Triệu Phong không khỏi kêu oan, người tự tay lột khăn che mặt không phải là mình a, tội danh đó sao có thể tính lên người mình được.
Thời khắc mấu chốt, hắn muốn kéo Tiểu Tặc Miêu xuống nước, nhưng tiểu tử kia đã sớm trốn vào túi linh sủng, nắm ngáy khò khò trong đó...
- Đừng có nói vớ vẫn nữa, con Tặc miêu kia chính là linh sủng của ngươi, hành động của nó là do ngươi sai khiến. Thân là Thuần Thú Sư, linh thú chính là vũ khí của ngươi.
Hồng Hồ Thành chủ nhếch miệng cười, vui vẻ giống như âm mưu đã được thực hiện.
Người bên cạnh nhao nhao phụ họa, lần lượt chúc mừng Hồng Hồ Thành chủ.
- Chúc mừng Thành chủ nhận được một hiền tế.
- Ha ha, chúng ta đang chuẩn bị uống rượu mừng của Thành chủ đại nhân đây.
Những người chúc mừng, có không ít đều là cao nhân Chân Linh cảnh, trong lời nói tràn ngập cung kính và nịnh hót đối với Hồng Hồ Thành chủ.
Triệu Phong cuối cũng đã hiểu rõ, Hồng Hồ Thành chủ ở nơi này, căn bản chính là một tay che trời.
Chỉ cần Hồng Hồ Thành chủ đưa ra ý nguyện, tất cả mọi người đều sẽ nhất trí tán thành, không dám làm trái.
Hiện nay, cho dù hắn có trăm cái miệng kêu oan thì cũng uổng công mà thôi.
Tâm niệm Triệu Phong xoay chuyển, khôi phục tỉnh táo, rất nhanh này ra một kế.
- Chuyện cho tới nước này, ta muốn thoái thác việc hôn sự này cũng không được. Chỉ có thể tiếp tục tương kế tựu kế, lấy được sự tín nhiệm của Hồng Hồ Thánh chủ, sau đó mới có cơ hội thoát thân.
Triệu Phong vô cùng chắc chắn, nếu trái nghịch với Hồng Hồ Thành chủ, như vậy thì thật không khác gì châu châu đá xe.
Đã không thể trái nghịch, vậy thì ta chỉ có thể trước tiên thuận theo mà thôi.
Rất nhanh, Triệu Phong giả vỡ làm ra bộ dạng bất đắc dĩ như chỉ có thể tiếp nhận sự thật.
- Hảo tiểu tử, nữ nhi của ta, luận tư sắc, khí chất đều là vạn dặm khó chọn, thậm chí tỷ võ kén rể cũng chọn ngươi. Có gì không xứng với ngươi chứ?
Sắc mặt Hồng Hồ Thành chủ hơi trầm xuống, một luồng uy áp Chân Linh giống như Bá Giả, tản khắp trên hư không, ngay cả những cao nhân Chân Linh cảnh ở phụ cận cũng cảm thấy áp lực.
Triệu Phong cười khổ nói:
- Vãn bối chỉ muốn nhìn thấy dung nhan của thiên kim Thành chủ, như vậy thì chuyến đi này không uống rồi, về phần lấy Cầm Tâm tiểu thư làm thê tử, tại hạ tự nhận là không xứng, quả thật không dám có ý nghĩ xằng bậy này.
Nghe vậy, sắc mặt của Hồng Hồ Thành chủ mới hòa hoãn lại, mỉm cười khuây khỏa:
- Ngươi cũng không cần tự coi nhẹ mình, người mà bổn Thành chủ đã nhìn trúng, chắc chắn sẽ không sai.
Người chung quanh đều cười trừ.
Trong mắt mọi người, Triệu Phong có thể trở thành rể cưng của Hồng Hồ Thành chủ, tụ nhiên là đã trèo cao rồi.
Giờ phút này, Triệu Phong đột nhiên cảm nhận được phần lớn ánh mắt ghen ghét, hâm mộ và không cam lòng của những người trẻ tuổi tài tuấn ở dưới đài.
Vị Liễu Cầm Tâm thiên kim kia dùng đông mắt trong suốt linh hoạt như thu thủy nhìn hắn, trong mắt lộ ra một tia u oán và không cam lòng.
Hiển nhiên, trong suy nghĩ của nàng, Triệu Phong không phải là phu quân lý tưởng
Bởi vì tuổi của Triệu Phong nhỏ hơn nàng càng quan trọng hơn là tu vi và thực lực của hắn đều không bằng nàng
Chỉ bằng điểm này, e rằng phóng mắt khắp đám tuổi trẻ đồng bối trong thành Hồng Hồ cũng không có ai có thể phù hợp với điều kiện của Liễu Cầm Tâm.
Phu quân trong lý tưởng của nàng chính là nam nhi đỉnh thiên lập địa, hoặc là sáng tạo kỳ tích, là thiên tài tinh anh độc nhất vô nhị.
Mà thiếu niên độc nhãn tóc xanh trước mắt, bất luận là tướng mạo, tu vi, thành tựu, hay các phương diện khác đều không phù hợp với yêu câu của nàng
Nhưng tiếc rằng trước khi sư tôn chết đi đã lưu lại di chúc như vậy, thậm chí còn đổi tên cho nàng thành Liễu Cầm Tâm.
Tên thực sự của nàng vốn không phải là Liễu Cầm Tâm.
- Chẳng lẽ đây thật sự là thiên mệnh an bài?
Liễu Cầm Tâm thở dài không cam lòng, nhìn qua “Thiên mệnh chi tử” trước mặt, càng nhìn càng không hứng thú, trong lòng cảm thấy cay đắng phức tạp.
Lúc này Triệu Phong đã khôi phục lại bình tĩnh, không mặn không nhạt ứng phó những người tới chúc mừng.
- Liễu Nguyên, từ hôm nay trở đi, Triệu Phong sẽ nhập trú phủ Thành chủ, ngươi hãy trở về chuyển cáo cho gia tộc đi.
Hồng Hồ Thành chủ phân phó.
Triệu Phong vốn là nhân tài được Liễu tộc mời chào, chẳng qua bây giờ đã trở thành con rể của Thành chủ, như vậy về sau sẽ là người một nhà, tuy hai mà một.
- Chúc mừng Triệu huynh, không ngờ lại có phúc phận cưới được Cầm Tâm tiểu thư làm vợ.
Tâm tình Liễu Nguyên vừa phức tạp vừa hâm mộ, thậm chí không cam lòng, không khỏi thầm nghĩ: Tiểu tử này không biết tu mấy đời mới có phúc phận này?
Liễu Cầm Tâm không chỉ có thân phận cao quý, mà mỹ mạo, khí chất cũng thuộc hàng nhất đẳng, thậm chí tu vi thiên phú cũng lực áp đám đồng bối của thành Hồng Hồ một bậc.
Bực tuyệt sắc nhân gian tài mạo song toàn này là một nữ tử cao quý, mỹ mạo trí tuệ hơn người, ai có thể lấy nàng làm vợ, chính là nguyện vọng ước mơ tha thiết.
- Cầm Tâm, ngươi hãy mang Phong nhi hồi phủ trước đi, vi phụ đi ra ngoài một lát.
Hồng Hồ Thành chủ nói với nữ nhi của mình.
Liễu Cầm Tâm khẽ gật đầu, hóa thành một bóng hình yêu kiều, như thiên nga ưu nhã tuyết trắng, xuyên qua đại môn, bay vào phủ Thành chủ.
Triệu Phong chỉ đành đuổi theo, tiếng điện minh vang lên, thân hình trở nên mờ nhạt, cùng tiến vào phủ Thành chủ.
Tốc độ của Liễu Cầm Tâm rất nhanh, còn cố ý tiến vào khu vực lầu các, cây rừng và hòn non bộ giao thoa, bóng hình xinh đẹp nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Nàng cố ý làm vậy chính là muốn vứt bỏ Triệu Phong.
Thế nhưng dù phủ Thành chủ có lớn hơn nữa thì cũng chỉ là thành trong thành, mắt trái của Triệu Phong vừa mở ra, liền tập trung vị trí của Liễu Cầm Tâm, nhanh chóng đuổi kịp.
Liễu Cầm Tâm ngồi ngay ngắn trong phòng khách, thu ba trong mặt khẽ chuyển, thầm nghĩ tiểu tử tóc xanh này, nhất định phải mất một thời gian mới có thể đuổi tới.
Thế nhưng nàng vừa mới hé miệng uống trà thì ở ngoài cửa đã truyền đến một tiếng điện minh.
- Chẳng lẽ hắn rất thông thuộc địa hình của phủ Thành chủ? Người này chẳng lẽ có ý đồ bất lương với ta hoặc Liễu tộc?
Liễu Cầm Tâm thoáng giật mình, trong lòng nảy sinh nghi ngờ.
Vừa đúng lúc này, Triệu Phong đang đối diện với “chuẩn thê tử” đầu tiên của mình, thân thể của nàng uyên chuyển ưu nhã, thon dài mà không mất đi sự đầy đặn, hai mắt như hai điểm thu thủy, lông mày kẻ đen như mực, trong nét đoan trang điềm tĩnh có một loại khí chất không u như ý thơ.
Từ một phương diện nào đó mà xét Triệu Phong phát hiện rằng, mình không hề có lý do nào để cự tuyệt nàng làm vợ.
Thế nhưng, bình sinh trong đời hắn cũng đã nhìn thấy không ít mỹ nữ, tâm cảnh vẫn bình lặng như nước, chỉ ngẫu nhiên rung động đôi chút.
Liễu Cầm Tâm thấy Triệu Phong nhìn mình chằm chằm như vậy, lúc đầu có chút chán ghét, nhưng khi nhìn vào mắt đối phương, nàng lại không phát hiện có bất kỳ tạp niệm nào, nếu có thì chỉ là một loại tư thái thưởng thức thuần túy.
Điều này khiến Liễu Cầm Tâm cảm thấy ngoài dự liệu, quanh năm suốt tháng, dù nàng mang mạng che mặt, nhưng ánh mắt của tuyệt đại đa số nam tử nhìn về phía mình, cũng khó mà khắc chế được ý niệm dục vọng sâu sắc ở trong đầu.
Thiếu niên trước mắt, trên người phảng phất có một tầng sương mù bao phủ, ánh mắt sắc bén sáng ngời, không hề né tránh.
Hai người cứ như vậy mà ngồi đối diện, cả hai đều trầm mặc im lặng.
Cho đến khi Hồng Hồ Thành chủ bước chân tiến vào phòng khách.
- Phong nhi, từ hôm nạy trở đi, ngươi cứ yên ổn sống trong phủ Thành chủ, tốt nhất không nên rời khỏi thành Hồng Hồ. Tất cả những chuyện của ngươi, sẽ có người lo liệu thích đáng.
Hồng Hồ Thành chủ nói thẳng vào vấn đề.
Triệu Phong cũng không phản đối, chỉ đứng dậy đề nghị:
- Về hôn sự, vãn bối còn chưa chuẩn bị tâm lý, hơn nữa, đây là đại sự nhân sinh, liên quan tới hạnh phúc của Cầm Tâm tiểu thự hi vọng không nên quá vội vàng...
Hắn chỉ sợ Hồng Hồ Thành chủ ép mình lập tức kết hôn với Liễu Cầm Tâm.
Nói như vậy, tất cả kế hoạch và sắp xếp của Triệu Phong sẽ giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hồng Hồ Thành chủ nghe vậy, ngược lại cười nói:
- Yên tâm, sẽ không nhanh vậy đâu.
Hồng Hồ Thành chủ cũng không muốn nhanh chóng để cho hai người Triệu Phong lập gia đình, trước đó, ông ta phải tìm hiểu rõ chi tiết về Triệu Phong trước.
Có thể nói, trong lòng Hồng Hồ Thành chủ và Triệu Phong đều có tính toán.
Đêm đó.
Triệu Phong được an trí ở trong phủ Thành chủ, hưởng thụ đãi ngộ cực tốt, còn có một tòa biệt thự độc lập, có núi có sông.
Quản gia hạ nhân trong phủ Thành chủ cũng rất cung kính với Triệu Phong
Mọi người đều biết rõ, hắn chính là Thiếu chủ nhân tương lai của phủ Thành chủ này.
Triệu Phong khoanh chân ngồi, Thần Linh nhãn của hắn nhìn xuyên lầu các, quan sát khắp bốn phía biệt thự.
Vì phòng ngừa Triệu Phong có thể chuồn êm, Hồng Hồ Thành chủ đã phái ra tổng cộng bốn gã nửa bước Chân Linh cảnh “hộ tống”, ngoài ra còn có một vị cao nhân Chân Nhân Cấp.
- Hồng Hồ Thành chủ quả thật là quan tâm đến ta.
Trong lòng Triệu Phong thoáng trầm xuống, tình hình hiện nay so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn một chút.
Cũng may là kế hoạch của hắn đã bắt đầu, chỉ cần Hồng Hồ Thành chủ không buộc hắn kết hôn lập tức thì tất cả vẫn còn hy vọng.
Triệu Phong vẫn yên lặng không động tĩnh, ngoại trừ tu luyện thì lại tới Tàng Thư Các của phủ Thành chủ, đi dạo một vòng, mở rộng kiến thức của mình.
Thân là rể hiền của Hồng Hồ Thành chủ, ngoại trừ một vài cấm địa ra, Triệu Phong căn bản là ngang dọc khắp nơi trong phủ Thành chu.
Đương nhiên, bốn tên nửa bước Chân Linh cảnh và một vị cao nhân Chân Linh cảnh kia vẫn tùy thời nhìn chằm chằm vào Triệu Phong.
Triệu Phong thản nhiên ở trong Tàng Thư Các bổ sung tri thức, thậm chí còn có thể tiếp xúc với một vài công pháp bí kỹ cao thâm.
Thông qua Tàng Thư Các của phủ Thành chủ, Triệu Phong cũng đã hiểu thêm rất nhiều về thế cục của Thiên Bồng đại quốc và Bắc đại lục.
Vài ngày sau, Triệu Phong chậm rãi bước ra khỏi phủ Thành chủ.
Dựa theo ý tứ của Hồng Hồ Thành chủ, chỉ cần Triệu Phong không rời khỏi thành Hồng Hồ thì sẽ không có người nào ngăn trở hắn.
Thậm chí, nếu như Triệu Phong nguyện ý, hắn còn có một đám người hầu hộ vệ đi theo.
Những ngày này, Hồng Hồ Thành chủ đã điều tra rõ lai lịch của Triệu Phong không phải là nhân sĩ bản thổ của Thiên Bồng đại quốc, mà là người đến từ thâm sơn cùng cốc ở ngoại vực.
Sau khi biết những điều này, Hồng Hồ Thành chủ liền triệt để yên tâm, ông ta chủ yếu lo lắng Triệu Phong đến từ một thế lực đối địch nào đó, có ý đồ bất lương với Liễu tộc.
Mà thân phận lai lịch của Triệu Phong lại rất sạch, không phải là nhân sĩ của đại quốc, đến từ một ngoại vực nghèo nàn, không có khả năng có quan hệ đối địch với Liễu tộc.
Một ngày khác...
Triệu Phong khoanh chân ngồi, tĩnh tâm tu luyện.
Trong đầu, tầng lầu các thứ ba đại biểu cho “Điện Chi Truyền Thừa” đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trong tầng lầu các thứ nhất, cơ bản mọi thứ đều đã sáng tỏ rõ ràng
- Tầng thứ nhất của Điện Chi Truyền Thừa đã đạt tới đại viên mãn rồi.
Trong lòng Triệu Phong thoáng sinh ra chờ mong
Điện Chi Truyền Thừa tổng cộng có ba tầng lầu các, nếu như có thể tu luyện tới tầng lầu các thứ ba đại viện mãn, nhất định có cơ hội đột phá cảnh giới Tôn Giả Đan Nguyên cảnh, bởi vậy có thể thấy được nội tình của truyền thừa mạnh nhất trong Phù Loan Điện.
Dù sao thì, trên đại lục hiện nay, Chân Nhân cấp đều là cự đầu chúa tể một phương còn Tôn Giả Đan Nguyên cảnh thì chỉ xuất hiện trong truyền thuyết mà thôi.
Triệu Phong chậm rãi thở ra một hơi, kế hoạch “đào hôn” trong lòng đã hoàn thiện, chí ít có tám phần nắm chắc.
Mà trong đêm hôm đó, Hồng Hồ Thành chủ đột nhiên triệu kiến Triệu Phong
Trong đại sảnh, ngoại trừ Hồng Hồ Thành chủ và Liễu Cầm Tâm ra còn có mấy vị nhân vật đức cao vọng trọng thậm chí ngay cả tộc trưởng của Liễu tộc cũng có mặt ở đây.
Hôm nay, Hồng Hồ Thành chủ triệu kiến Triệu Phong đến chính là vì chuyện đính hôn.
- Triệu Phong hôn sự đính ước vào nửa năm sau, ngươi có ý kiến gì không?
Hồng Hồ Thành chủ nói.
- Không có, tất cả đều nghe theo sự an bài của Thành chủ.
Triệu Phong bày ra bộ dạng cung kính tòng mệnh.
Hồng Hồ Thành chủ thỏa mãn khẽ gật đầu.
Còn vẻ mặt của Liễu Cầm Tâm thì không khỏi có chút thất vọng nàng vốn hy vọng Triệu Phong sẽ dũng cảm đứng dậy, xuất ra đại phách lực, cự tuyệt hôn sự này. Sau đó đối đầu với Thành chủ, chết một cách rất thảm.
- Xem ra hắn và nam nhân khác cũng giống nhau, không chống cự nổi vinh hoa, quyền vị, sắc đẹp dụ hoặc...
Liễu Cầm Tâm thô dài sâu kín.
Nếu Triệu Phong không phản đối thì hôn sự này cũng thuận lợi lập thành: Thời gian là vào nữa năm sau.
Liễu Cầm Tâm cảm thấy bất đắc dĩ, chính thức trở thành vị hôn thê của Triệu Phong
Mà kế hoạch đào hôn của Triệu Phong cũng bắt đầu tỉ mỉ hơn rất nhiều.