Chương 227: Cứu Cánh

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau


Hồng Giang Bách vừa dứt lời thì cả không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng như tờ.

Mọi người cũng chẳng phải kẻ ngờ nghệch, trước đây tên mặt rỗ chính là một trong những người chuyên gia chỉ trích Sở Quốc Thiên mà lại còn là kẻ hăng hái nhất, hơn nữa đối tượng trị bệnh cũng là do Hồng Giang Bách tự mình lựa chọn, cơ bản là sẽ không thể nảy sinh ra bất cứ hiềm nghi nào đối với Sở Quốc Thiên được.

Cho dù trong lòng hết mực khinh bỉ song cũng chẳng có ai dám lên tiếng hỗ trợ lấy một lời, dù sao xét thân phận lẫn địa vị Hồng Giang Bách đương lù lù ra ngay đó, phải như thực sự đắc tội với gã ta thì cuối cùng người bị hại vẫn là nhóm học trò này thôi.

“Đúng vậy, nhất định có gian trá gì ở đây, làm gì có người nào chỉ trong vòng vài phút có thể trị sạch vết rỗ vậy chứ? Cho dù là bác sĩ có trình độ cao nhất thế giới hiện đại thì cũng không thể làm đến mức đấy được!” Mọi người đều giữ im lặng, khiến cho cô gái mặt rỗ kịp thời phản ứng lại, vội vàng lên tiếng nói một câu.

Có cô gái mặt rỗ kia đứng ra dẫn đầu, một đám học trò lại nhao nhao phụ họa.


Triệu Lạc Dĩnh thấy tình huống như vậy thì giận đến ê cả răng, làm sao cô ta cũng không thể ngờ rằng đám người này không đổ tội cho Sở Quân Thiên được thì sẽ lại chơi trò lập lờ đánh lận con đen như thế.

Càng nghĩ càng giận, cô ta không nhịn được mà phải lên tiếng: “Bác sĩ Hồng, dám đánh cược thì dám chịu thua, ông làm như thế không chỉ không thể nào cứu vớt lại được mặt mũi mà còn khiến trong lòng chúng tôi càng thêm xem thường ông!”
Hồng Giang Bách nghe vậy thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, ông ta chỉ tay vào mặt Triệu Lạc Dĩnh, cả giận nói: “Không biết xấu hổ! Cô nói bậy bạ cái gì đấy hả, tất cả mọi người đều biết là thằng đó làm bừa, thế mà cô lại dám đứng đây bôi nhọ tôi như thế à?”
“Đàn chị à, lần nào chị cũng lên tiếng nói đỡ cho anh ta, không phải chị có dây dưa gì với anh ta đấy chứ?”
“Haha, hóa ra là nói chuyện thay cho người trong lòng chứ gì, thế thì cũng khó trách mà.”
"..."
Đối diện trước sự trả đũa của Hồng Giang Bách và cả sự móc mỉa của một đám học trò, Triệu Lạc Dĩnh tức giận đến đỏ mắt, mặt cũng đỏ ửng, ngay khi cô ta định lên tiếng nói gì đó thì bất chợt, một giọng nói chất chứa sự uy nghiêm vang lên:
“Có chuyện gì mà lại ầm ĩ đến như vậy hả?”
Mọi người quay ra hướng thanh âm thì tự dưng thấy có một ông cụ râu tóc bạc phơ chẳng biết đã đi vào trong phòng học từ lúc nào rồi.

Mà Triệu Lạc Dĩnh trông thấy người tới thì sắc mặt cũng vui vẻ hẳn lên, cô ta vội chạy lên đón: “Ông nội!”
Triệu Thiên Hoằng thản nhiên gật đầu, lập tức quay sang phía Hồng Giang Bách mà nói: “Giang Bách, ông còn nhớ tôi chứ?”
“Ông Triệu a!” Hồng Giang Bách giật hết cả mình, ngượng ngùng nhìn thoáng qua Triệu Lạc Dĩnh, cười gượng hỏi: “Ông Triệu, đây là cháu gái ông đó a?"
“Đúnng vậy, tôi tên là Triệu Lạc Dĩnh!” Triệu Lạc Dĩnh hất cằm, hừ một tiếng.

Nhất thời mặt mũi Hồng Giang Bách trắng bệch hết cả ra, trong lòng thì quặn hết cả ruột gan, ông ta tuy rằng là một bác sĩ cũng có chút danh tiếng nhưng mà so sánh với Triệu Thiên Hoằng thì thua kém nào chỉ có mỗi một tí đâu, hơn nữa, quan trọng nhất chính là địa vị của Triệu Thiên Hoằng ở trong nhà họ Nam Cung còn cao hơn hẳn so với ông ta.


“ối chà, đây chính là ông Triệu, Triệu Thiên Hoằng tiếng tăm vang dội đó phải không?” Đúng lúc này, một tiếng kêu thảng thốt vang lên, ngay lập tức đại bộ phận học sinh đều nhận ra Triệu Thiên Hoằng, người nào người nấy đều ùa lên chào hỏi nhiệt tình.

“Chào ông Triệu ạ!”
“Cuối cùng cũng được gặp thầy Triệu người thật việc thật đây rồi!”
“Ông Triệu..."
Triệu Thiên Hoằng quay sang nhìn mọi người gật đầu cười chào, tiếp đó nhìn về phía Hồng Giang Bách tỏ vẻ ngờ ngợ: “Giang Bách, ở đây xảy ra chuyện gì vậy, trong đám các người đông vui thật đấy!”
“Chuyện này...!Hồng Giang Bách nghe vậy, theo bản năng định chỉ trích Sở Quân Thiên, thế nhưng lại nhớ ra là có một Triệu Lạc Dĩnh đang đứng ngay bên cạnh nhìn chằm chằm ông ta như hổ rình mồi thì lại ngắc ngứ nuốt ngược những lời đang định tuôn ra vào trong cổ họng.

“Làm sao vậy, không tiện để cho ông già này hay chuyện hay sao?” Thấy Hồng Giang Bách muốn nói rồi lại thôi như thế thì Triệu Thiên Hoằng lại càng thấy lạ mà hỏi lại.

Nghe nói như vậy thì không chỉ riêng mình Hồng Giang Bách, đến cả đám người hùa theo cô gái mặt rỗ kia lần cô ta cũng tỏ vẻ mặt vô cùng khó coi, Triệu Lạc Dĩnh cười khẩy một tiếng quét mắt nhìn đám người đó một cái rồi kể lại đại khái mọi chuyện cho Triệu Thiên Hoằng nghe.

Triệu Thiên Hoằng nghe chuyện xong thì gườm gườm liếc mắt nhìn Hồng Giang Bách một cái, tiếp đó thì rảo bước đến gần hai người mặt rỗ kia, cẩn thận kiểm tra một lượt, thế rồi chỉ thấy ông giận giữ quát Hồng Giang Bách: “Giang Bách, ông nói rõ ràng cho tôi biết, cậu Sở này thực sự đã làm việc gian dối hay sao?”

“Không...!không ạ." Đối mặt với lửa giận của Triệu Thiên Hoằng, Hồng Giang Bách tự dưng sợ đến nhũn cả người.

“Thua tức là thua, chúng ta đều là người xuất thân từ học viện y học Nam Cung mà ra cả, cho dù kỹ thuật có không được bằng người ta thì cũng không nhất thiết phải lẫn lộn trắng đen vì chuyện mặt mũi cỏn con, nếu không thì chẳng phải sẽ bị người đời cười vào mặt cho hay sao?” Triệu Thiên Hoằng nổi giận.

“Dạ vâng thưa ông, tôi biết sai rồi a!” Hồng Giang Bách cúi đầu, tỏ vẻ cực kỳ tự trách mà nói.

“Nếu chuyện đã xảy ra như thế thì nhất định phải ăn nói đàng hoàng lại với cậu Sở đây, thế này đi, toàn bộ những học sinh vừa vu oan cho cậu Sở đây đều phải ở lại trường để xem xét, về phần ông, Hồng Giang Bách, về sau ông không cần phải tham gia hội thảo luận và nghiên cứu y học nữa đâu!”
Ầm!
Lời nói này vừa thốt ra thì sắc mặt

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]