Rất nhanh, Lý Vị Quân liền xông vào phòng, khi anh ta thấy rõ cảnh tượng trong phòng, suýt chút nữa thì bị dọa tè ra quần.
“Sao...!Tại sao lại như vậy?”
“Lý Vị Quân, đã lâu không gặp.” Sở Quốc Thiên cười, nhưng mà nụ cười của anh ở trong mắt con cháu nhà họ Lý lại như là ác ma.
“Sở Quốc Thiên? Này...!Đây đều là do mày làm?” Lý Vị Quân rốt cuộc cũng hoàn hồn, không dám tin mà hỏi một câu.
“Chúc mừng cậu, trả lời đúng rồi!” Sở Quốc Thiên nói rồi tiện đà động cổ tay, một luồng ánh sáng bạc đâm vào huyệt thái dương của Lý Vị Quân.
Cùng lúc đó, nơi nào đó ở Yên Kinh.
Trong một khoảng sân tuyệt đẹp của tứ hợp viện, một người đàn ông trung niên đang tỉ mỉ chăm sóc một chậu hoa lan.
Tay anh ta thon dài trắng nõn, còn mềm mại hơn cả phụ nữ, nhưng mà hơi thở của anh ta lại dài và rất nhẹ, hiển nhiên nội công vô cùng thâm hậu.
“Chủ nhân!”
Bỗng nhiên, cửa viện bị mở ra, một người thanh niên vội vã chạy vào.
“Chuyện gì mà hoảng loạn như vậy?” Người đàn ông trung niên lãnh đạm hỏi, ngay cả mí mắt cũng chưa hề chớp.
Nhưng thân hình người thanh niên lại chấn động: “Phịch” một tiếng liền quỳ xuống: “Xin chủ nhân trách phạt”
“Nói đi, chuyện gì.”
“Chủ nhân, đã tra được tư liệu của Y dược Thanh Di ở Hoan Châu, mời ngài xem qua!” Người thanh niên nói, cung kính dùng hai tay dâng một tập tài liệu lên.
Người đàn ông trung niên nghe vậy, lúc này mới bỏ kéo trong tay ra, tùy tiện nhận lấy.
“Thầny Sở?” Nhìn trên tài liệu hiện y ra ông chủ phía sau của Y dược Thanh Di chính là Thần y Sở lần trước nổi tiếng у chấn động cả nước, người đàn ông trung niên không khỏi khẽ cau mày.
“Đúng vậy chủ nhân!”
“Họ tên của Thần y Sở này không tra ra được sao?”
“Không có.
Người thanh niên chua xót nói: “Người của chúng ta đã tra rất lâu, nhưng gần đây Thần y Sở đột nhiên xuất hiện mới biết được tin tức này”
“Có ý đồ.” Người đàn ông trung niên sờ sờ cằm, biểu cảm khó hiểu mà nói.
“Chủ nhân, nếu không tôi lại cho người dưới thâm nhập điều tra một chút?” Người thanh niên nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên, dè dặt nói.
“Không cần, một Y dược Thanh Di nho nhỏ thôi, còn không được lọt được vào mắt tôi, nếu nó có thể lớn mạnh gấp vài lần nữa, có lẽ tôi sẽ còn nghĩ cách kéo lại đây"
Người đàn ông trung niên nói rồi liền định đi chăm sóc hoa lan, nhưng mà ông ta vừa mới cầm lấy cái kéo, liền kỳ quái hỏi một câu: “Nhà họ Sở chúng ta đã là gia tộc chuyên về Y dược lớn nhất nước Viễn, tại sao đang êm đẹp lại đột nhiên ra một tên Thần y Sở?”
“Cái này...!Người thanh niên có chút nghẹn lời, nhưng mà rất nhanh, ánh mắt anh ta liền sáng lên, kích động nói:” Chủ nhân, ngài nói xem Thần y Sở này có khi nào là vị đó không...!
“Ăn nói cẩn thận!”
Nào biết, người thanh niên còn chưa dứt lời, người đàn ông trung niên bỗng nhiên liền ngắt lời anh ta: “Tưởng Hưng, có một số việc cho dù cậu biết thì cũng phải chôn ở trong lòng, cho dù đi ngủ nói mơ thì cũng không thể nói ra được!”
“Xin chủ nhân trách phạt!” Tưởng Hưng lập tức kinh sợ nằm sấp ở trên mặt đất.
Người đàn ông trung niên nhìn Tưởng Hưng, bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói: “Chuyện này về sau tuyệt đối không cho phép nhắc lại, nếu không làm vị kia biết được, cho dù là tôi thì cũng không giữ được cậu!” “Tưởng Hưng đã hiểu!”
Tiếp đó, người đàn ông trung niên liền xua tay cho Tưởng Hưng lui, nhưng ông ta lại buông kéo xuống, nhìn ánh Hoàng hôn phương xa rồi lẩm bẩm nói, hy vọng không phải là cậu...!
Tôn Châu, trang viên nhà họ Lý.
Sảnh lớn vốn dĩ ồn ào, lúc này lại tiếng kêu vang trời.
Sở Quốc Thiên không biết đã rời đi từ khi nào, nhưng ấn tượng kinh Hoàng mà anh để lại cho người nhà họ Lý lại vẫn rõ ràng trước mắt.
Bỗng nhiên, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, chỉ thấy cậu chủ Cơ lại quay lại một lần nữa.
“Cậu chủ..." Thấy cậu chủ Cơ, ông Giang lập tức yếu ớt gọi một tiếng.
Cậu chủ Cơ hoảng sợ biến sắc: “Ông Giang, ngay cả ông cũng không phải là đối thủ của anh ta?”
Trong mắt Ông Giang hiện lên sự kinh hãi, ngay sau đó liền giục nói: “Cậu chủ, cậu mau quay về Yên Kinh...!Quay về nhà họ Cơ, nơi này không thể ở lại lâu!”
Cậu chủ Cơ chưa bao giờ thấy ông Giang hoảng hốt lo sợ như thế lập tức liền ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, anh ta không dám trì hoãn, vội vàng gọi vài tên thuộc hạ, mang theo ông Giang rồi nhanh chóng rời khỏi trang viên nhà họ Lý...!
Lúc đó.
Sau khi Sở Quốc Thiên rời khỏi trang viên nhà họ Lý thì ngồi trực thăng đi tới Thiểm Châu cách Tôn Châu hơn 300 km, bởi vì nơi này có một cái thôn trang tên là thôn Lương, cả gia tộc Lương thiếu chính là người làm chủ ở nơi này.
Sau khi tìm một đỉnh núi hẻo lánh