm một bước thì chính là khu mộ xương, bước vào sẽ bị lực lượng nguyền rủa xâm nhập.
Trong khu rừng sương mù này có một luồng lực lượng thần bí, có thể ngăn cản và mê hoặc giác quan. Cho dù là cao nhân Chân Linh cảnh tiến vào đây thì giác quan cũng sẽ bị hạn chế đến mức tận cùng.
- Ở đây tu luyện có lẽ đủ an toàn rồi
Triệu Phong tìm đến một nơi hẻo lánh, khoanh chân ngồi.
Nửa tháng sau đó, Triệu Phong vẫn một lòng tu luyện, củng cố cảnh giới.
Tại Liên minh thịnh hội, chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn đã liên tục đột phá hai trọng thiên, trong đó còn mượn nhờ ngoại lực của Thuế Linh Đan, quả thật tấn chức quá nhanh.
Bất kể thứ gì, có lợi thì sẽ có hại.
Trong lúc Triệu Phọng củng cố cảnh giới, hắn phát triển tiềm năng trong cơ thể đã bị nghiền ép quá nhiều, nếu muốn tiếp tục tiến cấp thì sẽ khó khăn hơn rất nhiều, đây chính là mặt bất lợi khi mượn nhờ ngoại lực để nhanh chóng đột phá.
Cũng may là hắn cũng không định đột phá tiếp trong thời gian ngắn.
Trong Tông môn, có không ít trưởng bối tu vi Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, bọn họ đều dừng lại tại cấp độ này vài chục năm, thậm chí là dừng lại cả đời.
Giữa Chân Linh cảnh và Thoát Phàm Cảnh có một cái ranh giới lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, muốn vượt qua rào cản đó, thì những phương diện như tiềm lực, tư chất, vận khí, đều rất trọng yếu.
Trải qua nửa tháng củng cố, cảnh giới của Triệu Phong cơ bản đã ổn định, chẳng qua giai đoạn hiện nay, không gian phát triển tiềm lực của thân thể đã có giới hạn.
Sau khi ổn định cảnh giới vẫn còn một vấn đề đau đầu, đó chính là U Hồn ấn ký.
Triệu Phong toàn lực mở ra Thần Linh nhãn, miễn cưỡng cảm ứng được sự tồn tại của “U Hồn ấn ký”, vốn lấy tu vi và tạo nghệ ở phương diện bí thuật tinh thần của hắn, muốn hóa giải ấn ký này, độ khó cũng tương đương với việc hắn có thể trùng kích Chân Linh cảnh.
Thế nhưng Triệu Phong cũng không định từ bỏ, hắn dốc lòng nghiên cứu bí thuật tinh thần, cũng thu được lợi ích không nhỏ trong quá trình diễn ra Liên minh thịnh hội.
Trong lúc bất tri bất giác, tạo nghệ bí thuật tinh thần của hắn đã vượt xa lúc trước thu được công pháp bí tịch Khống Tâm Đại Pháp.
Đương nhiên, lúc Triệu Phong tiềm tu, thế cục của địa vực Hoành Vân Thập Tam Quốc cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Từ sau ngày bị tập kích tại “Ẩn Long Hồ”, một phần cường giả của liên minh Thập Tam Tông đều đột phá trở về Tông môn.
Chuẩn xác mà nói thì chỉ có mười hai Tông
Trải qua nửa tháng tìm cách, thế lực của mười hai Tông đã tạo thành một liên minh cường đại, tiến thẳng về phía Ẩn Long Hồ.
Lúc này, Ẩn Long Hồ đã trở thành cứ điểm để Thiết Long Cường Quốc đánh vào Hoành Vân Thập Tam Quốc.
Nhưng kỳ quái chính là Thiết Long Cường Quốc cũng không tăng cường thêm nhiều cường giả và binh lực tới đây.
Mà liên minh Thập Nhị Tông thì lại có thực lực mạnh mẽ chưa từng có, lực áp trên Thiết Long Cường Quốc một bậc.
Đại chiến hết sức căng thẳng
Liên minh Thập Nhị Tông tràn đầy lòng tin, hy vọng có thể đánh lui Thiết Long Cường Quốc.
Thế nhưng đúng lúc này, một chuyện ngoài dự liệu đã xảy ra.
Bên phía của Thiết Long Cường Quốc, đột nhiên xuất hiện một cường giả không thể địch nổi.
Chân Chủ cấp.
Chân Chủ hàng lâm.
Lúc đó, binh lực và cường giả của liên minh Thập Nhị Tông gần như là gấp đôi Thiết Long Cường Quốc.
Thế nhưng lúc thực lực đỉnh phong của cường quốc là Chân Chủ cấp hàng lâm, tất cả những ưu thế đó liền biến thành mây khói.
Chân Chủ cấp lật tay làm mây, trở tay làm mưa, cường lực định càn khôn.
Không ai biết được Chân Chủ cấp mạnh như thế não.
Chỉ biết rằng cao tầng của liên minh Thập Nhị Tông gần như không thể phản kháng toàn bộ đều ngoan ngoãn đầu hàng.