Chương 230: Huyền Bí Và Lớn Mạnh

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau


"Ầm!"
Tiếng phá cửa lớn vang lên, cửa phòng của Triệu Thiên Hoằng ngay lập tức bị đá văng ra.

“Các người là ai?” Triệu Thiên Hoằng giật cả mình, nhìn về phía đám người đột nhiên xông vào không thể kiềm chế sự tức giận.

“Triệu Thiên Hoằng, ông thật sự là quý nhân quên nhiều chuyện, ngay cả tôi cũng quên rồi sao?” Một đám vệ sĩ vây quanh Triệu Thiên Hoằng, một người đàn ông trung niên sắc mặt u ám từ ngoài cửa chậm rãi đi vào.

“Trương Việt? Ý của ông là gì?” Nhìn thấy người đến, Triệu Thiên Hoằng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lạnh giọng chất vấn một câu.

Bởi vì người đàn ông trung niên đó không phải ai khác, mà chính là bố của Trương Thái Nam, Trương Việt.


“Ý của tôi là gì?” Trương Việt thiếu chút nữa là bị chọc cười, ông ta chỉ vào Triệu Thiên Hoằng tức giận nói: “Chính ngay vừa nãy, cháu gái của ông suýt nữa đâm chết con trai tôi ông có biết không?”
“Cái gì?” Sắc mặt của Triệu Thiên Hoằng thay đổi, nếu Trương Việt không lừa mình, vậy thì Triệu Lạc Dĩnh lần này đã thực sự đụng trúng rắc rối lớn rồi, suy cho cùng, thì địa vị của Trương Việt ở nhà họ Nam Cung một chút cũng không kém hơn mình.

Nhưng mà rất nhanh, ông ta ý thức được có điều gì đó bất thường, nhìn Trương Việt đầy ác ý: “Trương Việt, tôi biết rất rõ tính cách của cháu gái tôi, nói sẽ không tùy tiện làm hại người khác, nếu nó thật sự đâm con trai ông, nhất định cũng là nguyên nhân từ con trai ông!”
“Con trai tôi có thể có nguyên nhân gì?” Trương Việt nghe xong, lại cười hạ hạ nói: “Con trai tôi đối với cháu gái ông một lòng si mê, nó chỉ là muốn kết hôn với cháu gái của ông thôi, điều này có gì sai?"
Triệu Thiên Hoằng nheo mắt, ông ta không trả lời mà hỏi ngược lại: “Trình trạng thương tích của con trai ông nghiêm trọng không? Bây giờ như thế nào rồi?”
“Cũng may, tôi vẫn luôn cử người bảo vệ con trai tôi, nếu không thì thật sự là bị cháu gái của ông đâm chết rồi!”
“Nghĩa là đã không sao?”
“Ai nói không sao? Nó bị cháu gái ông đâm sau lưng, vết thương quá sâu, tôi đã tìm người cứu nó rồi!” Trương Việt lạnh lùng nói.

Trong lòng của Triệu Thiên Hoằng cảm thấy gì đó, ông ta nhìn Trương Việt, đang định nói thì từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói mềm mại: “Ông nói dối! Thứ tôi đâm Trương Thái Nam chỉ là một con dao thái thuốc có lực sát thương không lớn, căn bản không nghiêm trọng như lời của ông nói.” “Lạc Dĩnh!”
Nhìn thấy Triệu Lạc Dĩnh quần áo lộn xộn, trong vẻ nhếch nhác không chịu nổi, Triệu Thiên Hoằng vội vàng đi về phía trước, vừa kiểm tra xem xét, vừa quan tâm nói: “Cháu thế nào rồi, có sao không?”
Nhưng không đợi Triệu Lạc Dĩnh trả lời, Trương Việt đã nói đùa: “Cô nói như vậy là thừa nhận mình đã đâm bị thương con trai của tôi?”
“Tôi có gì mà không dám thừa nhận chuyện đó, con trai cô muốn cưỡng bức tôi, tôi còn không thể phản kháng sao?” Triệu Lạc Dĩnh không chút chùn chân nói.

Nghe được lời này, sắc mặt của Triệu Thiên Hoằng thay đổi, đặc biệt là khi ông ta nhìn thấy vết sưng đỏ trên cổ Triệu Lạc Dĩnh, ông ta ngay lập tức bùng nổ.

“Trương Việt, nếu hôm nay ông không cho tôi một lời giải thích, ông sẽ không xong với Triệu Thiên Hoằng tôi đâu!” Ông ta chỉ vào Trương Việt, hai mắt đỏ rực, giống như dã thú muốn ăn tươi nuốt sống người khác.


Sắc mặt của Trương Việt trở nên cứng ngắc, ông ta làm sao cũng không ngờ được rằng ông cháu Triệu Thiên Hoằng lại cường thế như vậy, nhưng mà rất nhanh, ông ta đã khôi phục lại, cười nhạt nói: “Triệu Lạc Dĩnh, ăn thì có thể ăn bừa, nhưng nói thì không thể nói lung tung được, cô nói con trai tôi cưỡng bức cô, ai nhìn thấy? Có bằng chứng không?”
“Cổ của tôi chính là bằng chứng tốt nhất!” Triệu Lạc Dĩnh khí thể nói.

“Ha ha, nếu không có chứng cứ thì đừng nói nhảm nữa, nếu không thì tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng!” Trương Việt khinh thường nói.

Triệu Lạc Dĩnh nghe được lời này, tức giận đến mức lồng ngực run lên, người nhìn thấy chuyện này rất ít, hơn nữa cho dù có người nhìn thấy, họ cũng sẽ không dám đắc tội với Trương Thái Nam mà đến giúp cô ta làm chứng.

Thấy Triệu Lạc Dĩnh không lên tiếng, sự đắc ý trên mặt của Trương Việt càng đậm hơn, ông ta nhìn về hướng Triệu Thiên Hoằng, lạnh lùng nói: “Triệu Thiên Hoằng, bây giờ con trai tôi bị thương rồi, ông không cần cho tôi một lời giải thích sao?”
“Ông muốn giải thích cái gì?” Triệu Thiên Hoằng lúc này cũng hiểu được, Trương Việt quả nhiên là không có việc gì mà lại đi tới đây, xem ra Trương Thái Nam bị thương chính là lấy cớ để tìm mình gây phiền phức, thực ra còn có một mục đích sâu xa hơn.

“Rất đơn giản, để cháu gái của ông kết hôn với con trai tôi, chuyện này xem như xong.” Trương Việt coi đó là điều đương nhiên nói.

“Không thể được! Tôi có chết cũng sẽ không lấy tên súc vật đó!” Triệu Lạc Dĩnh nghe xong, nghĩ cũng không thèm nghĩ hét lên một tiếng.


Nhưng mà, Trương Việt không để ý đến Triệu Lạc Dĩnh, mà mang dáng vẻ tươi cười nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên Hoằng.

Triệu Thiên Hoằng hung hăng trừng mắt nhìn Trương Việt, ông ta kìm nén tức giận nói: “Trương Việt, các người ức hiếp người quá đáng rồi đấy!”
“Nói như vậy là mấy người không đồng ý sao?” Trương Việt cười cười, sau đó uy hiếp: “Đừng trách tôi không nhắc nhở ông, nếu như các người không đồng ý, như vậy kết quả có thể là điều mà mấy người không muốn nhìn thấy!”
Đồng tử của Triệu Thiên Hoằng co rụt lại: “Ông đang uy hiếp tôi?”
“Uy hiếp ông thì làm sao? Thế lực của nhà họ Trương tôi chẳng lẽ ông còn không biết rõ? Nếu như tôi thật sự muốn báo thù, cả nhà già trẻ Triệu Thiên Hoằng ông đều sẽ xong đời!”
Sắc mặt Triệu Thiên Hoằng tái nhợt, ông ta biết Trương Việt không có nói phóng đại, nhưng mà ông ta còn chưa kịp trả lời, câu nói tiếp theo của Trương Việt đã khiến cho tim của ông ta hoàn toàn chìm xuống đáy.



Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]