Sau mấy canh giờ lĩnh ngộ, Triệu Phong đã có chút thu hoạch, quả nhiên so với võ học cao cấp mà bản thân tu luyện trước kia, thì còn khó hơn rất nhiều. Luận về độ khó thì trong tất cả võ học cũng chỉ có Phiêu Lăng Độ là có thể so sánh.
Thế nhưng Điểm Tinh Chỉ không chỉ khó mà nó còn có tính nguy hiểm nhất định, phải dùng phương thức đặc biệt để thúc dục Võ Đạo Nội Kình, ngưng tụ đến mức tận cùng, chỉ cần có chút sai lầm sẽ gây nên nguy hại.
Loại nguy hiểm này cũng vô hình gia tăng lực cản đối với việc tu luyện.
Cũng may là Triệu Phong có được mắt trái cường đại, mỗi lần hắn mở ra năng lực của mắt trái thì tinh thần liền trở nên vô cùng tập trung, năng lực phản ứng, năng lực lĩnh ngộ và khả năng phân tích đều vượt xa thường nhân, rất khó xuất hiện tình huống nguy hiểm.
Cứ như vậy, tính nguy hiểm của Điểm Tinh Chỉ đã bị Triệu Phong giảm xuống đến mức thấp nhất.
Triệu Phong phải mất một hai ngày mới có thể nhập môn Điểm Tinh Chỉ, miễn cưỡng học được tầng thứ nhất.
Tầng thứ nhất của Điểm Tinh Chi chủ yếu phát huy uy lực kỹ xảo của chi pháp, đem toàn bộ lực lượng ngưng tụ trên “một đường”, sinh ra lực xuyên thủng cường đại.
Học được tầng thứ nhất, cho dù Triệu Phong không sử dụng Võ Đạo Nội Kinh thì cũng có thể dùng một ngón tay, dê dàng chọc thủng bia đá cứng rắn.
Tiếp đó, hắn lại tiếp tục tu luyện Điểm Tinh Chỉ tầng thứ hai.
Tầng thứ hai so với tầng thứ nhất càng khó hơn, phải đem lực lượng toàn thân ngưng tụ tại “một điểm”, sinh ra hiệu quả bộc phát tại một điểm.
Tầng thứ hai này khiến Triệu Phong mất trọn sáu bảy ngày.
Chẳng qua thành tựu cũng rất rõ rệt, uy lực tầng thứ hai của Điểm Tinh Chỉ đã vượt qua uy lực võ học cao cấp đại thành.
Nói cách khác, nếu chỉ luận về lực công kích thì Điểm Tinh Chỉ tầng thứ hai của Triệu Phong đã có thể ngạo thị trong hàng ngũ đệ tử Triệu tộc, chỉ có Triệu Lân Long mới có thể thắng được hắn.
Sau khi đột phá tầng thứ hai, tiến độ tu luyện ngày càng chậm chạp hơn, mỗi bước đều hết sức gian khổ.
Nửa tháng sau.
Triệu Phong sau một quãng thời gian nỗ lực tìm hiểu và tu tập mới miễn cưỡng luyện chỉ pháp này tới tầng thứ hai đỉnh phong.
Triệu Phong cuối cùng cũng gặp phải bình cảnh, trong thời gian ngắn không thể nào đột phá được tầng thứ ba.
- Chi pháp này quả nhiên khó khăn, không biết lúc đột phá tầng thứ tư thì sẽ có cảnh tượng như thế nào.
Trong lòng Triệu Phong ngược lại càng chờ mong hơn.
Chỉ cần Điểm Tinh Chỉ đột phá tầng thứ tư là có thể ngưng phát “chỉ kình phá không cách không đả thương người”, gần như có được ưu thế của Đại Sư võ đạo.
Năm đó, Triệu Vũ Tùng cũng tu luyện qua chi pháp này, lúc đột phá được tầng thứ hai thì ít nhất cũng mất một hai năm.
Mà Triệu Phong lại chỉ dùng hơn hai mươi ngày thì đã đạt đến tầng thứ hai đỉnh phong.
- Như vậy cũng chưa tính là khó khăn nhất, ngày đó, thiếu nữ trẻ tuổi trong hạp cốc của Huyết Mãng chỉ dùng một chiêu, áo nghĩa huyền diệu của nó lại càng cao thâm hơn...
Triệu Phong đột nhiên nghĩ đến “Huyền Phong Chưởng” trong không gian của mắt trái.
Đương nhiên, Triệu Phong cũng không có trèo cao, cứ bước từng bước một thì cuối cùng cũng đến.
Công pháp võ học đều là đi từ cấp một mà lên, không có khả năng một bước lên trời.
Mấy môn võ học có được thành công sơ bộ, Triệu Phong liền đem tâm lực đặt lên việc đề cao tu vi và Võ Đạo Nội Kình.
Trong huyệt động của Huyết Mãng, thân thể Triệu Phong đã hấp thu được một lượng nước suối màu máu khổng lồ và rất nhiều dược lực của thiên tài dị bảo.
Lúc ấy, luồng dược lực này còn chưa được hấp thu hoàn toàn, vẫn còn thừa một phần trong người.
Sau khi trở về, Triệu Phong thông qua việc tu luyện võ học, mỗi ngày tu luyện Võ Đạo Nội Kình, dần tiến thêm một bước trong việc hấp thu luồng dược lực này.
Chớp mắt lại nửa tháng nữa trôi qua.
Triệu Phong đã đem toàn bộ dược lực còn thừa trong cơ thể hấp thu triệt để.
Lúc này, tu vi của hắn đã đạt tới cực hạn ngũ trọng võ đạo đỉnh phong, chỉ còn cách lục trọng võ đạo nửa bước mà thôi.
Về phần Võ Đạo Nội Kình thậm chí còn vượt qua cực hạn ngũ trọng, nếu so với Võ Giả lục trọng võ đạo thì cũng không kém bao nhiêu.
Hiện nay, nếu Triệu Phong muốn đột phá lục trọng võ đạo thì cũng không có bình cảnh gì đáng kể, thậm chí còn không cần ba góc dược liệu ngàn năm kia phụ trợ.
- Vài ngày nữa là ta có thể thuận lợi đột phá lục trọng võ đạo rồi.
Triệu Phong có một loại trực giác rất mạnh đối với biến hóa của thân thể mình.
Trên thực tế, phần lớn Võ Giả, trước khi sắp đột phá đều có loại cảm giác như vậy.
Triệu Phong liền quyết định không khổ tu, ngược lại để cho thân thể thư giãn một thời gian.
Vừa vặn, Triệu Vũ Phi ở bên cạnh nhà lại đến tìm Triệu Phong để luận bàn.
Võ hội gia tộc đã trôi qua nửa tháng, tu vi của Triệu Vũ Phi cũng đạt đến cực hạn tứ trọng võ đạo, xem ra rẩt nhanh sẽ đột phá ngũ trọng võ đạo.
- Triệu Phong ca, ta muốn mở mang kiến thức một chút võ học mới của huynh.
Triệu Vũ Phi mỉm cười dí dỏm nói, trên mặt hiện lên một rạng mây hồng, thân hình thon thả dưới làm váy dài xanh nhạt, thanh thoát như tiên.
- Được.
Triệu Phong gật đầu đáp ứng, hắn cũng đang muốn thử mấy môn võ học mới của mình.
Trong đình viện, hai đạo thân ảnh giao thoa cùng một chỗ.
Đầu tiên là bộ pháp thân pháp.
Triệu Phong thi triển Lăng Vi Bộ, thân ảnh và bộ pháp của hắn biến ảo khôn cùng, phiêu dật không thể nắm bắt.
Lúc phát huy Lăng Vi Bộ đến cực hạn thì giống như có mấy cái tàn ảnh chồng lên người Triệu Phong.
Tốc độ thân pháp vốn là sở trường của Triệu Vũ Phi, thế nhưng ở trước mặt Triệu Phong thì nàng lại hoàn toàn bị áp chế.
Hai người đều tu luyện bộ pháp thân pháp cao cấp, cảnh giới hỏa hầu không chênh lệch nhiều, thế nhưng hiệu quả uy lực lại có chênh lệch rõ ràng.
Triệu Vũ Phi cảm thấy rất khó hiểu.
Bởi vì trong lúc luận bàn, Triệu Phong đã áp chế tu vi xuống còn thấp hơn cả nàng.
Ngay cả tại phương diện Võ Đạo Nội Kinh, cả hai người đều tu luyện Lăng Độ Khí Quyết.
- Tổ chất thân thể của Vũ Phi không bằng ta, hơn nữa ta có cơ sở là khinh thân thuật Phiêu Lăng Độ, còn có ưu thế bộ pháp.
Triệu Phong nửa thật nửa giả giải thích.
Nguyên nhân thực sự ở chỗ Lăng Vi Bộ phối hợp liền mạch với Phiêu Lăng Độ, Triệu Phong thông qua phương pháp “tu luyện nguyên bộ” mới có thể đem bộ pháp này thăng đến trình độ võ học đỉnh cấp.
Tiếp theo là võ học công kích.
Triệu Phong khống chế uy lực của Điểm Tinh Chỉ ở tầng thứ hai, một ngón tay hơi duỗi, chợt bắn ra một luồng chỉ lực ngưng tụ như đường châm, lực xuyên thủng kinh người.
Kết quả, Triệu Vũ Phi chỉ tiếp được một chiêu đã bị thương, khó có thể chống cự chính diện.
- Triệu Phong ca, bộ chỉ pháp này, e rằng đã là võ học đỉnh cấp rồi.
Triệu Vũ Phi có chút giật mình có vài phần hâm mộ.
Võ học đỉnh cấp vô cùng quý hiếm, trong toàn bộ đệ tử Triệu tộc, cũng chỉ có ba người Triệu Lân Long, Triệu Phong*, Triệu Phong là được tu luyện.
- Không sai chính là võ học đỉnh cấp.
Triệu Phong vui vẻ nói, đối với uy lực của Điểm Tinh Chi, hắn rất thỏa mãn.
Trong lúc hai người đang luận bàn trò chuyện, đột nhiên tiếng cười của một nam tử truyền đến, trong đó mơ hồ có một loại ý tứ hàm xúc tiêu sái siêu việt.
- Ha ha, Vũ Phi muội muội ta đến tìm muội để luận bàn thì phát hiện muội không ở nhà, thì ra là ở đây?
Trên tường viện, có một thiếu niên mặc trường bào màu vàng kim đang đứng thẳng, ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, khí định thần nhàn, giống như cười mà không phải cười, nhìn Triệu Vũ Phi.
Triệu Lâm Long!
Triệu Phong thoáng nhíu mày.
Nơi này là nhà của hắn, lúc này Triệu Lân Long không được sự đồng ý của chủ nhân thế nhưng lại đứng từ trên tường viện nhìn xuống.
- Lân Long ca.
Triệu Vũ Phi mỉm cười, vẫn biểu hiện ra đủ lễ nghi.
Người đến dù sao cũng là đệ nhất đệ tử trong gia tộc, lại còn là nghĩa tử của gia chủ, thân phận rất đặc thù.
Triệu Vũ Phi mặt không biểu tình lên tiếng.
- Lân Long ca lại tới tìm ta luận bàn sao?
Trong khoảng thời gian gần đây, Triệu Lân Long thỉnh thoảng lại đến tìm nàng, có lúc là luận bàn có lúc là thảo luận nghiên cứu võ học.
Mỗi lần gặp mặt, Triệu vũ Phi đều cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng và ái mộ của Triệu Lân Long, điều này khiến cho nàng cảm thấy rất không tự nhiên.
- Không sai, tin rằng Vũ Phi muội sẽ không cự tuyệt.
Trong lời nói của Triệu Lâm Long lộ ra một sự tự tin kỳ lạ.
Hắn không bước vào đình viện, chỉ đứng ở trên tường viện.
Từ đầu đến cuối hắn cũng không nhìn “người chủ nhà” là Triệu Phong lấy một cái.
- Đa tạ hảo ý của Lân Long ca, chẳng qua vừa rồi Triệu Phong ca đã cùng luận bàn với ta rồi...
Triệu Vũ Phi mỉm cười, uyển chuyển cự tuyệt.
Có thể cùng luận bàn với đệ nhất thiên tài của Triệu tộc, nếu đổi lại là bất kỳ thiếu nữ Triệu tộc nào, e rằng đều khó mà cự tuyệt nổi, thậm chí còn tha thiết ước mơ.
Nhưng chẳng biết tại sao, Triệu Vũ Phi lại có chút không thích Triệu Lân Long.
Trên người Triệu Lân Long có một loại cảm giác cao ngạo và ưu Việt, luôn coi trời bằng vung, phảng phất như bị hắn nhìn trúng chính là vinh hạnh của đối phương vậy.
Ngược lại, Triệu Phong và nàng đều xuất thân từ chi tộc, cùng nhau trao đổi luận bàn, thân thiết tự nhiên, có tiếng nói chung, không hề có bất kỳ áp lực nào.
- Hắn?
Triệu Lân Long "cuối cùng" đã phát hiện được sự tồn tại của "người chủ nhà" Triệu Phong.
Sau khi liếc nhìn Triệu Phong một cái, Triệu Lân Long mỉm cười không đáp, hiển nhiên là từ chối cho ý kiến, cũng khinh thường việc giải thích.
- Quên đi, hôm nay ta tìm Vũ Phi muội muội bởi vì vẫn còn một chuyện khác.
Triệu Lân Long nhún vai nói sang chuyện khác.
- Mời Lân Long ca nói.
- Chuyện này... ta chỉ có thể nói với một mình Vũ Phi.
Triệu Lân Long dứt lời, dường như hữu ý vô ý liếc nhìn Triệu Phong một cái.
- Triệu Phong ca, ta đi trước.
Triệu Vũ Phi có chút áy náy nhìn Triệu Phong, cất tiếng chào tạm biệt.
Sau đó hai người sóng vai rời đi, để lại một mình Triệu Phong trong đình viện.
- Chẳng lẽ Triệu Lân Long đang theo đuổi Vũ Phi...
Triệu Phong cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Ở nơi khác...
Triệu Lân Long dẫn Triệu Vũ Phi đến một nơi vắng vẻ.
- Vũ Phi qua nửa tháng nữa là bắt đầu diễn ra "Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao" cứ một năm một lần của thành Vũ Dương, người tổ chức là đệ nhất mỹ nữ "Thu Mộng Vũ" của thành Vũ Dương. Đến lúc đó, tất cả thiên tài của các gia tộc và thế lực lớn của thành Vũ Dương đều sẽ tham gia.
Triệu Lân Long nói đến đây, thoáng dừng lại một chút.
Thịnh hội thiên tài! Đệ nhất mỹ nữ thành Vũ Dương?
Trong ánh mắt trong suốt của Triệu Vũ Phi xẹt qua một tia kinh ngạc và chờ mong.
Triệu Vũ Phi cũng từng nghe qua Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao, đây chính là đại hội luận đàm giữa những thiên tài trẻ tuổi trong khắp cả thành Vũ Dương.
Danh xưng bốn đại thiên tài của thành Vũ Dương, chính là nhờ thông qua quyết định của "Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao" mà có.
- Đây chính là Phong Vân thịnh hội của tất cả thiếu niên trong thành Vũ Dương! Với tư cách là đệ nhất nhân của Triệu tộc, ta có thể đề xuất năm danh ngạch.
Khóe miệng Triệu Lân Long khẽ nhếch lên một nụ cười mỉm.
- Cái gì? Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao, đệ nhất mỹ nữ thành Vũ Dương, Vũ Phi quả thật muốn mở mang kiến thức một chút.
Trong đôi mắt xinh đẹp dễ thương của Triệu Vũ Phi khẽ nháy, tràn đầy vẻ hứng thú.
- Đúng rồi danh ngạch mà huynh đề cử gồm những ai?
Triệu Vũ Phi dò hỏi.
- Có Triệu Phong*, Triệu Hàn, Triệu Cầm, còn có Triệu Thanh...
Triệu Lân Long cũng không giấu diếm ý định.
- Đợi chút! Tại sao không có Triệu Phong ca, huynh ấy xếp hạng ba trong tộc hội mà?
Triệu Vũ Phi đột nhiên chen vào.
- Triệu Phong?
Triệu Lân Long từ chối cho ý kiến, chỉ lạnh nhạt nói:
- Hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử chi tộc, ngày đó trên võ hội ngay cả dũng khí khiêu chiến ta cũng không có, người như vậy không tham gia "Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao" cũng không sao.
- Dù sao thì Triệu Phong ca cũng rất có thực lực...
Triệu Vũ Phi có chút không đành lòng.
- Ha ha, Vũ Phi yên tâm, ta mơ hồ cảm thấy chỉ vài ngày nữa là có thể đột phá lục trọng võ đạo, đến lúc đó hi vọng có thể vươn lên dẫn đầu trong bốn đại thiên tài. Bởi vậy, chọn người nào cũng không quan trọng, chỉ cần có muội cùng đi với ta chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng đó...
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Triệu Lân Long đột nhiên trở nên nóng rực, không nhịn được vươn tay ôm lấy vai Triệu Vũ Phi.
- Triệu Lân Long! Xin tự trọng.
Khuôn mặt Triệu Vũ Phi thoáng lạnh xuống, ngăn cản cánh tay của Triệu Lân Long.
- Ta cũng không ép buộc, nhưng Vũ Phi muội phải tin tưởng ta, nữ nhân mà Triệu Lân Long ta vừa ý, nhất định phải đoạt đến tay, không có người nào dám nhúng tay vào. Trừ phi muội muốn cô đơn cả đời...