Chương 3: Tin tức đột tử trên báo

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Một tấm thẻ căn cước của phụ nữ tên gọi Cát Ngọc, khuôn mặt rất xinh đẹp người này tôi không quen biết nhưng nhìn bức ảnh tôi lại có loại cảm giác đã từng quen biết mơ hồ cảm thấy thật giống như ở nơi nào từng thấy nhất định từng gặp cô ấy chỉ có điều tạm thời không nhớ ra được.


Tôi căng thẳng cất kỹ thẻ căn cước, cô nhân viên quét dọn cười trêu nói: Tiểu Minh hẹn hò rồi à?


Tôi căng thẳng là bởi vì này tấm thẻ căn cước không rõ lai lịch mà cô nhân viên quét dọn có lẽ cho rằng là tôi mang theo một cô gái nào đó đi ở khách sạn, sau khi đăng ký thẻ căn cước tôi quên trả cho người ta .


Lại quá mấy ngày buổi tối trời mưa to, tôi lái xe về lúc chạy tới ký túc xá liền đã ướt sũng giầy, cũng may một đôi giày thể thao khác đã sớm cọ rửa sạch sẽ.


Lúc buổi sáng rời giường tôi mơ mơ màng màng muốn đi dép lê đi lấy đôi giày thể thao đã đánh sạch sẽ qua, cúi đầu vừa nhìn, đôi giày kia liền đặt ở mép giường của tôi hơn nữa dây giày đều xuyên rất chỉnh tề.


Tôi sững sờ, gãi đầu một cái cẩn thận nghĩ lại một phen, đêm hôm qua sau khi trở về tôi tắm cái trực tiếp liền ngủ rồi vậy giầy này là ai giúp tôi đặt ở đây?


Tôi đi ra ngoài hỏi Trần Vĩ hỏi xem là anh ta thấy tôi quá mệt mỏi liền giúp tôi xuyên dây giày hay không , anh ta lại cười nói: Ai đi chạm vào cái giày thối kia.


Toàn bộ trong công ty vận tải Đông Phong , người ở phòng tổng trạm có thể mở cửa túc xá của tôi chỉ có Trần Vĩ và tôi , anh ta là trưởng phòng khẳng định có chìa khoá ký túc xá nhưng anh ta chưa từng tới vậy còn sẽ là ai? Tôi nghĩ thầm: Chẳng lẽ đây là trò đùa dai của người nào ?


Lại quá một quãng thời gian, chuyện quái dị càng ngày càng nhiều tôi không nhịn được tìm đồng nghiệp hỏi thăm một chút địa chỉ nhà của tài xế già đời trước liền mua chút hoa quả chuẩn bị viếng thăm một chút.


Mọi người nói nhà có một cụ già, như có một báu vật, người lớn tuổi từng trải nhiều chuyện cũng hiểu nhiều, tôi tuy rằng không tin thứ này nhưng chuyện xảy ra gần đây quả thật làm cho tôi như ngồi trên đống lửa.


Lão tài xế ở tại ngoại ô là một thôn xóm nhỏ, lúc đến nhà ông ta cửa lớn không khóa đi vào vừa nhìn là một bộ Tứ Hợp Viện , nơi ở rất đẹp đẽ tôi đứng ở trong sân hỏi: Bác tài Hoàng có ở nhà không?


Lão tài xế đời trước gọi Hoàng Học Dân , ở trong sân hô hai tiếng như thế bỗng nhiên cửa phòng gian nhà hướng chính bắc đẩy ra đi ra một chàng trai hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cậu ta đi dép lào, quần cộc to sắc hoa, để một mái tóc húi cua, giờ khắc này cau mày hỏi tôi : Anh tìm cha tôi làm gì?


Tôi cười nói: Tôi là tới thăm hỏi ông ấy ,lúc nói chuyện tôi nhân tiện lay hoa quả trong tay một cái.


Bởi vì giọng điệu của đầu húi cua này rất không thân thiện trên mặt lộ một dáng vẻ ai cũng nợ tiền cậu ta vì lẽ đó tôi vội vàng trình bày mục đích đến của mình.


Dừng lại chốc lát, cậu ta hất đầu với tôi nói: Vào nhà ngồi đi.


Tiến vào trong nhà cậu ta ,trong nháy mắt tôi liền sững sờ tại chỗ, trên bàn gỗ hướng chính bắc nhà bọn họ đặt một tấm di ảnh đen trắng , di ảnh đen trắng rõ ràng chính là lão tài xế!


Tôi sững sờ, ấp úng hỏi: Này..... bác tài Hoàng......ông ấy....


Đầu húi cua thở dài nói: Một tháng trước cha tôi mất rồi.


Cái gì?


Tôi cả người khẽ run rẩy , giỏ hoa quả xách theo đều suýt chút nữa rơi xuống đất, mất một tháng trước ? Vậy hai ngày trước tôi gặp phải tài xế Hoàng là ai?


Thấy tôi giật mình không nhỏ, cậu ta cho rằng tôi còn không biết tin tức này liền rót chén nước cho tôi nói một câu: Cậu chờ tôi một chút.


Cậu ta kéo ngăn kéo ra tìm kiếm một hồi lấy ra một tờ báo có chút cũ nát đưa cho tôi , dòng đầu đề phía trên báo : Tài xế xe buýt tuyến 14 khi còn sống liên tục làm ca đêm 37 ngày, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi ba tiếng, đột tử trên xe buýt.


Tôi cầm tờ báo mà cánh tay không ngừng mà run rẩy bởi vì trên báo chí còn đăng một tấm ảnh đen trắng chính là tài xế Hoàng ngã vào trên ghế lái, ngoẹo cổ hai tay đỡ lấy vô lăng đã tắt thở.


Trầm mặc hồi lâu, trong lòng tôi loạn thành một đoàn thấy trong lòng đầu húi cua cũng không dễ chịu tôi khuyên một câu: Anh trai chúng ta đều nén bi thương đi, ai.


Đầu húi cua hừ lạnh một tiếng nói: Cha tôi tuy nói hơn 50 tuổi nhưng thân thể khoẻ mạnh lúc nhận lời làm tài xế xe buýt tuyến 14 đã nói, một ngày chỉ đi một chuyến xe đánh chết tôi cũng không tin cha tôi sẽ đột tử việc này tôi đã tìm luật sư rồi lần này tôi nhất định phải kiện công ty vận tải Đông Phong ra tòa!


Đây là việc nhà người ta vậy tôi liền không can thiệp vào gật gật đầu lại hỏi han hai câu với cậu ta, dù sao trong lòng cũng không quá tốt vậy tôi liền tìm một lý do nói còn có việc liền rời đi.


Trong vài ngày sau đó , tôi vẫn tâm thần không yên, thầm nghĩ người này khỏe mạnh làm sao lúc lái xe buýt sẽ đột tử đây?


Hai ngày trước tôi nhìn thấy tài xế Hoàng đến cùng có phải là ảo giác hay không?


Việc này tôi không nói với Trần Vĩ phỏng chừng nói rồi anh ta cũng không tin, nhưng ngày thứ hai tôi lái xe về, trước khi xuống xe phát hiện hàng ghế cuối cùng dĩ nhiên đặt một chiếc giày cao gót!


Này nhưng khiến tôi tức chết rồi, nghĩ thầm đây là bác gái nào không có tố chất như thế , trên xe buýt cởi giày liền không nói cuối cùng còn vứt giày rách này lên chỗ ngồi.


Tôi chịu đựng ý buồn nôn trong lòng cầm lấy giày rách đang chuẩn bị ném ra khỏi xe buýt nhưng tôi mới vừa liếc mắt nhìn nhất thời tay run lên, chiếc giầy này suýt chút nữa rơi khỏi tay tôi .


Không đúng, loại giày cao gót này thuần chế tác bằng tay, mười mấy năm trước bán khá chạy, nhưng hiện tại đã không có cô gái đi loại giày cao gót này rồi!


Tôi nghĩ lại một phen, đêm nay lúc khởi hành trên xe có vẻ như không có cô nàng tuổi trẻ lên dù sao tôi là một FA, có người đẹp lên xe tôi cũng sẽ nhìn nhiều hai mắt.


Tôi cũng không nghĩ nhiều, lập tức xách theo giày cao gót liền ném vào trong thùng rác.


Ngày mai, tôi lái xe về lúc quét tước thùng xe lại ở chỗ ngồi cho người già trẻ em người khuyết tật phát hiện một cái nhẫn vàng, kiểu dáng rất cũ kỹ giản dị không có bất kỳ hoa văn nào, loại chế tạo thuần bằng tay bà nội tôi liền từng đeo loại nhẫn này.


Tôi lại nghĩ cũng không đúng , chỗ ngồi cho người già trẻ em người khuyết tật bình thường không có ai ngồi mà đêm nay lúc lái xe về có vẻ như cũng không thấy cụ bà lên xe đi?


Ngày thứ ba tôi cố ý lưu ý mỗi khi xe đến trạm , lúc tôi dừng lại mở cửa xe tôi đều sẽ trước tiên mở cửa sau để hành khách xuống sau đó tôi quay đầu vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ, xem xem có người cố ý đặt đồ vật lên ghế ngồi hay không .


Sau khi chờ hành khách ở dưới đều xuống tôi lại mở cửa trước để hành khách chờ đợi lên xe hơn nữa mỗi một hành khách tôi đều chăm chú quan sát, đại khái nhớ kỹ dáng dấp của bọn họ.


Sau khi đến lái xe về tôi quét tước thùng xe, lần này lại ở trên ghế ngồi phía sau phát hiện một sợi dây chuyền!


Không đúng!


Tôi nhìn sợi dây chuyền trân châu kia nhất thời hoảng sợ nghĩ lần thứ nhất trong ví tiền nhiều một tấm thẻ căn cước, lần thứ hai thêm một chiếc giày cao gót cũ nát , lần thứ ba thêm một chiếc nhẫn vàng kiểu cũ , lần thứ bốn liền nhiều một sợi dây chuyền.


Trước tiên bài trừ thẻ căn cước chỉ xem ba món đồ còn lại vừa đúng là từ chân đến đầu!


Nếu như suy đoán này chính xác vậy đồ vật ngày mai xuất hiện nên chính là..... một cái mũ!


Chẳng biết vì sao trên người tôi nổi lên một lớp da gà, một luồng sợ hãi không tên xông lên đầu, tôi nhặt giày cao gót từ trong đống rác về để mấy món đồ này đều khóa ở trong ngăn kéo của tôi.


Sáng sớm ngày thứ hai tôi mới vừa tỉnh ngủ lập tức liền cầm lấy thuốc lá, đi tìm lão tài xế trong trạm xe hỏi bọn họ ,tài xế xe buýt tuyến 14 đời trước ở nơi nào.


Bởi vì hiện tại tôi đã không tìm được bác tài Hoàng ,ông ấy đã chết rồi tôi không cách nào lại từ trong miệng ông ấy nghe ngóng tin tức liên quan tới xe buýt tuyến 14 vậy liền chỉ có đem ánh mắt phóng tới trên người tài xế xe buýt tiền nhiệm hi vọng anh ta không xảy ra chuyện gì.


Lúc mới bắt đầu hỏi rất nhiều người đều lắc đầu nói mình không biết tôi chuyên chọn tài xế già hỏi, hỏi đến cuối cùng, lão tài xế xe buýt tuyến 306 thấy thái độ tôi rất thành khẩn còn thỉnh thoảng mời thuốc liền nhỏ giọng nói địa chỉ tài xế xe buýt tuyến 14 đời trước cho tôi .


Cuối cùng ông ấy còn thở dài,ý tứ sâu xa nói: Lạ cho một chàng trai tốt , cậu nếu là biết lái xe buýt khác càng sớm liền đổi đi, ai, lời này cũng không nên nói với người khác .


Tôi gật gật đầu: Cảm ơn chú.


Nhìn đồng hồ mới sáng sớm hơn mười giờ, cách khởi hành còn có mười mấy tiếng, thời gian hoàn toàn đủ, lập tức tôi liền đứng dậy, mua hai hộp thuốc xịn thẳng đến nhà tài xế xe buýt tuyến 14 đời trước .


Qua trò chuyện tôi biết, tài xế xe buýt tuyến 14 đời trước gọi Chu Bỉnh Khôn, năm nay ngoài bốn mươi, đến thôn trong thành phố nơi mà Chu Bỉnh Khôn sau nhiều lần hỏi thăm mới biết chú ta hiện tại học nghề trong một nhà xưởng kim khí.


Sau khi tìm tới nhà xưởng kim khí, tôi thuận lợi ở trong phân xưởng tìm thấy Chu Bỉnh Khôn, đầu tóc chú ta ngổn ngang, chính ở trước máy tiện đánh bóng một ống tuýp, tôi phát hiện ngón áp út tay trái của chú ta đứt rời hơn nữa nơi vết thương đứt này mặt cắt rất không trơn nhẵn như là bị máy cùn gây thương tích.


Tôi đi tới hỏi: Ngài là Chu Bỉnh Khôn bác tài Chu đúng không?

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]