Tiểu Nha lắc đầu: “Cụ thể thì tôi cũng không rõ, lúc đấy tôi vẫn chưa về đây làm việc. Tôi nghe mẹ Dung nói, bà ấy từng nhắc qua, năm đó mấy cây thủy sam này là do đích thân bà cả tự tay đến nhà vườn chọn về, đều là giống tốt cả. Lúc công nhân đến trồng, bà cả luôn miệng nói một câu “thủy sam, thủy sam, thong dong đến trễ!”
An Đình Đình im lặng lắng nghe, trong lòng thầm suy tính.
Cô đã bước đầu suy đoán ra được, tất cả những cây cối được trồng trước đó ở trong vườn đều là những loại cây mà Mặc Chấn Ngôn yêu thích. Sau đó, khi cuộc hôn nhân của hai người xuất hiện vết nứt, và khi vết nứt ấy ngày càng lớn dân, thì tất cả những cây trong vườn đều được đổi thành thủy sam, ngụ ý là khiến cho người khác thong dong đến trễ, hay là không bao giờ đến nữa?
Từ đó có thể thấy được, bà cả vô cùng yêu thương Mặc Chấn Ngôn. Nhưng mà, Mặc Chấn Ngôn thay lòng đổi dạ, lại phải lòng người đàn bà rắn độc như Quan Chi Thu.
Aiz! An Đình Đình thở hắt ra một hơi, đúng là ý trời mà.
Hồi còn trẻ bà cả xinh đẹp như vậy, tính cách chắc cũng vô cùng hiền dịu. Sao có thể là đối thủ của Quan Chi Thu được? Chồng của mình yêu người phụ nữ khác, thậm chí còn ngang nhiên dẫn về nhà, mặc cho chính thất của mình bị bắt nạt lăng nhục...
Cô từng nghe nói, mẹ của Diệu Dương bị người khác bức chết. Vậy cũng có nghĩa là, bà ấy không thể chịu đựng những thủ đoạn của Quan Chi Thu thêm được nữa, cuộc sống không còn gì lưu luyến, đành bỏ lại hai đứa con thơ, rồi ôm hận rời khỏi thế gian.
Câu chuyện xưa cũ này dù đã bị chôn vùi dưới cát bụi mười mấy năm, nhưng những người đời sau khi biết được đều cảm thấy thổn thức không thôi.
Người phụ nữ ấy đáng lẽ ra đã có cho mình tất cả mọi thứ đẹp đẽ trên đời, nhưng bất lực thay khi yêu nhầm người, để rồi dẫn đến những nuối tiếc mà cả đời không thể bù đắp.
Một cơn gió thổi qua, những tán lá của cây thủy sam lay động tạo nên những âm thanh xào xạc, giống như tiếng khóc oán thán của một người phụ nữ...
Lúc này, có một bóng người từ bên ngoài hàng rào chắn bước vào.
An Đình Đình cẩn thận quan sát một lúc mới nhận ra người đến là ai.
Tiểu Nha cũng nhìn thấy rồi cuống quýt đứng bật dậy: “Cậu hai, cậu về rồi”
An Đình Đình lặng lẽ nhìn về cô ta, không nói câu gì.
“Ừm” Mặc Diệu Dương đẩy cửa đi vào, gật đầu nhìn cô ta. Anh bước đến trước mặt An Đình Đình rồi hỏi: “Muộn thế này còn ngồi đây làm gì, không ngủ được sao?”
An Đình Đình hơi nhếch môi: “Một chút”
Ánh mắt Mặc Diệu Dương sáng lạng như ánh trăng trên bầu trời, dịu dàng chiếu rọi xuống chốn này.
“Vừa mới chuyển đến chỗ này nên chắc sẽ có chút không quen, ngày mai sẽ ổn hơn thôi”
“Ừm” Nét cười bên môi An Đình Đình càng thêm nồng đậm.
“Đi nào, về nghỉ ngơi thôi, sáng mai còn phải sang bên nhà ăn sáng nữa” Mặc Diệu Dương nói.
“Vâng” An Đình Đình gật đâu.
Mặc Diệu Dương đi ngay phía sau An Đình Đình, vừa đi được vài bước liên sực nhớ ra gì đó, xoay người lại nói với Tiểu Nha đang vẫn còn ngơ ngác đứng yên ở chỗ cũ: “Tiểu Nha, cô cũng về nghỉ đi”
“À, vâng, vâng, tôi biết rồi” Tiểu Nha giật mình, hoàn hồn lại.
Cô ta cúi thấp đầu xuống, đi theo sau Mặc Diệu Dương cùng An Đình Đình.
Vừa nãy, hành động của hai người họ, sao lại chẳng giống chị dâu em chồng chút nào cả. Từng ánh nhìn của bọn họ dường như đang truyền đạt điều gì đó, vẻ mặt quan tâm lẫn nhau, tất cả đều rất tự nhiên.
Trong mắt người khác, hai người họ giống như một đôi tình nhân ngọt ngào.
Đôi tình nhân? Tiểu Nha bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật bắn người, cô ta che miệng rồi tự nhủ, những gì mà cô ta vừa suy đoán chắc chắn là sai lầm!
Mặc Diệu Dương đưa An Đình Đình về đến tận cửa phòng, chúc cô ngủ ngon, trước khi rời đi còn nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, sau đó mới xoay người đi mất.
Mặc Diệu Dương gặp Tiểu Nha ở lối ra vào cầu thang.
“Cậu hai, cậu ngủ ở lầu dưới sao?” Tiểu Nha giả bộ hỏi.
“Ừm” Mặc Diệu Dương bình tĩnh gật đầu.
“Thế vừa nãy cậu lên lầu làm gì đấy” Tiểu Nha cười hỏi.
“Đưa Đình Đình về phòng” Mặc Diệu Dương trả lời, sau đó dừng bước dặn dò: “Tiểu Nha, giờ cũng không còn sớm nữa, cô lên lầu có việc gì à?”
Tiểu Nha gật đầu nói: “Vâng, hình như tôi để quên chổi lau nhà ở ban công tầng trên, tôi lên đấy lấy xuống, ngày mai có việc dùng đến rồi”
“Không cần lên đâu”
“Dạ?” Tiểu Nha sửng sốt.
“Giờ cô đi lên đó, tiếng bước chân, tiếng cửa mở chắc chắn sẽ khiến cô ấy giật mình. Ngày mai cô lên lấy cũng được rồi”
“Ô... vâng”
Tiểu Nha nhìn bóng dáng đang khuất dần của Mặc Diệu Dương, lồng ngực đột nhiên trào dâng cảm giác mất mát. Nhưng đồng thời, cô ta cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, Diệu Dương hình như quá mức quan tâm đến mợ cả thì phải.
Hơn nữa, mợ cả đẹp như vậy, mà mợ cũng biết rõ tình trạng của cậu cả. Một người đẹp như vậy sao lại cam tâm tình nguyện làm vợ của một kẻ ngốc được chứ?
Chẳng lẽ, mục đích của mợ cả là... Tiểu Nha dường như hiểu ra điều gì đó, trên trán toát hết cả mồ hôi!
Buổi tối hôm nay, có lẽ là do có Mặc Diệu Dương an ủi nên An Đình Đình ngủ rất say. Thậm chí, những ngày sau, chất lượng giấc ngủ của cô đều rất tốt. Cô vẫn luôn cho rằng nguyên nhân là do phong thủy của nhà họ Mặc, sau đó thì mẹ Dung mới nói với cô, ngày xưa hồi mới xây căn phòng này, người ta đã sử dụng các vật liệu làm từ gỗ của những cây cổ thụ trong rừng già ở bên nước ngoài.
Nghe nói loại gỗ cổ này có hương thơm tự nhiên mang lại cảm giác thanh bình thoải mái, nếu được đặt trong phòng ngủ sẽ giúp nâng cao chất lượng giấc ngủ hơn.
An Đình Đình như bình tỉnh, chẳng trách lần đầu tiên đặt chân vào căn phòng này, cô đã cảm nhận được một mùi hương nào đó phảng phất xung quanh. Bên cạnh đó, cô cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhà họ Mặc quả nhiên là gia tộc giàu sang. Có điều, nghe nói nhà họ Tân ở phía Nam cũng không thua kém gì nhà họ Mặc. Năm đó, khi tiểu thư nhà họ Tân - mẹ của Mặc Diệu Dương lên xe hoa, nhà mẹ đẻ của bà còn tặng mảnh đất này làm của hôi môn, kèm với đó là ngân phiếu có giá trị 30 nghìn tỉ...
Sau đó, An Đình Đình lại không biết, kể từ khi con gái lớn nhà họ Tần làm dâu nhà họ Mặc, hai bên cũng không liên lạc gì với nhau nữa. Việc này từng khiến cho Mặc Viên Bằng nổi trận lôi đình, căm hận đứa con trai không bằng loài súc sinh Mặc Chấn Ngôn của mình.
Sáng sớm hôm sau, An Đình Đình ngủ một giấc rồi tự mình tỉnh dậy, cũng may, thời gian vẫn dư dả.
Lúc xuống dưới lầu, Mặc Diệu Dương đã rời giường từ lúc nào rồi, đang nói gì đó với Tiểu Nha.
Nghe thấy tiếng bước chân xuống nhà, Mặc Diệu Dương ngẩng đầu lên, nhìn cô rồi gật đâu: “Ngủ ngon đúng không”
“Rất tốt” An Đình Đình mỉm cười.
“Chúng ta qua đó thôi” Mặc Diệu Dương nói.
Hai người sánh vai nhau đi ra ngoài.
Tiểu Nha đứng nguyên một chỗ, ngơ ngơ ngác ngác. Mẹ Dung bước đến rồi nói: “Tiểu Nha, chúng ta cũng đi ăn sáng thôi”
Thấy người nọ vẫn còn đang bất động, mẹ Dung lại lên tiếng gọi.
“Mẹ Dung” Tiểu Nha nói.
“Ừm” Mẹ Dung trả lời.
“Mẹ không thấy có gì đó kì lạ sao?” Ánh mắt của Tiểu Nha vẫn dán chặt về phía cửa, cho dù bóng dáng của hai người kia đã biến mất từ lâu.
“Kỳ lạ gì?” Mẹ Dung ngạc nhiên.
“Mẹ Dung, mẹ không thấy mợ cả với cậu hai rất giống một cặp vợ chồng sao?”
“A.... " Mẹ Dung nghe xong không khỏi hít sâu một phen “Đồ ngốc, có biết mình đang nói gì không hả”